ANH!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Nội, ngày 7 tháng 10 năm 2018

Anh!

Hà Nội cuối thu làm cho em cảm thấy cô đơn và lạc lõng.
Em nhớ anh!

Tản bộ trên con đường mà anh đã từng đèo em đi học, nơi mà anh nói lời yêu, nơi mà em đã trao chọn trái tim mình cho một người con trai em đã từng tưởng là mãi mãi, những điều ấy mãi hiện trong tâm trí em, nó cứ quanh quẩn mãi cho đến khi em đi hết con đường kỉ niệm.

Hàng cây cổ thụ già nua bên đường cùng nhau thả xuống phố hàng trăm chiếc lá vàng, khô héo, xấu xí làm cho con phố như được tô thêm màu ảm đạm và lạnh lẽo.

Thu đem đến cho em cảm xúc, nhưng chẳng thể nào đem anh về bên em. Từ ấy thu trong em chẳng còn lại gì.

Anh ra đường nhớ khoác thêm cái áo mỏng nhé, đêm nằm đừng đạp chăn ra nữa, thời tiết này dễ ốm lắm đấy.
Em lo!

Đêm qua em đã leo lên tầng thượng tòa trung cư mà anh với em đã dự định chuyển đến đó ở khi mà em tốt nghiệp. Bầu trời chỉ có duy nhất một ngôi sao bé nhỏ, len lói qua đám mây để tỏa sáng giữa trời đêm hưu quạnh, ngôi sao đấy giống em anh nhỉ, biết rằng chỉ một mình nhưng vẫn mạnh mẽ mà tỏa sáng thứ ánh sáng của tình yêu mà không cần biết sẽ ai thấy, ai hay, ai thông cảm. Nó vẫn đẹp như ngày ấy, nhưng đáng tiếc rằng không còn anh bên em lúc này.
Anh yêu, giờ anh đang làm gì thế?

Trái tim của em đã trở nên sắt đá từ khi anh vứt nó trở về với em để anh nhẫn tâm dứt bước ra đi đấy anh biết không. Em chẳng còn thiết đến vẻ bề ngoài của mình, người tả bảo em đã tiều tụy đi nhiều lắm, người gầy đi, mắt thâm, da sám, chẳng còn chút sức sống nào. Cũng phải thôi, vì nguồn sống của em giờ đã không còn nữa, em có xấu thế hay hơn nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Em đã nhiều lần muốn nhấc máy lên gọi cho anh để khóc, để trách móc, để hờn dỗi rồi em nhận ra em chẳng còn là gì, chẳng còn quyền gì để làm thế với anh.

Giờ đây em chỉ còn là quá khứ trong anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC