Quá khứ từng hạnh phúc _3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



{ Những từ trong ngoặc là suy nghĩ của nhân vật – Jun }

- Ưm..

[ sáng rồi sao?]

Theo thói quen vươn tay sờ bên cạnh, hy vọng tìm được hơi ấm từng rất quen thuộc với tôi, từng theo tôi trong từng giấc mộng, là liều thuốc an thần tốt nhất giúp tôi thoát khỏi ký ức về từng trận đòn roi ngày bé , về cái cảm giác trống rỗng, thiếu tình thương gia đình. Nhưng chờ đợi tôi chỉ là khoảng không lạnh lẽo . giật mình tỉnh giấc. Giọng tôi nghẹn lại.

[ Phải rồi, Tường đã không còn là của riêng tôi ]

Đau khổ vùi đầu vào giữa hai đầu gối, có lẽ tôi phải tập làm quen thôi. Quen anh sẽ cười với người khác, sẽ nắm tay, sẽ hôn một người không phải là tôi. Tôi dần trở thành kẻ thừa thãi trong mắt anh. Phải không? Mọi chuyện sẽ như vậy thật sao?

Không cam tâm? Được sao? Cô ấy xinh đẹp hơn tôi, tài giỏi , còn là phụ nữ. Cô ấy có thể cho anh những đứa trẻ đáng yêu mà anh thích – điều tôi không bao giờ làm được. Huống hồ, anh không phải là đồng tính luyến ái như tôi , tôi không nên liên lụy anh bị mọi người phỉ nhổ. Nhưng dù biết vậy, tâm vẫn rất đau, đau đến không thể khống chế. Có lẽ là tôi luyến tiếc đi. Luyến tiếc những hạnh phúc đầu tiên trong đời tôi được nếm trải. Luyến tiếc tình cảm của anh, ......

Không được! Không thể buông xuôi như vậy. Tôi yêu anh là thật lòng, cớ gì phải mang anh dâng hai tay cho người ta chứ. Cô ấy chắc gì đã biết cách chăm sóc anh. Đúng vậy!

[ Mạnh mẽ lên Mẫn Hàng ! Mày làm được mà]

Phải chăm sóc anh tốt hơn nữa,để anh biết tôi cũng có thể làm tốt những gì cô ấy không thể. Anh sẽ hồi tâm chuyển ý thôi.

Nghĩ thế, tôi như có thêm sức mạnh. Xoa nhẹ trái tim đã không còn đau như trước. Tôi nhanh chóng bước vào bếp làm thức ăn cho anh. 

Bước ra khỏi phòng, nhìn thấy quần báo rơi khắp nơi trên sàn, tôi phải cố gắng để giữ cho mình ko phát điên lên, nhắm mắt điều tiết lại cảm xúc, khi mở mắt ra đã không còn mất bình tĩnh như vừa rồi. Cười khổ nhặt quần áo  của anh mang bỏ vào máy giặt rồi tôi nhanh chóng bước vào bếp chuẩn bị bữa sáng.

Thỉnh thoảng đưa tầm mắt đến cánh cửa đang đóng chặt kia, có lẽ, giờ này anh đang hạnh phúc bên cô ấy nhỉ. Tôi lặng người..

- Sao cậu còn ở đây?

Tôi giật mình nhìn lại, cười vui vẻ với anh

- Tường, bữa sang sắp xong rồi, anh ăn ngay không?

- Sao ồn ào vậy Tường ca?

Diễm Nguyên bước ra, quần áo nửa kín nửa hở, một bộ dáng thân mật ôm eo Trịnh Tường, như bắt đầu chú ý đến người còn lại trong bếp, Diễm Nguyên cười khiêu khích nhìn Mẫn Hàng.

- Cậu dai thật, còn mặt dày ở lại đây sao?

- Tiểu Nguyên, chuẩn bị đi làm đi, không sợ trễ sao?

Trịnh Tường có chút mất kiên nhẫn nhìn Diễm Nguyên. Diễm Nguyên bậy giờ so với trong ký ức của hắn không khỏi có chút khác biệt.Điều ấy khiến hắn cảm thấy cô có phần  xa lạ. Dù hắn luôn đinh ninh rằng đây là người mà hắn yêu thương.

Lần đầu tiên Trịnh Tường gặp Diễm Nguyên là khi hắn 27 tuổi. Hắn đã rung động trước người con gái thanh nhã trong chiếc váy xanh ngọc dịu dàng, cô không như những vị tiểu thư nhà thế gia khác đi mời rượu hoặc trò chuyện với nhau, cô chỉ đứng đó, mỉm cười nhìn hắn.

Bên cạnh nhau một tháng, hắn đối với cô yêu thích càng sâu,nhưng  vào khi hắn muốn tỏ tình với cô thì Diễm Nguyên bất ngờ đi du học, một lời cũng không nhắn lại cho hắn. TRịnh Tường bàng hoàng tìm kiếm khắp nơi, suốt hai năm cô không hề liên lạc, hắn chờ đợi, hắn tức giận, rồi tuyệt vọng. Chính lúc này, Mẫn Hàng đã xuất hiện.

    Hắn gặp cậu ở bãi biển trong lúc hoàng hôn nhuộm đỏ cả sắc trời. Cậu xinh đẹp, dịu dàng, như một đóa hoa dại nhỏ bé mà thanh khiết, hắn nhìn cậu, và biết cậu cũng đang nhìn hắn. Vào lúc ấy trong đầu hắn chỉ có một ý niệm

[ Thật rất giống Tiểu Nguyên ] .

Nói hắn muốn cậu làm thế thân cũng được, mắng hắn ích kỷ cũng không sao, hắn chỉ biết, hắn muốn cậu, hắn muốn người con trai này ở bên cạnh hắn. Trịnh Tường bước đến, bên cạnh người duy nhất cho hắn hy vọng trong hơn hai năm qua.

Hai tháng, hắn cứ thế ngây người bên cạnh cậu hơn hai tháng. Trong khoảng thời gian này, Trịnh Tường thật sự hạnh phúc. Cậu cẩn thận chu đáo lo lắng cho hắn, đưa hắn dần thoát khỏi cơn ác mộng vì bị bỏ rơi. Sưởi ấm trái tim hắn khi hắn vô cùng mệt mỏi, đã từng có lúc hắn nghĩ, cứ thế này cả đời bên cậu cũng không tồi.

Nhưng chính vào thời điểm đó, người con gái hắn yêu mến lại trở về. Đột ngột như lúc đi, khiến hắn rơi vào tuyệt vọng, bị cảm giác phản bội bao vây. Giờ trở lại , lần nữa khiến cuộc sống êm ả mà hắn cố tạo cho mình rạn nứt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammei