CHAPTER 17: YÊU THƯƠNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 17

- Vee Vivis-

Dew Dely

Thật ướt át làm sao, Nong Mark trong làn nước mát mẻ với 1 cơ thể hoàn toàn ướt đẫm. Điên mất thôi, thực sự thì đàn anh Vee có 1 người bạn trai thế này thật không đây? Làm cho người ta theo sau giữ kỹ không ngừng. Nhìn vẻ trắng ngần ấy, dáng người ấy, mà bạn trai của cậu ấy không thể theo đuôi được nữa. Trước đây thì mị còn ghen tị với việc Nong Mark được ở bên Vee. Còn giờ thì mị thật sự vô cùng ghen tị với Vee vì anh ta được ở bên cạnh Nong Mark.

7 nghìn lượt thích 4K Bình luận 8,1 nghìn lượt chia sẻ

Lúc này đầu tôi trở nên nóng hơn với mọi thứ mà tôi nhìn thấy trên điện thoại của mình. Cả đống ảnh, không phải chỉ có 4 hay 5, mà là cả tá luôn. Tất cả đều là những bức ảnh của Mark, và điều khiến tôi còn nóng mắt hơn cả là bức ảnh Mark cởi áo trong bể bơi. Chết tiệt! Bạn trai của tôi quá đẹp trai và sexy, em ấy trông rất tuyệt, nhưng mọi thứ của em đều là của tôi hết rồi. Tôi là người duy nhất có thể nhìn em ấy trong dáng vẻ thế này. Tôi sẽ không để cho Dew đưa lên cái page vô lý của nó, để mọi người trên thế giới có thể nhìn nữa.

Tea late: Quá đẹp. Mẹ, bố, hãy nhớ ...

Pi-Pim: Oiiii, đẹp quá đi

Pack Packapon: Thật tỏa sáng

Pond Pawee: Dead Vee, Dead

Yue Yeti: Vóc dáng của Anh Markkkkkk

At Arkon: Sữa màu hồng không có nghĩa là đồ uống (có thể hiểu là đồ để cúng thì không thể ăn, đồ của người ta rồi chỉ có thể ngắm chứ không được hưởng)

YiWa: mảnh mai và trắng quá đi

White rock's shinning in the sky: 10/10 luôn

Kampan's home has a lamp bigger than a tank: ai nói rằng cậu ấy sẽ không xuống nước?

Future Forfun: nó đang kiếm rắc rối đây mà

Tewpai Prompong: Kỹ năng (chụp ảnh) của tôi đó

Tôi đang cực kỳ tức giận vì những bình luận này, chúng không hề theo mong muốn của tôi chút nào. Chúng nó thực sự quá thô bỉ. Chúng mày muốn Mark? Tên mày là Vee à? Tôi không hiểu tại sao Mark không nói với tôi. Dù sao tôi cũng sẽ không bao giờ cấm em ấy kể cả khi tôi có thể. Mark có thể làm bất cứ điều gì, tôi hoàn toàn đồng ý với những gì em ấy muốn cơ mà. Tôi luôn nhắc nhở Mark về điều này, nhưng chỉ cần cho tôi biết mà thôi, vậy đây là gì thế? (ý của Vee là muốn Mark thì phải là người tên Vee họ Vivis)

'Eh, Vee, đợi một chút.' giọng nói khàn khàn của Mark xen lẫn nhịp đập inh ỏi của âm nhạc khiến tôi lại thở dài.

"Em đang ở đâu?" Tôi hỏi ngược lại.

"đang ở quán rượu cũ, đợi một chút, nhạc lớn quá.' Mark đáp.

'anh đi đâu vậy?'

'Nói chuyện với anh Vee một chút.' Theo những gì tôi có thể nghe được, Mark không ở với đám bạn của em ấy, hoặc có thể là có, nhưng em ấy cũng đang ở với thằng nhóc đó.

"Từ khi nào mà hai người lại thân thiết với nhau như vậy?" Tôi hỏi.

'Chà, bọn em không có thân đến vậy.'

"Mark." Tôi gọi tên em bằng giọng trầm xuống

'Gì!'

"Em đang cố ý chọc tức anh à?" Tôi hỏi, dựa lưng vào giường và chờ đợi câu trả lời..

"E không cố làm phiền anh, chỉ là ...'

"Chỉ là?..."

'Chỉ là em đi ăn với họ. James cũng đến.'

"Còn những bức ảnh đó thì sao?" Tôi hỏi.

'À, thì em đang rảnh, và đàn em của em đến mời chụp ảnh vào ngày hôm đó, và vì vậy em đã không nói với anh.' Mark nói, khiến tôi thở dài vì em ấy đã nói điều ấy theo cách mà tôi chẳng thích chút nào.

"Ngày nào chúng ta cũng trò chuyện với nhau, thế mà lại có 1 ngày em lại không thèm nói điều đó với tôi?"

'Anh Vee."

"Em biết rằng tôi có tính chiếm hữu, nhưng mà vẫn đi và làm điều đó. Và vâng, tôi không phiền, nhưng hãy nói với tôi, em chỉ cần nói với tôi thôi mà Mark. Tôi lại phải tự khám phá ra bằng cách xem những bức ảnh trên cái trang đó, chết tiệt "

'Em xin lỗi.' Giọng khàn khàn của Mark vang lên sau1 tràng phàn nàn thật dài của tôi.

"Mẹ kiếp."

'Anh Vee, em xin lỗi, ok, em thừa nhận là em muốn làm cho anh ghen. Em...'

"Em muốn làm cho tôi ghen sao? Lúc nào tôi cũng ghen đó. Tôi đã giữ kỹ em rồi. Ai nhìn em, dù là em không thèm nhìn lại, tôi đã muốn giết kẻ đó luôn rồi. Và khi em cởi áo ra chụp ảnh cho họ xem thế này thì em còn nghĩ tôi sẽ ghen tị và giữ kỹ đến mức nào nữa? " Tôi đã rất thất vọng với cái ý tưởng này, thật sự càn dỡ đến mức em ấy có thể nghĩ theo hướng này à.

"Em xin lỗi.'

"Hiện giờ em đang muốn chọc tức tôi, hay còn có chuyện gì khác? Em không cần kích động, tôi không thể theo sau em, và em biết điều đó." Tôi nói với em, và sau đó Mark im lặng như thể ngoan ngoãn lắng nghe tất cả những gì tôi nói.

'...'

"Mẹ kiếp, em nghĩ gì mà muốn tôi làm ghen hả? Tôi đã ghen rồi, thế rồi sao? Thế rồi tôi gọi em thế này mà em cứ im lặng ở đó. Em muốn cãi nhau hả? "? "

'EM...'

"Fuck ... "Tôi chửi thề trước khi cúp máy.

Tôi sợ cãi nhau với Mark. Tôi sợ rằng xa nhau sẽ làm cho chúng tôi không còn hiểu nhau, và tôi sợ rằng những gì tôi trao cho em ấy sẽ không đủ và gây ra hiểu lầm. Nhưng những gì em ấy đã làm, nó khiến tôi muốn bùng nổ. Em ấy muốn làm cho tôi ghen? Em ấy có bao nhiêu thời gian rảnh đây? Khi tôi gọi điện, em ấy luôn nói rằng mình có rất nhiều công việc và hoạt động, nhưng không biết từ đâu mà em ấy lại làm điều này và nói rằng em ấy muốn làm tôi ghen kia chứ.

Rrrr

Nhạc chuông điện thoại của tôi lại vang lên, tên người đang gọi là người tôi vừa cúp máy. Tôi không muốn cãi nhau, nhưng nếu tôi bỏ qua cuộc gọi này một lần nữa, tôi biết mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy.

'Vee.' Giọng nói buồn của em chơi vơi trong tâm trí tôi là cho tôi gần như gục ngã dưới sức nặng của nó. Nói với một giọng yếu ớt như thế này sau khi làm điều sai trái như vậy, ai mà không bị mềm lòng cho được.

"Gì."

"Em xin lỗi.' Mark nói với giọng cầu xin tôi. Tôi hiểu rằng em chỉ cởi áo để chụp ảnh và chỉ thế thôi, không còn gì nữa. Nhưng tôi giữ kỹ lắm, và tôi ghen tị với những người khác, họ rồi sẽ thích em.

"Ừm." Tôi đã trả lời.

'Em phải làm gì để anh không còn tức giận nữa?' Mark chậm rãi hỏi.

"E muốn anh đừng tức giận nữa?"

'Vâng.'

"Vậy bây giờ trở về phòng rồi đi ngủ đi."

'Anh Vee'

"Không cần nài nỉ anh, trở về đi." tôi nói giọng nghiêm nghị, nhưng trong lòng lại yếu mềm.

'Vâng.' em ấy đáp lại một cách ngoan ngoãn

"Khi nào về thì gọi cho anh. Vậy thôi. Đừng bắt anh ghen nữa, nếu không anh sẽ càng trở nên ngu ngốc hơn."

'Anh Vee ...'

"Không cần tiếp tục gọi nữa."

'Thật hung dữ.'

"Chà, còn cậu cũng thật bướng bỉnh đấy," tôi đáp lại, và cậu nhóc đó khẽ hắng giọng trong cổ họng. Nếu cậu mà ở gần thì tôi có lẽ sẽ ôm rồi hôn chết cậu luôn.

'Em xin lỗi về những gì đã xảy ra.' Mark nói, giọng đầy tội lỗi.

"Vâng."

'Em sẽ bảo chế Dew xóa đi.' em nói, nhưng tôi chỉ lắc đầu với điện thoại.

"Chuyện đó anh sẽ lo," tôi nói, trước khi giục em nhanh chóng trở về phòng. Mark thực sự đã trở lại khi tôi yêu cầu em làm vậy. Ngay sau khi về, Mark đã gọi cho tôi biết nên tôi rất vui. Còn giải thích lại một lúc lâu rằng thực sự không có gì với thằng nhóc đó, chỉ là tình bạn, và nếu nó có muốn thử vượt qua cây cầu thì cũng không được vì cầu sẽ cháy và sau đó sẽ không còn bất cứ gì nữa. (cây cầu ngăn cách Thew và Mark, nếu Thew muốn vượt qua ranh giới thì Mark sẽ xóa bỏ mọi thứ và mối quan hệ quen biết bạn bè giữa 2 người sẽ chẳng còn gì)

Tôi gọi điện cho Dew và yêu cầu nó gửi cho tôi tất cả các bức ảnh. Ngay sau đó, một tập tin với các bức ảnh của Marks được chuyển qua. Khi tôi có chúng, tôi đã yêu cầu nó bỏ chúng hoàn toàn. Xóa hình ảnh, xóa bài đăng, xóa tất cả các tệp gốc mà nó có. Chúng tôi chửi bới qua lại, và tôi bị buộc tội là quá giữ kỹ vì tôi không muốn công khai chúng. Vợ tôi đẹp như vậy, tất nhiên là tôi phải giữ kỹ rồi. Tôi yêu em ấy rất nhiều, vì vậy tôi không mong muốn muốn khoe những bức ảnh như thế này ra cả, chỉ giữ lại cho mình mà thôi.

Tootsi Li studies mechanics:  Vee, mày bắt Dew xóa bài viết à?

Hit Ti not just hit iron: Bạn ghê quá đó bạn ơi, tôi còn chưa kịp lưu ảnh. Đồ xấu xa

Vee Vivis: vợ tao đó mày

Pond Pawee: mình đây không nhìn thấy nhưng mà cũng ghen tị ghê

Nnorthh: Cũng không nhiều lắm đâu, mày chỉ có thể nhìn thấy nửa trên của cậu ấy thôi.

Vee Vivis: Ha! Còn mày thì chưa cho phép bất kỳ ai nhìn thấy Praram đâu đó Neua.

Tôi thức dậy vào buổi sáng và trả lời vài câu trong nhóm của bạn mình, lại càng tức giận với câu trả lời từ Neua về việc chỉ là một nửa cơ thể của em ấy. Đó là sợi tóc dư thừa của Marks, vì vậy nó cũng khiến tôi phải ghen tị. Đừng có làm tôi phải bắt đầu (gây chiến) đấy nhé.

