chương 3: H nhẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tỉnh dậy khỏi cơn say, Thiên Kỳ đã vội vàng đi tắm rồi chuẩn bị bữa sáng cho Việt Trạch

Trước khi anh tỉnh dậy, thì cậu để lại tờ ghi chú trên bàn rồi rời đi. Đến tận tối vẫn chưa thấy về, anh cũng không quan tâm mà đi uống với hội bạn của mình trong quán rượu nổi tiếng, đang tâm sự chuyện đời thì anh vô tình thấy cậu cũng ở chung quán

Nhưng không gọi cậu lại, và cứ nhìn theo cậu vì anh tò mò không biết cậu sẽ làm gì trong quán cùng với bạn của mình và cũng muốn nghe thử cuộc đối thoại của 2 người, mặc dù khi làm cho nhà anh cậu khá ngoan hiền

Thiên Kỳ - ưm.....mình nói cậu nghe, làm việc trong nhà của thiếu gia Việt Trạch khá hay đó

- ý cậu là gì ?

Thiên Kỳ - thiếu gia luôn nghĩ rằng mình là 1 cậu bé 20 tuổi ngoan hiền, biết nghe lời nên đối đãi cho mình khá tốt. Nhưng đâu biết quá khứ của mình

- hừ, kể ra cũng hài, mình vẫn không hiểu tại sao 1 người ăn chơi như cậu mà đột nhiên từ bỏ việc đó, ngày ấy cậu nổi tiếng tới mức đến quán bar cũng được đối đãi như ông hoàng

Thiên Kỳ - là vì mình chán, hôm trước thiếu gia còn phạt mình uống 1 ly rượu cũng may mình thông minh nằm lì trong phòng 1 ngày, dù biết loại rượu đó với mình khá nhẹ nhưng nặng với người khác

Ghi âm xong cuộc nói chuyện của cậu, anh chỉ bình tĩnh rời đi và về nhà coi như chưa có chuyện gì, nhưng lại vô tình lướt ngang qua cậu

Thiên Kỳ - "bóng hình đó quen quá"

Việt Trạch về đến nhà, anh không nôn nóng mà chỉ bình tĩnh bấm máy gọi cho cậu

Việt Trạch - alo, Thiên Kỳ cậu về ngay cho tôi chưa, cậu biết mấy giờ rồi không ?

Thiên Kỳ - tôi xin lỗi thiếu gia, tôi về ngày

Cậu rón rén đi về phòng thật cẩn thận, khóa trái cửa phòng, cậu thở phào nhẹ nhõm nhưng quay lại thì thấy anh đang ngồi trên giường

Việt Trạch - sao cậu lại vào đây

Thiên Kỳ - thiếu gia, đây là phòng tôi mà

Việt Trạch - cậu lại đi nhầm phòng sao

Nghe anh nói vậy cậu mới ra ngoài xem lại thì đúng là mình đi nhầm phòng nên vội vàng quay lại rồi xin lỗi và muốn chuồn đi

Thiên Kỳ - tôi xin lỗi, tôi về phòng ngay

Việt Trạch - khoan đã, tôi có chút chuyện cần nói với cậu

Cậu có chút giật mình vì nghĩ "không lẽ vì đi nhầm phòng mà ngài ấy muốn phạt mình sao" nhưng vẫn đi đến chỗ của Việt Trạch

Việt Trạch - cậu nghe cái này đi

Anh vừa mỉm cười gian xảo, vừa đưa điện thoại ra chỗ cậu, bên trong bản ghi âm là cuộc đối thoại của cậu và bạn của mình

Tuy có chút lo lắng nhưng cậu vẫn điềm tĩnh nghe hết rồi mới hỏi

Thiên Kỳ - thiếu gia cho tôi nghe cái này có mục đích gì vậy chứ ?

Việt Trạch cũng giữ vẻ thanh lịch, tháo kính xuống vừa lau vừa nói

Việt Trạch - tôi chỉ có chút tò mò về cậu và ý của người bạn cậu muốn nói nên mơi ghi âm lại

Thiên Kỳ - vậy lúc đó tôi nhìn bóng dáng đó không sai, đúng là thiếu gia

Việt Trạch - hừm....đúng vậy, lúc đó là tôi

Anh cười lạnh, đáp

Việt Trạch - lúc cậu xin làm ở đây, cậu chỉ nói là gia đình khó khăn muốn tìm việc đến giúp đỡ gia đình

Thiên Kỳ gật đầu nhè nhẹ

Việt Trạch - ý bạn cậu ăn chơi là như nào ?

Cậu im lặng lúc lâu, khiến bầu không khí tròng phòng trở nên ngột ngạt. Sau 1 lúc lâu suy nghĩ cậu mới trả lời

Thiên Kỳ - ngày trước tôi cũng là người có tiền, ăn chơi thâu đêm, đi đến quán bar nào thì cũng đều được tiếp đón cận thận

Việt Trạch - ......nên đó là lí do, rượu của tôi khi cậu uống vào không có chút khoái cảm

Cậu tiếp tục im lặng hồi lâu, mới gật đầu

Việt Trạch - cậu về phòng đi, chúng ta sẽ nói chuyện này sau

Anh xuôi tay đuổi cậu đi, trong lòng anh khá tức giận vì anh ghét sự dối trá, 1 phần do tình cũ gây ra nó tạo nên 1 cảm xúc khó tả trong anh.

Dù anh có là chủ tịch công ty thì ngày trẻ cũng là 1 tay chơi có tiếng trong nghề nhưng chưa từng nghe danh cậu mà chỉ nghe 'mỹ nam hoa hồng' lừng danh nổi tiếng 1 thời sau đó mất tăm hơi không rõ lý do

[Còn tiếp]

8h sáng ngày hôm sau, Thiên Kỳ sau 1 đêm trằn chọc suy nghĩ cách để làm dịu sự khó chịu của Việt Trạch và chỉ nghĩ được cách duy nhất là để bị phạt

Cậu đi lên gõ cửa phòng làm việc của anh

"Cốc, cốc"

Việt Trạch - vào đi

Cậu cẩn thận mở cửa phòng còn trên tay là đĩa trái cây được gọt sẵn, còn trong phòng làm việc không chỉ có mỗi Việt Trạch mà còn cả bạn của anh 8

Thiên Kỳ - thiếu gia....tôi nghĩ ngài làm việc giấy tờ nhiều nên muốn mang cho ngài đĩa trái cây

Việt Trạch nghe lời cậu nói quay ra nhìn biểu cảm của cậu, có thể thấy biểu cảm của cậu rất bất cẩn để lộ ra điều gì đó nhưng khi anh định hỏi thì 1 người bạn của anh cất tiếng

- Trạch ca ca, anh có 1 người hầu thận cận biết quan tâm đó

Anh khó chịu quay ra nhìn với ánh mắt sắc lạnh khiến cho người bạn đó câm nín

Việt Trạch - nhà của tôi thì ăn nói cẩn thận chút còn Thiên Kỳ cậu muốn nói gì sao ?

Bị phát hiện ra, cậu cũng không che giấu mà chỉ nhẹ nhàng đặt đĩa trái cây xuống, khuôn mặt điềm tĩnh nói

Thiên Kỳ - bị lộ rồi ! Ý tôi đang muốn nói đến việc tôi nói dối ngài về lai lịch của tôi, từ lúc ngủ dậy thì ngài đã không hỏi tôi hay là kêu tôi lên phòng ngài nên nó khiến tôi có chút lo

- hú hú, Trạch ca ca không ngờ lần đầu có người dám nói dối anh mà còn nói dối tận 2 năm, thật đáng khen, 1 người nhạy bén như anh còn bị lừa

Bạn của Việt Trạch vừa vỗ tay vừa mỉa mai

Việt Trạch - vậy cậu nghĩ tôi nên xử lý như nào ?

Thiên Kỳ - ngài hỏi vậy tôi cũng khó mà trả lời

Anh hút 1 hơi thuốc rồi trả lời

Việt Trạch - Vậy tối nay sau bữa tối đến phòng ngủ của tôi, nhớ tắm rửa sạch sẽ là được. Cậu rời đi được rồi

Đến tối sau bữa cơm, cậu thu dọn mọi thử cẩn thận rồi đi tắm. Bước ra phóng tắm cậu chỉ mặc 1 cái áo choàng tắm rồi cẩn thận bước đến phóng ngủ của Việt Trạch

"Cốc cốc"

Việt Trạch - vào đi

Thiên Kỳ - ngài...ban sáng yêu cầu tôi tối nay đến phòng ngài làm gì vậy ạ ?

Anh nhìn cậu 1 cái, rồi lại lướt mắt trên cơ thể cậu, trong đầu đã có những suy nghĩ đáng sợ nhưng anh vẫn kiềm chế còn khuôn mặt lại đỏ như cà chua

Việt Trạch - cậu mặc như vậy vẫn có gan vào đầy sao ?

Anh kìm nén sự ngượng ngùng mà hỏi cậu

Thiên Kỳ - vậy để tôi đi thay đồ

Cậu đang định chạy đi thì anh kêu cậu lại, trước tình huống khó hiểu cậu chỉ biết im lặng

Việt Trạch - đã vào rồi thì thôi, không cần đi thay nữa, ra giường ngồi rồi đợi tôi

Anh chỉ tay ra chiếc giường rồi quay lưng đi vào phòng tắm. Cậu hiểu ý liền đi ra rồi ngồi lên giường chờ đợi, cậu không biết tại sao cậu lại hiểu, tại sao lại làm theo, cậu biết rõ ý nhưng lại không bỏ chạy mà lại cảm giác được sự mãn nguyện

Trong lúc đợi, cậu lấy ra từ trong người 1 hộp thuốc, lấy điếu thuốc ra, rồi châm lửa. Cậu rít 1 hơi đầy thỏa mái, mùi thuốc cũng nồng nặc ở trong phòng

Việt Trạch bước ra từ phòng tắm ngửi được phòng mình đầy mùi thuốc mới ra ngó xem thì thấy cậu rít hơi thuốc rồi nhả ra, còn gọi điện cho ai đó

Thiên Kỳ - alo, tôi đây, mọi chuyện ổn chứ ?

- ừm, mọi chuyện vẫn ổn còn cậu

Thiên Kỳ - rất tốt nhưng tôi phải sống thế này đến bao giờ nữa ?

Cậu khó chịu lên giọng

- nhanh thôi, tôi đang bận nói chuyện sau

Tiếng cúp máy, vừa hay Việt Trạch vừa đi ra tỏ ra như chưa biết gì, nhưng thấy cậu cầm điếu thuốc trên tay anh mới hỏi

Việt Trạch - mùi thuốc nồng nặc vậy, hóa ra lại là cậu hút

Thiên Kỳ - ......phiền gì đến ngài sao, nếu phiền thì tôi không hút nữa

Anh nhìn cậu rồi nói

Việt Trạch - tôi không thấy phiền nhưng 1 người mới 20 như cậu, tôi thấy không được hay lắm

Cậu cười lạnh rồi quay mặt đi

Thiên Kỳ - vậy được, nhưng tối nay ngài gọi tôi có chuyện gì ?

Anh chợt nhớ ra cái gì đó, cũng cười cười rồi tiến đến chỗ cậu, gương mặt lạnh lùng tiến sát đến mặt đối mặt. Nhân lúc cậu không để ý thì cũng đã môi chạm môi

Bất ngờ trước tình huống đó, lúc đầu chưa định hình rõ nhưng cậu cũng nhanh chóng hòa vào. Lúc cậu đang hưởng thụ nụ hôn thì Việt Trạch đã từ từ rút điếu thuốc ra khỏi tay cậu rồi ném vào thùng rác, cũng không bị phân tâm bởi chuyện khác nên anh cũng bắt đầu có những hành động thân mật hơn

Tách môi nhau ra, cậu đã liền hỏi với 1 chất giọng nhẹ nhàng hơn bình thương

Thiên Kỳ - ngài gọi tôi đến phòng ngài tối nay chỉ vì chuyện này, tôi còn tưởng là hình phạt như nào

Anh cũng rất nhanh trả lời cậu

Việt Trạch - hừ, cậu có vẻ đã từng làm qua loại chuyện này

Thiên Kỳ - truyền thuyết "bông hồng" trong giới, thì dĩ nhiên đã từng làm qua

Nghe câu trả lời của cậu mặt anh có hơi sốc chút liền nói

Việt Trạch - hóa ra, cậu đúng là người biến mất bí ẩn năm đó
"Rose beauty" hay tôi nên gọi là "Mỹ Nam Hoa Hồng"

Thiên Kỳ - tôi nổi tiếng đến vậy sao, không ngờ ngài cũng biết đến tôi

Việt Trạch - tôi cũng không ngờ, "bông hồng" trong giới lại đang chịu bị tôi đè xuống

Cậu không trả lời mà vòng tay qua cổ của anh kéo đến gần rồi hôn 1 cách bất ngờ, họ phối hợp làm chuyện đó cùng nhau rất ăn ý

Từng chút từng chút, họ làm mạnh bạo hơn, đến khi thứ đó được đưa vào bên trong, không rõ là do lâu không làm hay cho bản năng cậu rên lên 1 tiếng đầy z.a.m đãng

Thiên Kỳ - Ức....~

Cậu nhanh chóng nhận ra rồi bịt miệng lại nhưng tiếng rên đó của cậu làm cho Việt Trạch vô cùng kích thích

Thiên Kỳ - Ha ư....khoan...khoan đã...chậm.....th..ôi, hư ức...~

Việt Trạch - cậu thực sự có thể tạo ra những tiếng rên nghe rất kích thích cơ thể đó *chụt*

Tiếng da thịt chạm nhau liên tục, trên mặt đất rải rác vỏ "kẹo" và giấy dính đầy 1 thứ đậm đặc

Việt Trạch cứ ra vào chỗ đó của cậu liên tục, chẳng mấy khiến cậu choáng váng rồi đột ngột ngất đi

Anh cũng đã tỉnh táo lại mà dọn dẹp bãi chiến trường họ gây nên rồi lên giường ngủ cùng cậu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC