tspn 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hôn cô vợ nhỏ mệt mỏi tột cùng hỏi: “Đi tắm, hửm?” Thẩm Châm nằm im bất động.

Một lát sau cô mơ mơ màng màng nghe thấy phòng tắm có tiếng nước, cô nhấc mí mắt lên rề rà nhìn thoáng qua, láng máng thấy được hình như có người xả nước tắm. Cô không muốn suy nghĩ gì cả, ngồi phịch trên sofa tiếp tục mơ màng. Lại một lát sau cô bị người khác ôm lấy, Thẩm Châm nhíu mày, lẩm bẩm: “…Em muốn đi ngủ.”

Cố Tích Hoa mỉm cười: “Hôm nay người uống rượu là ai?”

“Anh.”

“Là ai đối phó với bọn họ?”

“Anh.”

“Là ai xả nước tắm?”

“Anh.”

“Là ai còn muốn giúp người khác tắm?”

“…Anh.”

Cố Tích Hoa nhẹ nhàng mút đôi môi của người nào đó một cái: “…Ngoan, không được ngủ.”

Thẩm Châm nhấc mí mắt lên, rầy rà: “Không muốn.”

Giờ phút này người nào đó đã bị lột trần trụi, Cố Tích Hoa bắt đầu cởi cúc áo.

Thẩm Châm: “…Anh làm gì?”

“Tắm.”

“…Có tắm vòi sen anh chen vào đây làm gì?”

“Tắm uyên ương, phu nhân.”

“…Em có tay, tự em tắm được.”

“Vi phu nguyện ý cống hiến sức lực.”

“…Anh sờ chỗ nào đó.”

“Như em cảm giác.”

Sau khi tắm xong đi ra, toàn thân Thẩm Châm ửng đỏ, đôi mắt óng ánh, yếu ớt được anh Cố nào đó thần thái sảng khoái ôm ra.

Thẩm Châm phẫn nộ: “Không phải anh uống say rồi sao?”

Cố Tích Hoa ngạc nhiên: “Uống say có quan hệ gì với cái này?”

Thẩm Châm: “Nhưng anh tỉnh táo rõ ràng không giống người say rượu!”

Cố Tích Hoa: “Ừ, anh không say.”

Thẩm Châm: “Vậy ban nãy lúc em hôn anh sao anh không phản kháng?”

Cố Tích Hoa: “Ban nãy? Vì sao phải phản kháng, anh rất hưởng thụ…”

Thẩm Châm xấu hổ muốn chết: “…Không phải ban nãy…” Cô định nói là, “Một tiếng trước, lúc trước mặt mọi người ấy…”

Cố Tích Hoa mỉm cười: “Anh cũng rất hưởng thụ.”

Thẩm Châm: “Vô lại!”

Cố Tích Hoa nhìn cô gái mềm nhũn trong lòng, ánh mắt đầy hứng thú: “…Vậy vô lại thêm lần nữa đi.”

Vì thế Thẩm Châm bị dồn ép dụ dỗ làm nữa, à, còn làm thêm nhiều lần nữa. Đương nhiên, kết quả là tác giả không thể khống chế.

Từ phần cổ trở xuống không thể mô tả cảm xúc, lần này ngay cả mí mắt Thẩm Châm cũng không nhấc lên nổi. Phòng ngủ hỗn loạn, mùi hương nồng nặc còn kích thích khứu giác người khác, lúc Cố Tích Hoa tự tắm rửa sơ qua cho cô thì lại lau súng cướp cò lần nữa, Thẩm Châm đã không còn sức lực hùa theo hay là phản kháng, chỉ có thể khàn giọng rên rỉ kêu to theo bản năng, thấy phản ứng đáng yêu của người dưới thân, Cố Tích Hoa kích thích mà cười ra tiếng, động tác càng mạnh mẽ hơn, vòng eo nhỏ của Thẩm Châm đã bị bóp đến bầm tím rồi, không đúng, trên người cô còn có chỗ nào không bầm chứ. Tắm rửa hồi lâu xong, Thẩm Châm nặng nề ngủ say ngay cả trong mộng cũng còn tư vị quá ngọt ngào…

Khi cô bị người nào đó quấy rầy tỉnh dậy thì trong phòng vẫn âm u. Tấm màn cửa ngăn chặn thế giới bên ngoài ồn ào náo động, Thẩm Châm không thể nhìn ra thời gian hiện tại qua tấm màn dày tối, chỉ có thể đánh vào bàn tay đang châm lửa khắp nơi, âm thanh khàn khàn: “Mấy giờ rồi?”

“Tám giờ.”

“Tối?”

“Ừm.”

“…Em đói.”

“…Anh cũng đói.” Nói xong một đầu lưỡi mềm mại trơn bóng ẩm nóng liền cạy mở khớp hàm xông vào, Thẩm Châm “ô ô ô” kháng cự, nâng lên bàn tay vừa mỏi vừa đau đánh anh, sức lực kia yếu ớt như mèo con chưa đầy tháng. Thẩm Châm vốn không mặc quần áo, mở chăn ra thì đã bị người nào đó cũng trần trụi đè lên. Bắt được khoảng trống khi người nào đó để lại đầy dấu hôn trên người, Thẩm Châm thở hổn hển lên án: “…Anh không đi làm sao, ông chủ Cố.”

“Muốn dẹp ngoại thì phải an nội.”

Thẩm Châm không vùng vẫy: “Nội đã an, mau đi dẹp ngoại.”

Cố Tích Hoa mỉm cười: “Ông chủ Cố đang trong thời gian nghỉ kết hôn, không có ngoại nào cần dẹp.”

Thẩm Châm: “……”

Vì thế lại một hồi đen tối không thấy ánh mặt trời.

Khi Thẩm Châm tỉnh lại là bị mùi thức ăn đánh thức, ngay lúc cô mở mắt cái bụng ai oán kêu lên.

Hai chân cô run rẩy đi tắm thay quần áo, rồi chầm chậm đến phòng ăn, không phải cô không muốn đi mau một chút, thật sự là không thể đi nhanh (….), Cố Tích Hoa ăn uống no say thần thái sáng láng kích thích Thẩm Châm, cô nàng Thẩm vừa uống sữa vừa phẫn nộ mà phỉ báng ai đó trong lòng —— mặt người dạ thú! Trong ngoài không đồng nhất! Kẻ lừa đảo, lưu manh, sắc lang, vô lại.....

Sắc mặt hồng hào, đôi mắt óng ánh, da dẻ trắng mềm, khoé mắt chân mày đều là sắc xuân triền miên —— cho nên nói, cái kia đối với Thẩm Châm cũng tốt.

Chương 50

Dựa theo quy định pháp luật của nhà nước, hai người bọn họ xem như kết hôn muộn, vì thế thời gian nghỉ kết hôn kéo dài nửa tháng.

Thẩm Châm vốn lo lắng kế hoạch của Cố Tích Hoa chỉ đơn giản ở nhà mười lăm ngày “đàn áp” cô, ăn cơm xong Cố Tích Hoa hỏi cô muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật. Thẩm Châm nghĩ ngợi liền mau chạy về phòng ngủ cầm ra một cuốn vở cũ kỹ, Cố Tích Hoa đi theo phía sau cô, lúc trông thấy cuốn vở kia anh cất tiếng cười. Anh dựa vào khung cửa, lẳng lặng nhìn Thẩm Châm lật cuốn vở, mái tóc cô buộc lên tuỳ ý, hai nhúm tóc rối trên trán rủ xuống, gò má hồng hào, lộ ra vẻ vui sướng và hạnh phúc của một cô gái vừa kết hôn, khoé miệng vẫn nhếch lên, có thể chính cô cũng không biết, trên xương quai xanh còn lộ dấu vết anh gặm cắn đêm qua, giờ phút này cô đang nghiêm túc tìm kiếm gì đó, ánh mắt chuyên chú, hoàn toàn quên mất trong căn phòng này còn có anh.

“Thẩm Châm, em đợi anh bao lâu rồi?”

Người đang cúi đầu nhìn cuốn vở nghe thế liền sửng sốt, sau khi sửng sốt qua đi cô cười lên, trong ánh mắt là tia sáng rạng rỡ: “Rất lâu, Thẩm tiên sinh.”

Tiểu học, sơ trung, trung học, đại học, đi làm hai năm. Rất nhiều khoảnh khắc tịch mịch cô đơn, rất nhiều thời gian vui vẻ, rất nhiều năm tháng yên bình, trong rất nhiều khoảnh khắc nhìn thấy hoa, gió, mưa, tuyết rơi, em đều suy nghĩ, nếu có một Thẩm tiên sinh thì tốt rồi. Anh ấy ở cùng em, không còn tịch mịch cô đơn, anh ấy yêu em, cùng nhau vui vẻ, anh ấy nắm tay em trải qua năm tháng yên bình, anh ấy ở bên cạnh em ngắm hoa nghe tiếng gió gặp mưa ngắm tuyết, thưởng hoa uống rượu, cùng người bên nhau.

Hai mươi lăm năm trước em ôm một mong đợi trong tương lai sẽ gặp được một Thẩm tiên sinh rất tốt, em hy vọng mình có thể tốt đẹp xứng với dáng vẻ của người trong lòng anh thích nhất. Chúng ta bình bình đạm đạm, mở mắt nhắm mắt chính là cả đời. Những sự mong chờ trong cuộc đời em đều là về anh.

Anh nói em không có tiền đồ cũng được, dù sao tất cả mong chờ trong cuộc đời em đều là về anh.

Cố Tích Hoa đi qua nhẹ nhàng hôn cô, lông mi Thẩm Châm run rẩy.

Cuối cùng hai người quyết định đi Hy Lạp.

Hy Lạp cũng là một chấp niệm không nhỏ của Thẩm Châm. Cô là sinh viên khoa văn trời sinh, vì thế rất yêu thích nền văn minh cổ xưa của Hy Lạp, Aegean Sea văn minh, thần thoại và kiến trúc của Hy Lạp cổ xưa, Santorini, chậc chậc chậc... Quả thực không có lời nào để khen ngợi nữa.

Sau khi xác định địa điểm, Thẩm Châm ở nhà thu dọn căn phòng lộn xộn, Cố Tích ra ngoài giải quyết thủ tục xuất ngoại. Trưa hôm sau, hai người bước lên máy bay đi Hy Lạp.

Đền Parthenon, vùng đất Athens, Pantelia khắc đá cẩm thạch lấp lánh, nơi ấy ánh mặt trời trong veo, giống như thiên đường; nhà hát Hy Lạp kinh điển ngoài trời, đặt mình trong những màu da khác nhau, các văn hoá quốc gia ập tới thêm vào vẻ tươi đẹp; Mycenae đã từng là đế quốc sư tử, di tích loang lổ, khiến người ta không khỏi thổn thức......

Thẩm Châm hết sức vui vẻ, trước ngày đi Santorini cô hưng phấn cả đêm không ngủ được, vì thế kéo Thẩm tiên sinh đi quán bar.

Vợ chồng cùng đi quán bar… Đây thật là chuyện hiếm có.

Mấu chốt là hai người còn cùng uống rượu… Đây lại là chuyện hiếm có trong những chuyện hiếm có.

Thẩm Châm rất hào hứng, còn đến gần cùng Cố Tích Hoa giao bôi một lần, Cố Tích Hoa không bảo dừng, mặc cho Thẩm Châm muốn uống thế nào đi chăng nữa, tửu lượng của đàn ông và phụ nữ không thể nào so sánh, huống chi trời sinh là thế, cái này không cần nói tới. Cô muốn quậy, anh liền quậy cùng cô.

Dưới sự kích thích của cồn, Thẩm Châm càng thêm hưng phấn, cô đến gần nằm nghiêng trong lòng người nào đó, ánh mắt trong vắt: “Chúng ta đánh cuộc nhé?”

“Đánh cuộc gì?”

“Mỗi người chiếm một bên quầy bar, xem ai được bắt chuyện trước.”

“Tiền cược?”

Thẩm Châm nghiêng đầu, nghĩ tới nghĩ lui không biết tiền cược ra sao, hiện tại của anh là của cô, của cô là của anh, còn có cái gì để cược chứ, đang lúc cô muốn bỏ cuộc thì Cố Tích Hoa mở miệng: “Đêm nay không được kêu dừng.”

Thẩm Châm không chút suy nghĩ, hà một hơi vào người nào đó: “Được.”

Ánh mắt Cố Tích Hoa sâu kín.

Thẩm Châm à Thẩm Châm, tiền cược rốt cuộc đánh cuộc gì hả, nó thật sự có lợi cho cô sao……

Vì thế hai người tách ra.

Thẩm Châm vừa gọi một ly rượu, ngồi cạnh quầy bar nhìn sàn nhảy đèn màu rực rỡ, lại thuận mắt nhìn qua Cố Tích Hoa, à, còn chưa có người đi qua.

Cô trượt xuống chiếc ghế đệm cao mà tiến vào sàn nhảy.

Người trẻ tuổi mà, ai không có ngày tháng chơi đùa hàng đêm, ai không biết chút nhảy nhót, tuy rằng cô không phải khách thường xuyên tại quán bar, nhưng hồi đại học số lần giết thời gian ở quán bar coi như không ít. Mặc dù xung quanh đều là người ngoại quốc, nhưng nhảy nhót không phải là chuyện giữ kẽ, người nhảy hết mình người kín đáo, rất hiển nhiên Thẩm Châm nhảy hết mình. Khi xung quanh tràn ngập tiếng la hét, Thẩm Châm đầy đắc ý nhìn về phía Cố Tích Hoa, lại phát hiện đã có hai người phụ nữ vây quanh anh. Cố Tích Hoa mỉm cười cụng ly với hai người kia. Thẩm Châm nổi giận, đang chuẩn bị đi qua thì bàn tay bị người khác kéo lại, cô giãy tay quay đầu nhìn, một người đàn ông cao to ngũ quan anh tuấn, khí chất ôn hoà, anh ta cười nói: “Xin chào, tôi tên là Kevin, người Hoa. Có thể mời cô uống một ly không?”

Thẩm Châm cười cười, lịch sự khách khí: “Cám ơn, không cần.”

Người đàn ông bất đắc dĩ nhún vai: “Xem ra bề ngoài anh tuấn chẳng có ích gì.”

Thẩm Châm cười: “Hoa tươi đã cắm trên bãi phân trâu, đây cũng là chuyện hết cách rồi.” Hiện tại Cố Tích Hoa trong mắt cô chính là một bãi phân trâu, hừ.

Người kia kinh ngạc: “Cô đã kết hôn rồi?”

Thẩm Châm gật đầu.

“Thế thì…vì tình đồng bào làm một ly được không?”

Được một anh chàng đẹp trai mời uống rượu lại chẳng có ý gì, Thẩm Châm không nghĩ nhiều liền đồng ý. Đang chuẩn bị đi theo thì vòng eo đã bị người ta quấn lấy, âm thanh mang theo ý cười, còn lộ ra chút lười nhác: “Đi đâu?”

Thẩm Châm trợn mắt: “Anh là ai hả?”

Cố Tích Hoa mạnh mẽ kéo người vào trong lòng, hờ hững nhìn người đối diện: “Thật ngại quá, vợ tôi say rồi.” Thật sự chẳng ngại ngùng tí nào.

Người kia không để ý, cười cười với anh rồi bỏ đi.

Thẩm Châm: “Hừ hừ hừ.”

Tối nay, người “hừ” bị lăn qua lộn lại rên rỉ rất nhiều lần, suýt nữa là bỏ lỡ hành trình của ngày hôm sau.

Chương 51

Santorini quả thực xinh đẹp đến mức không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả, làn gió tự tại, phất phơ làn váy của người phụ nữ ngoại quốc, người đàn ông cao lớn anh tuấn, bầu trời xanh thẳm, hải âu linh hoạt xinh đẹp, còn có nước biển xanh lam trong veo đẹp đến ngạt thở, khi mặt trời lặn, nắng chiều quyến rũ, khoảnh khắc rực rỡ nhất trên thế giới ở tại nơi này, ảo thuật của thiên nhiên.

Lúc hai người ở trên bãi cát thì gặp lại Kevin, anh ta chào hỏi Thẩm Châm, cô lịch sự đáp lại, sau đó Thẩm Châm như là nhớ tới gì đó, ánh mắt ngờ vực bay qua người nào đó ở bên trái, Cố Tích Hoa không hiểu, anh vuốt mái tóc cô bị gió thổi loạn: “Sao thế?”

Thẩm Châm: “Tối qua rõ ràng là lỗi của anh, vì sao người chịu tra tấn lại là em?”

Cố Tích Hoa dừng một chút: “Ai muốn đánh cuộc?”

Thẩm Châm: “Em.”

Cố Tích Hoa: “Ai thắng?”

Thẩm Châm: “Anh.”

Cố Tích Hoa: “Tiền cược là gì?”

Thẩm Châm: “…..Không được kêu dừng.”

Cố Tích Hoa: “Đêm qua em có kêu không?”

Thẩm Châm: “…….Có.” Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cô vội vàng biện bạch, “…Đó cũng là vì anh quá đáng…”

Cố Tích Hoa không thèm biện bạch: “Cho nên đêm qua không tính.”

Thẩm Châm: “………….”

Một lát sau Thẩm Châm vẫn chưa từ bỏ ý định mà đấu tranh: “Tuy rằng quy tắc trò chơi là thế, nhưng bây giờ chúng ta nên theo góc độ tình cảm mà nói rõ ràng về tình huống tối qua.”

Cố Tích Hoa dừng một chút, tỉnh bơ đáp lại: “Được, em nói đi.”

Thẩm Châm bắt đầu hùng hồn: “Tối qua có hai người phụ nữ ngấp nghé dung mạo của anh, anh không hề từ chối bọn họ. Đây là không chung thủy với bạn đời!”

Cố Tích Hoa: “Chủ ngữ của ‘ngấp nghé’ là ai?”

Thẩm Châm: “Hai người phụ nữ kia.”

Cố Tích Hoa: “Cho nên anh bị ép buộc.”

Thẩm Châm: “Anh nên thà chết không chịu khuất phục.”

Cố Tích Hoa: “Được rồi, tối qua người đàn ông kia làm gì với em?”

Thẩm Châm: “Không làm gì cả!”

Cố Tích Hoa: “Bắt tay? Trò chuyện? Mời uống rượu? Hai người đụng chạm da thịt hơn nữa còn biết tên của anh ta, nhưng anh và hai người kia chỉ là cụng ly, anh không hề biết gì cả. Rốt cuộc là ai không chung thủy?”

Kết quả cuộc trò chuyện chấm dứt bởi trong sự thất bại của Thẩm Châm, mặc dù kết quả này kỳ lạ như vậy.

Về phần buổi tối, à, các bạn hẳn là có thể tưởng tượng được…

Thời gian hạnh phúc luôn rất ngắn ngủi, nhoáng một cái tuần trăng mật kết thúc, hai người về nước, sáng chín giờ chiều năm giờ, ngày tháng không nhanh không chậm mà tới năm mới.

Bụng của Tống Thanh Vãn đã rất lớn, đã hai ba tháng Thẩm Châm chưa gặp cô, sắp tới cuối năm, rốt cuộc Thẩm Châm không chịu nổi nữa, vì thế vào một buổi sáng cuối tuần hai người hẹn nhau ở quán cà phê thường đến.

Tống Thanh Vãn không uống cà phê, Thẩm Châm gọi hai ly sữa, khi Tống Thanh Vãn mang thai đẩy cửa vào, Thẩm Châm cảm thấy huyệt thái dương hơi buốt, đầu có chút choáng váng.

Tống Thanh Vãn rất vui vì Thẩm Châm chủ động mời, nhìn thấy vẻ mặt giống như gặp quỷ của Thẩm Châm cô cũng không để ý, cô ngồi xuống uống sữa cười nói: “Chị dâu?”

Thẩm Châm: “……………”

Cô và Tống Thanh Vãn chưa từng nghĩ tới có một ngày quan hệ giữa hai cô sẽ trở thành như vậy, lại đều gả cho người họ Cố, còn thành thân thích. Chậc chậc chậc, đời người thật là…

“Khi nào cậu sinh?” Thẩm Châm hỏi.

Tống Thanh Vãn sờ bụng: “Dự tính ngày sinh vào tháng tư.”

Thẩm Châm dừng một chút, do dự hỏi: “…Cậu…có sợ không?”

Tống Thanh Vãn sửng sốt: “Sợ gì?”

Thẩm Châm làm động tác phình bụng, suy nghĩ từ ngữ: “…Như thế này, không kỳ lạ sao?”

Tống Thanh Vãn nắm tay Thẩm Châm, toàn thân cô cứng ngắc, Tống Thanh Vãn nghĩ nghĩ: “Tớ chỉ cảm thấy rất kỳ diệu, không sợ hãi… Có đôi khi tớ thậm chí nghĩ rằng, cho dù mình chết cũng nhất định phải sinh nó ra.”

Thẩm Châm mím môi.

Tống Thanh Vãn nhìn cô một cái: “Cậu vẫn không định có con à?”

Thẩm Châm theo phản xạ lắc đầu, sau khi lắc xong cô như là nghĩ đến gì đó mà trở nên trầm mặc.

“Tớ còn không hiểu cậu sao.” Tống Thanh Vãn uể oải bưng sữa lên, “Nếu trong lòng cậu vẫn còn ý nghĩ như vậy, cậu khẳng định sẽ không muốn gặp tớ.”

Thẩm Châm trầm mặc.

Tống Thanh Vãn thử nói: “Cố Tích Hoa cho cậu áp lực?”

Thẩm Châm lắc đầu, đột nhiên thở dài một hơi, nói: “Mẹ tớ khẳng định sẽ không cho tớ làm càn.” Ăn tết chắc chắn phải về nhà, cho dù là ông bà Thẩm hay là bên nhà họ Cố, người lớn hai bên không thể chấp nhận chuyện bọn họ không cần con cái.

