tspn 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43

Hôm Cố Tích Hoa trở về là ngày 20 tháng 10, vào ngày thứ hai, Thẩm Châm phải đi làm, Cố Tích Hoa cũng bận rộn giải quyết công việc trong công ty mà anh phải đích thân xử lý, vì thế hai người chỉ vội vàng gọi qua điện thoại, bởi vì hai người đều có bí mật riêng nên không phát giác điểm khác thường của đối phương.

Ví dụ như với tính cách của Cố Tích Hoa, cho dù bận thế nào nếu anh đã về thì buổi tối khẳng định phải đi gặp Thẩm Châm, nhưng anh không có; lại ví dụ như với tính cách của Thẩm Châm, công việc làm sao có thể quan trọng hơn Thẩm tiên sinh, tám giờ sáng Cố Tích Hoa xuống máy bay, nếu Thẩm Châm muốn, cô hoàn toàn đi đón được, nhưng cô không có, cô ngủ thẳng đến tám rưỡi mới vội vàng thức dậy chạy đến công ty, cũng chẳng biết tối qua cô đã làm gì. Hai người mang tâm sự riêng, mỗi ngày bận đến nỗi chân không chạm đất, cứ thế nhoáng cái đã đến thứ sáu.

Buổi sáng khi thức dậy Thẩm Châm có chút ngơ ngác, sau khi nhìn ngày hiện trên di động một lát cô mới từ giường đứng dậy, trong di động đầy ắp lời chúc mừng của người thân và bạn bè, cô nhíu mày, haiz, hai mươi lăm tuổi rồi.

Đúng vậy, ngày 24 tháng 10 là sinh nhật của Thẩm Châm, đây là năm thứ 25 cô bước vào thế giới.

Mặc dù hôm nay sinh nhật nhưng vẫn phải đi làm. Tống Thanh Vãn vượt qua thời kỳ nguy hiểm, cô mặc Cố Nam Thành phản đối mà kiên trì tổ chức một buổi tụ họp nho nhỏ để mừng sinh nhật Thẩm Châm, tám giờ Thẩm Châm vào gian phòng được đặt riêng cùng mọi người đã đợi tại đó vui chơi, nhận quà tặng đến mỏi tay, sinh nhật của những năm trước Thẩm Châm đều trở thành đối tượng bị chuốc rượu, năm nay vốn cũng không ngoại lệ, nhưng rượu mời của mọi người dành cho cô đều bị Cố Tích Hoa ngăn cản, đổ hết vào bụng anh, Thẩm Châm không biết tửu lượng của Cố Tích Hoa thế nào, khi một lượt tấn công mãnh liệt ập tới Thẩm Châm kéo anh lại, cô nói: “Em có thể uống, tửu lượng của Cố phu nhân tốt lắm.”

Khoé miệng Cố Tích Hoa chứa đầy ý cười, ánh mắt sâu xa nhìn cô, không hiểu sao khiến lòng Thẩm Châm ấm áp, anh nói: “Thẩm tiên sinh chắn rượu và tửu lượng của Cố phu nhân không có liên quan với nhau.” Vì thế anh ngửa đầu, cổ họng động một cái liền uống cạn ly.

Tống Thanh Vãn nép trong lòng Cố Nam Thành nhìn Cố Tích Hoa bị mọi người bao vây tấn công, trong lòng cô cảm thán, chậc chậc chậc, Thẩm Châm, đây là người đàn ông mà cậu ước mong đấy.

Thẩm Châm ngàn chén không say, trời sinh có tửu lượng tốt, vì thế tụ họp gì đó từ trước đến giờ đều là đối tượng bị tấn công, Thẩm Châm cũng quen thói như nữ anh hùng lấy một chọi trăm, tửu lượng của Tống Thanh Vãn rất kém cỏi, một ly là gục ngay, trước kia chưa gặp Cố Nam Thành, tất cả rượu đều do Thẩm Châm chắn, đương nhiên, sau khi gặp Cố Nam Thành ngay cả cơ hội uống rượu cô cũng chẳng có.

Có một lần uống xong đi về, tinh thần Thẩm Châm vẫn còn tỉnh táo hoàn toàn không giống người đã uống hết bảy tám chai, Tống Thanh Vãn trêu chọc cô: “Cậu uống giỏi như vậy thì tương lai Thẩm tiên sinh làm anh hùng cứu mỹ nhân thế nào đây?”

Thẩm Châm nói: “Tớ uống được hay không là một chuyện, anh ấy có cứu không lại là chuyện khác. Mặc dù anh ấy vừa uống liền say ngay nhưng sẵn lòng chắn cho tớ thì mới là Thẩm tiên sinh.”

Cậu xem, Thẩm Châm, anh ấy đến rồi.

Cả đám người vui chơi tới mười giờ hơn, Cố Tích Hoa giúp Thẩm Châm bưng quà tặng bỏ vào cốp xe, vẫn còn dư một ít anh phải đặt vào ghế sau. Bởi vì Cố Tích Hoa uống rượu không ít, người lái xe là Thẩm Châm, việc này rất hợp ý cô, xe khởi động chạy tới một hướng nào đó.

Tuy rằng những ly rượu kia không khiến Cố Tích Hoa say khướt, nhưng đầu vẫn hơi choáng, anh mở cửa kính xe để cho đầu óc mình thanh tỉnh tránh làm hỏng việc, khi mở ra anh cảm thấy có điều không đúng, hỏi: “Chúng ta đi đâu thế?”

Thẩm Châm cười: “Nhà.”

Nhà mới đã trang hoàng xong xuôi nhưng Cố Tích Hoa vẫn chưa đi qua một lần, Thẩm Châm cố ý cho anh sự bất ngờ.

Cố Tích Hoa cười như không cười: “Bắt chước ngục giam?”

Thẩm Châm đỏ mặt, trợn mắt nhìn anh: “Không phải!” Sau đó nhỏ giọng nói: “Rất bình thường…”

Cố Tích Hoa vốn chỉ là chọc cô, nghe cô nói thế anh chỉ cười.

Sau khi đến nhà mới, Thẩm Châm xuống xe trước vào chuẩn bị dép đi trong nhà cho Cố Tích Hoa thay, một đỏ một đen, dép màu đỏ là kiểu nữ, có hoa văn đơn giản màu đen, dép màu đen là kiểu nam, có hoa văn đơn giản màu đỏ, rõ ràng đây là một cặp. Thẩm Châm tiến vào phòng khách, hưng phấn dạo một vòng dang hai tay nói với Cố Tích Hoa: “Hoan nghênh Thẩm tiên sinh về nhà.” Cố Tích Hoa ôm lấy cô gái của mình xoay một vòng, Thẩm Châm cười to.

Ngôi nhà trang hoàng rất tinh tế, thiên về cổ điển, cũng không mất đi sự sống động, tấm màn là màu cà phê đậm, rất dày, hợp gu của Thẩm Châm, Cố Tích Hoa cũng cảm thấy tốt lắm. Trên ban công không ngoài dự liệu quả thật đặt một cái xích đu, hai giàn nho còn nhỏ, đoán chừng hai năm nữa mới phát triển to lớn.

Cố Tích Hoa mở cửa phòng ngủ, chiếc giường dành cho hai người rất quy củ, kiểu Perfect Night mềm mại nhất trong loạt hàng Serta kinh điển, trải ra giường màu đỏ thẫm, ngọn đèn màu da cam, tựa như ảo mộng. Bố trí của phòng ngủ và phong cách của cả ngôi nhà gần giống nhau, chỉ có một điểm không giống chính là trong phòng ngủ có trải thảm lông cừu, không phải một mảnh nhỏ, mà là trải cả phòng, đây là gợi ý qua điện thoại của Cố Tích Hoa. Anh thấy sàn nhà mềm êm, vô cùng hài lòng.

Thẩm Châm chạy vào nằm trên giường, cười tủm tỉm: “Thẩm tiên sinh thích không?”

Cố Tích Hoa gật đầu.