Tống Thanh Vãn bĩu môi: “Cậu cũng biết cậu làm càn à.”

Thẩm Châm liếc nhìn cô bạn một cái, nhoài người trên bàn nói: “…Nhưng cậu cũng biết, tớ không có cách…”

Tống Thanh Vãn im lặng một hồi rồi nói: “…Năm đó không phải là lỗi của cậu.”

Thẩm Châm cứng đờ.

“…Không phải mỗi một người phụ nữ mang thai nào cũng giống như người đàn bà kia đâu…”

Thẩm Châm không nói lời nào, cầm chiếc thìa nhỏ khuấy sữa liên tục. Tống Thanh Vãn nhạy bén nhận ra vẻ bất an trên sắc mặt cô, trán đổ mồ hôi, giống như cảm xúc mạnh mẽ nào đó muốn tuôn ra, nhưng bị đè lại.

Tống Thanh Vãn lặng lẽ uống sữa xong rồi hỏi: “Chúng ta đi nhé?”

Thẩm Châm gật đầu đứng dậy đi trả tiền, nhân viên đang in biên nhận, đột nhiên phía sau hoảng loạn, người bên cạnh thét lên, Thẩm Châm nghe tiếng thét kia không có dự cảm tốt, cô lập tức quay đầu ——

Máu.

Tống Thanh Vãn.

Chương 52

Tiền lẻ trong tay Thẩm Châm rơi xuống đất.

Tống Thanh Vãn nắm chân ghế, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra làm ướt cả tóc mai, trên chiếc váy trắng là màu đỏ ghê người ngày càng lan rộng, ồn ào hoảng loạn chung quanh kích thích màn nhĩ của cô từng đợt, trở thành tiếng vọng xa xôi trong đầu. Tống Thanh Vãn nhìn cô chằm chằm, cô nhìn thấy khẩu hình của Tống Thanh Vãn —— Thẩm Châm.

“Có thai phụ bị ngã!”

“Máu! Đổ máu!!!”

“Gọi 120…..”

Thẩm Châm lùi về sau một bước.

Năm ngón tay của Tống Thanh Vãn trắng bệch, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào Thẩm Châm. “Thẩm Châm………” Môi cô tái nhợt.

Đầu óc Thẩm Châm trống rỗng —— không, không phải con đẩy ngã!

Không phải con!!!

Cô lui về sau từng bước một, đụng phải người phía sau bị mắng “bệnh thần kinh”, tay cô run dữ dội, cô muốn gọi điện thoại cho Cố Nam Thành, nhưng bàn tay cô lại không nghe lời, cô muốn bảo chính mình dừng lại, đó là Tống Thanh Vãn, hiện tại cậu ấy sinh mạng nguy hiểm cậu ấy cần mày, nhưng bàn chân của cô cũng chẳng nghe lời.

Trong đầu cô đều là những hình ảnh đẫm máu. Người đàn bà bụng to khệ nệ, ánh mắt hoảng sợ bất định, quát to khàn cả giọng, máu chảy dưới cầu thang, còn có bà Thẩm từ phòng bếp chạy ra nhìn bà ta…….

Không phải con, không phải con, không phải con đẩy……..

Vì sao nó làm như vậy?!

Không phải con! Không phải con!!!

Tự bà ta ngã xuống, không phải con……

A! Con của tôi…………..

“Không phải tôi, không phải tôi, không phải tôi…” Thẩm Châm vừa lắc đầu vừa lùi ra sau, ánh mắt tuyệt vọng của Tống Thanh Vãn dần dần trở nên mơ hồ, “Thanh Vãn, không phải tớ…” Có gì đó rơi xuống, mọi thứ xung quanh đều trở thành ảo giác im ắng, dáng vẻ đau khổ của Tống Thanh Vãn ở phía trước ngày càng nhỏ….

“Tớ biết.” Tống Thanh Vãn cố hết sức hồi phục hô hấp của mình, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên bởi vì đột ngột dùng sức, mồ hôi và nước mắt đan xen vào nhau trên mặt cô, “Thẩm Châm, cậu qua đây…..tớ đau….”

“Thẩm Châm, tớ đau quá…”

Cô không biết nên làm gì bây giờ, bước chân dừng lại, nhưng không có động tác gì khác, hiện tại toàn thân cô phát run, không có sức lực để đỡ Tống Thanh Vãn.

Khuôn mặt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net