Thẩm Châm ngồi dậy, nói: “Anh hãy đi ra bưng quà tặng vào đây, Cố phu nhân muốn tháo quà.”

Cố Tích Hoa không nói hai lời liền giúp Thẩm Châm mang đồ đạc vào.

Vì thế hai người ngồi bên giường tháo quà.

Tháo được một nửa thì Thẩm Châm phát hiện có một chiếc hộp màu xanh thẫm không viết tên, cô suy nghĩ một chút không có ấn tượng mình đã nhận món quà này, cô đưa cho Cố Tích Hoa xem, anh nói: “Của anh.”

Thẩm Châm sửng sốt.

Cố Tích Hoa dịu dàng đặt xuống một nụ hôn trên mặt cô: “Mở ra xem đi.”

Chương 44

Thẩm Châm cầm chiếc hộp lụa nhìn một chút, không lớn không nhỏ, lớn hơn bàn tay của Cố Tích Hoa một chút, lắc lắc không nghe thấy tiếng động, cảm giác cũng rất nhẹ. Thẩm Châm không biết là cái gì, nhưng nhịp tim chợt đập rất nhanh. Trực giác của phụ nữ hẳn là chuẩn, cô suy nghĩ. Ánh mắt Cố Tích Hoa nóng đến nỗi cô không dám nhìn thẳng, chỉ có thể cố gắng phục hồi nhịp đập thong thả mà tháo sợi dây lụa màu xanh.

Bên trong hộp là một đoá hoa hồng nở rộ, ở giữa cành hoa hồng là một chiếc nhẫn nam màu trắng, bóng loáng nhẵn nhụi, phát ra tia sáng lạnh lùng trong trẻo, giống như lời thề và hứa hẹn mãi mãi không thay đổi.

Nhẫn nam? Nhịp tim Thẩm Châm đập loạn. Người đàn ông bên cạnh đi đến phía trước cô, Thẩm Châm ngửa đầu nhìn anh, sau đó theo động tác của anh mà cúi đầu.

Anh khuỵu xuống một chân thon dài, quỳ rất trang trọng và thẳng tắp. Ánh mắt sâu lắng lẳng lặng nhìn cô.

Thẩm Châm bị ánh mắt như thế buộc lại, tim đập kịch liệt, cô cố gắng ổn định hô hấp, nhưng bàn tay run nhè nhẹ đã bán đứng cô.

Anh nhìn thẳng cô, tháo ra chiếc hộp lụa màu xanh thẫm trên tay nhỏ hơn cái hộp kia rất nhiều, nằm bên trong là chiếc nhẫn nữ tinh xảo, tia sáng kim cương làm loá đôi mắt Thẩm Châm.

“Lấy anh nhé, Thẩm Châm.” Ánh mắt của anh thản nhiên mà thâm tình, trong phút chốc Thẩm Châm rất muốn khóc, cô nhìn khuôn mặt trịnh trọng và trìu mến kia mà gật đầu, Cố Tích Hoa đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của Thẩm Châm.

Thẩm Châm sửng sốt. Haiz, không đúng, nên là ngón giữa ngón giữa mà!

Thẩm Châm còn chưa kịp nói gì thì Cố Tích Hoa đã nói: “Đeo cho anh.”

Vì thế Thẩm Châm đành phải gỡ chiếc nhẫn nam xuống, đang chuẩn bị đeo vào ngón giữa một cách chính xác thì Cố Tích Hoa rụt tay, vì thế chiếc nhẫn vốn đeo vào ngón giữa lại trượt vào ngón áp út. Sau đó cô hiểu được đây là anh cố ý, cô khó hiểu nhìn anh vẫn còn quỳ. Cố Tích Hoa nhướng mày: “Bên trong còn thứ khác.”

Thẩm Châm cúi đầu nhìn, lấy mảnh lụa ra, cô phát hiện —— giấy chứng nhận kết hôn.

Giấy chứng nhận kết hôn?

Giấy chứng nhận kết hôn!

Lần này Thẩm Châm hoàn toàn ngây người. Khi cô mở quyển sổ bên trong ra, nhìn thấy tên của mình và Cố Tích Hoa, cô lại ngớ ra lần nữa.

Này, kết hôn chẳng phải hai bên nên có mặt hay sao không phải sao không phải sao không phải sao không phải sao không phải sao… Vì sao cô không biết gì cả, Cố Tích Hoa có thể viết tên cô lên hơn nữa còn được nhân viên đóng dấu?!

“Cố phu nhân, bắt đầu từ ngày hôm qua em đã là của anh.” Âm thanh của Cố Tích Hoa vang lên bên tai, lỗ tai cô chợt nóng lên, mau chóng xem ngày —— ngày 23 tháng 10 năm 2014. Là hôm qua.

“Sinh nhật vui vẻ, Thẩm Châm.” Ngày 24 tháng 10 năm 2014, 23 giờ 59 phút, một phút đồng hồ cuối cùng của sinh nhật Thẩm Châm, anh nói: “Quà sinh nhật hài lòng không, Cố phu nhân?”

Thẩm Châm nghiêng đầu nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, phát hiện trong mắt anh có thứ gì đó phóng ra, vẫn là tình sâu nóng cháy trước sau như một, nhưng có chút gì đó không giống, trực giác của cô cảm thấy nguy hiểm. Tiếng chuông đồng hồ trong phòng khách vang lên, ngân nga mà thong thả, giống như tuyên bố việc sắp xảy ra. Cố Tích Hoa nghe thấy tiếng chuông đồng hồ, khoé miệng anh cong lên, chậm rãi tới gần Thẩm Châm: “Đến sinh nhật anh rồi, Cố phu nhân.”

Đúng vậy, sinh nhật của bọn họ chỉ kém nhau một ngày.

Thẩm Châm còn chưa kịp nói gì thì một nụ hôn nóng cháy ập tới, tất cả quà tặng đều bị đẩy xuống giường, trong tay Thẩm Châm còn cầm quyển sổ đỏ, Cố Tích Hoa đè lên cô, cạy mở môi cô, chiếc lưỡi tiến quân thần tốc, tham lam mút mát mùi vị ngọt ngào của người dưới thân, Thẩm Châm bị hôn kịch liệt đến nỗi đầu óc choáng váng, tay cô nắm chặt giấy chứng nhận kết hôn không biết làm sao mà thừa nhận ham muốn dục vọng của người đàn ông không thể thu hồi.

…….

“Đi tắm, được không?” Sau khi ân ái âm thanh của người đàn ông khàn khàn, lại khó nén vẻ dịu dàng.

Thẩm Châm rề rà gật đầu.

Anh đứng dậy đi xả nước, mười phút sau mới ôm cô gái còn đang buồn ngủ. Khi cơ thể mềm nhũn ngâm trong bồn tắm lớn ấm áp, tinh thần Thẩm Châm sảng khoái, thoải mái thở ra một hơi. Cố Tích Hoa ở bên cạnh mở vòi tắm hoa sen rửa sạch thân thể rồi tắm cho Thẩm Châm, cô mệt đến nỗi mí mắt mở không ra mà để anh hầu hạ. Cơ thể sau khi ân ái còn rất mẫn cảm, làm sao chống lại sự vuốt ve có dụng ý khác của Cố Tích Hoa, chỉ chốc lát sau nhiệt độ trong phòng tắm tăng lên, anh sải bước ngồi vào, kéo cô gái mềm nhũn đặt trên người mình, Thẩm Châm nằm sấp trên người anh, vừa mệt mỏi cực độ vừa bị người nào đó vuốt ve mà thốt ra tiếng rên rỉ, thân dưới bị vật nào đó chạm vào, muốn lơ là cũng không được.

“Đừng mà…” Thẩm Châm uể oải.

Đàn ông nói “một lần cuối cùng” đều là gạt người…

Có lẽ là rất lâu rất lâu rất lâu rất lâu… Thực ra tác giả cũng chẳng biết là bao lâu, tác giả viết đến mệt mỏi, một ánh mắt của Cố Tích Hoa lướt qua: nghe nói cô viết đến mệt mỏi? Tác giả: không có!

Vì thế rất lâu rất lâu rất lâu rất lâu rất lâu, con trai ăn no rồi, con gái khóc đến nỗi mắt sưng lên.

Thẩm Châm không biết mình ngủ lúc nào, chỉ biết cô thức dậy vào chiều hôm sau, khi tỉnh lại, toàn thân như bị chiếc xe chở hàng lớn chạy qua người, vừa mỏi vừa đau, chẳng nâng nổi cánh tay, nhất là…chỗ đó. Cũng may cả người nhẹ nhàng khoan khoái, có lẽ người nào đó đã tắm cho cô.

Cố Tích Hoa đã tỉnh từ lâu, nhìn đôi mi thanh tú của người con gái trong lòng chau lại, động tác xoay người hơi cứng nhắc, anh lập tức hiểu được, nụ hôn ấm áp dừng trên mi tâm cô, hỏi: “Đói bụng không?”

Toàn thân Thẩm Châm đều đau nhức, không muốn ngọ nguậy cựa mình, cô cọ cọ trong lòng anh: “Đói.” Âm thanh vừa thốt ra đều là khàn khàn, vừa khô lại ráp. Có thể thấy được tình hình chiến đấu tối qua có bao nhiêu kịch liệt, không đúng, là rạng sáng hôm nay…

Cố Tích Hoa lấy cốc nước ở đầu giường, một tay nâng đầu cô, một tay đút cô uống nước, Thẩm Châm uống ừng ực hết nửa cốc, sau đó Cố Tích Hoa đỡ cô nằm xuống lại.

Anh xoay người xuống giường, cơ thể trần trụi đến phòng thay đồ chọn quần áo, thân hình thon dài, cơ bắp rắn chắc, màu da lúa mạch hơi trắng một chút, tôn lên khuôn mặt trong trẻo hơi lộ vẻ lạnh nhạt, còn phối hợp với khí chất kín đáo bên trong phát ra khắp người anh, thật vừa vặn. Rất tuấn tú, rất đẹp trai, đẹp trai muốn chết. Thẩm Châm vui sướng rạo rực.

Anh thay quần áo ở nhà xong rồi đi ra ngoài, lại hôn người con gái nằm trên giường, nói: “Anh đã gọi cháo, hâm nóng xong anh sẽ bưng lên.”

Thẩm Châm gật đầu.

Sau khi Cố Tích Hoa đóng cửa lại Thẩm Châm quan sát căn phòng —— cái nào cũng đều do cô lựa chọn tỉ mỉ, đèn, ngăn tủ, giường, thảm…

Nhà của cô.

Nhà của anh.

Nhà của bọn họ.

Thẩm Châm vươn tay ra, chiếc nhẫn bạch kim trên ngón áp út toả ra tia sáng ấm áp, kiểu dáng đơn giản trang nhã, nhìn đẹp lắm. Cô đặt nó lên môi rồi hôn một cái, nở nụ cười hạnh phúc.

Chương 45

Về chuyện sinh nhật của bọn họ chỉ cách nhau một ngày, Cố Tích Hoa biết được từ chỗ bà Thẩm, kỳ nghỉ quốc khánh Thẩm Châm trở về nhà, cô nghe bà Thẩm kể lại bà nhận được tư liệu từ Cố Tích Hoa, sự nhận thức của Thẩm Châm về Thẩm tiên sinh lại sâu thêm một bậc. Gửi mẹ vợ gửi sơ yếu lý lịch, chậc chậc chậc… loại chuyện này chỉ có Cố Tích Hoa làm ra được. Bản năng của thương nhân chính là dùng cách thức trực tiếp đơn giản rõ ràng nhất nhận được tất cả thông tin để đưa ra phán đoán nhanh nhất chính xác nhất, ở trong mắt Cố Tích Hoa, để mẹ vợ hiểu rõ con rể một cách nhanh chóng và chuẩn xác nhất, viết sơ yếu lý lịch quả là cách giao tiếp thích hợp nhất.

Sau khi Thẩm Châm xem xong bản lý lịch kia, cô biết được chiều cao cân nặng ba vòng xã giao công việc tiền lương sinh hoạt sở thích thói quen của Cố Tích Hoa tương đối rõ ràng. À, tuy rằng tối qua đã hiểu rất sâu sắc về phương diện nào đó…

Ngày kỷ niệm kết hôn là ngày 23 tháng 10, sinh nhật Thẩm Châm là ngày 24 tháng 10, sinh nhật Cố Tích Hoa là ngày 25 tháng 10, trình tự này… Thẩm Châm cảm thấy là anh cố ý.

Cố Tích Hoa bưng bát cháo thịt nạc cho cô, gật đầu: “Ừ, anh cố ý.”

“Vì sao?”

“Những ngày ăn mừng nối tiếp nhau có thể chúc mừng cùng lúc, thời gian tương đối dài, có thể đi du lịch.”

Thẩm Châm: “…Ngày kỷ niệm kết hôn và sinh nhật không phải ngày lễ hợp pháp, không được nghỉ.”

Cố Tích Hoa nhướng mày, ánh mắt sâu thẳm: “Yên tâm, ông chủ của em khẳng định sẽ cho phép nghỉ.”

Thẩm Châm: “………….”

Đợi hai người ăn cháo xong thì trời đã sẩm tối, hôm nay là sinh nhật Cố Tích Hoa, vốn có tụ tập, nhưng anh đã hủy bỏ, cùng Thẩm Châm làm tổ trong nhà xem tivi. Thẩm Châm vốn định làm một cái bánh ngọt, nhưng nghĩ tới Cố Tích Hoa không thích đồ ngọt nên thôi, nhưng xem tivi cô vẫn không yên lòng. Cô cũng ngại nói món quà của mình vốn muốn tặng anh chính là…cái kia của tối qua, à còn chuẩn bị tỉ mỉ một chút, cô đã mua chiếc áo ngủ kia… Làm sao đoán được Cố Tích Hoa lẹ như thế, qua mười hai giờ liền trực tiếp ăn sạch sẽ… (cho nên tại một mức độ nào đó hai người tâm linh tương thông).

Cố Tích Hoa phát hiện Thẩm Châm đang gối đầu lên người mình không có tâm tư xem tivi, anh cũng tưởng rằng tối qua cô quá mệt mỏi nên không có tinh thần, vì thế anh mặc cô thẫn thờ, anh vô cùng thân thiết xoa mặt cô, trong phòng khách chỉ có tiếng tivi, thời gian chầm chậm chảy xuôi.

Đương nhiên, nếu không có tiếng rung nhắc nhở có tin nhắn thì bầu không khí sẽ tốt hơn. Tin nhắn gửi tới đều là chúc mừng sinh nhật, Cố Tích Hoa tắt di động, tiếp tục xoa khuôn mặt Thẩm Châm trên đùi mình mà xem tivi.

Thẩm Châm cảm thấy rối rắm của mình là không cần thiết, quà thì thế nào, đã bất tri bất giác tặng anh rồi, hơn nữa Cố Tích Hoa tuyệt đối hài lòng. Cô thì sao, thực ra chỉ thiếu một câu “Sinh nhật vui vẻ” thôi nhỉ? Nghĩ tới nghĩ lui hồi lâu, Thẩm Châm cảm thấy nên làm thế này đi, vì thế cô nắm bàn tay trên mặt mình, Cố Tích Hoa cúi đầu nhìn cô, Thẩm Châm cười cười: “Sinh nhật vui vẻ.”

Những lời này không bất ngờ nhưng tuyệt đối không thể coi là theo sau, hai người đang im lặng xem tivi, ờ, được rồi, là Cố Tích Hoa đang xem tivi, Thẩm Châm đột nhiên nắm chặt tay anh nói “Sinh nhật vui vẻ” rất trịnh trọng, toàn thân có vẻ nghiêm túc, Cố Tích Hoa sửng sốt, sau đó anh lập tức nhận ra hồi nãy vì sao Thẩm Châm hồn vía lên mây, anh cảm thấy buồn cười, anh cúi đầu cọ cọ cái mũi của cô: “Ừ, anh rất vui vẻ.”

Thẩm Châm khẽ đỏ mặt.

Mười giờ hơn, Thẩm Châm đã buồn ngủ, vì thế hai người quay về phòng ngủ, cô mơ màng đi vào phòng tắm, tắm xong mới phát hiện mình quên lấy quần áo, Cố Tích Hoa ở phòng sách giải quyết một số công việc của công ty, lúc trở về anh thấy Thẩm Châm còn chưa tắm xong, anh nhớ lại ban nãy cô đi thẳng vào phòng tắm hình như không lấy đồ ngủ, anh liền hỏi: “Em lấy đồ ngủ chưa?”

Thẩm Châm vừa định gọi Cố Tích Hoa thì đã nghe anh nói thế, cô mau chóng trả lời: “Chưa, trong ngăn chính giữa của tủ quần áo.” Cô nghe tiếng Cố Tích Hoa mở cửa tủ mới chợt nhớ ra —— hình như cô…đặt chiếc áo ngủ kia…ở đó…hơn nữa hình như…cố ý…đặt ở trên cùng… Thẩm Châm cảm thấy choáng váng. F*ck! Lát nữa anh lấy áo ngủ kia thì làm sao đây?

Bên này còn chưa nghĩ xong thì cửa đã được mở ra, một đôi tay luồn vào, anh lấy…

Mặt Thẩm Châm hơi nóng, cầm không được, không cầm cũng không được. Chẳng lẽ không mặc đồ ra ngoài? Nghĩ tới điều này Thẩm Châm quyết đoán cầm lấy. Dù sao có mặc cũng tốt hơn không mặc nhỉ? Cô gái Thẩm suy nghĩ không chắc chắn.

Khi Cố Tích Hoa lấy áo ngủ cho Thẩm Châm anh chẳng suy nghĩ gì cả, thậm chí không để ý mình đã lấy bộ nào (lúc ấy trong đầu Thẩm tiên sinh còn suy nghĩ công chuyện hồi nãy), vì thế khi Thẩm Châm bước ra, Cố Tích Hoa đang ngồi bên giường suy nghĩ công việc trong đầu, trong tích tắc ánh mắt anh trở nên sâu thẳm.

Đồ ngủ bằng vải lụa màu đen hơi mỏng, đường nét vừa người, vải vóc rất ít, che trên lộ dưới, che dưới lộ trên, Thẩm Châm kéo tới kéo lui, kết quả —— Cố Tích Hoa thấy cả phần trên lẫn phần dưới.

Nhận thấy ánh mắt của Cố Tích Hoa, Thẩm Châm hơi sợ hãi, cô do dự nhỏ giọng nói: “…Không phải cái này.” Hiện tại cả người cô còn đau, thật sự không còn dũng khí lăn lộn trên giường lần nữa. Ánh mắt nóng cháy dừng trên người mình, Thẩm Châm không được tự nhiên cho lắm, cũng chẳng dám động đậy, Cố Tích Hoa cất tiếng, âm thanh trầm thấp: “…Vậy đổi cái khác.”

Vì thế đêm nay, Thẩm Châm thay đồ ngủ bốn lần, à, là do Cố Tích Hoa thay cho.

Chương 46

Thế là bọn họ cứ như vậy mà sống chung.

Về phần cuộc sống ở chung thế nào, Thẩm Châm oán hận bao nhiêu thì Cố Tích Hoa hài lòng bấy nhiêu.

Thẩm Châm vừa đến công ty liền ngáp liên tục, đồng nghiệp hỏi cô buổi tối làm gì, Thẩm Châm rất bình tĩnh nói rằng gần đây trong nhà nuôi một con Golden Retriever quậy phá, tối nào cũng làm khổ.

Lão Trần nói: “Vậy tống đi đi, ảnh hưởng đến giấc ngủ gián tiếp ảnh hưởng đến cuộc sống.”

Thẩm Châm nói: “Tống không đi.”

Lão Trần: “Tại sao?”

Thẩm Châm:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net