Hiện tại, chỗ làm của tôi khá bận rộn. Bố mẹ đã nói với tôi rằng tôi sẽ được nghỉ vào thứ Bảy, nhưng đó là một lời nói dối, vì thứ Bảy này tôi vẫn phải làm, nhưng như họ cũng đã nói, tôi bây giờ đã đến tuổi lao động, và điều đó có nghĩa là cần làm việc bất cứ khi nào được yêu cầu, còn không thì tôi có thể làm gì nữa đây?

Có mặt ở đây khiến tôi nhận ra rằng cuộc sống còn rất nhiều điều khác biệt. Có những người giỏi hơn chúng ta, và nhiều người phải phấn đấu nhiều hơn chúng ta. Mọi người đều làm điều đó cho bản thân, và cho những người họ yêu thương. Đó cũng tương tự với tôi, tôi đang cố gắng ngay cả khi tôi đã có dự định nghỉ cuối tuần. Khi chúng ta lớn lên, trách nhiệm của chúng ta tăng lên. Thật ra thì có thể ngừng lại, nhưng công việc vẫn chưa hoàn thành, vậy ai mà dám ngừng chứ?

"Xin chào kỹ sư."

"Xin chào." Vị trí mà tôi có được (ở đây) là khá khó khăn. Nó được coi là nơi mà những người mới đến đây chỉ vài tuần đã phải làm việc chăm chỉ và học hỏi cật lực từ đầu, nhưng chúng tôi vẫn chưa nhận được bất kỳ sự công nhận nào. Dù có về đích đầu tiên bao nhiêu lần, bạn vẫn được xếp vào hàng thứ hai mà thôi.

Tôi đã nói chuyện với bố mẹ về điều đó, nhưng họ nói rằng tôi chỉ cần chứng tỏ bản thân và cho họ thấy công việc tôi có thể đáp ứng là tốt rồi. Tôi thích công việc này đủ để tôi còn lưu lại đây đến giờ, nhưng mà cũng thật mệt mỏi. Nhưng vẫn ổn dù ngày nào tôi cũng chỉ có thể nhìn thấy bộ mặt thiếu đòn của bạn trai mình (thông qua màn hình điện thoại), dù hôm nay thật tệ vì tôi khó chịu với em ấy, dù có lẽ em ấy thậm chí còn không biết điều đó. Và ngay cả khi tôi đang hờn dỗi thì có lẽ tôi sẽ phải tự vượt qua nó bởi vì Mark dường như sẽ không cố gắng làm bất cứ điều gì để hòa giải với tôi

"Cậu có gì ăn trưa chưa Vee? Hay có muốn tôi đi lấy đồ cho không?" Tay bước đến hỏi tôi còn tôi nhướng mày nhìn cậu ấy đầy vẻ trầm ngâm.

"Cậu định mua gì vậy?" Tôi hỏi ngược lại.

"Cậu thích đồ biển đúng không? Vậy tôi sẽ đến nhà hàng gọi món." cậu ấy đã trả lời.

"Ok, vậy trông cậy vào cậu nhé." Tay gật đầu trước khi bước ra ngoài.

Chúng tôi đã trở nên khá thân thiện với nhau hơn lúc đầu. Có lẽ vì chúng tôi học giống nhau, và công việc của chúng tôi rất giống nhau. Cậu ấy đã mời tôi đi uống nước một lần, và điều đó khiến tôi nhận ra chúng tôi tương đối giống nhau, và tôi cảm thấy như mình đã có một người bạn mới. Tuy nhiên, đó không chỉ là một người bạn, mà đó còn là người mà tôi có thể trò chuyện vui vẻ và có thể tin tưởng.

Rrrr

Tiếng chuông điện thoại giữa trưa khiến tôi cau mày. Thông thường, vào thời điểm này không có ai gọi cả. Mẹ tôi sẽ gọi vào buổi tối, còn Mark, tôi thường gọi cho em ấy hơn, trừ khi đó là thời gian trước khi đi ngủ. Mà cái tên hiện lên khiến tôi không thể nghĩ được nữa. Có lẽ vì hôm qua tôi giận nên hôm nay em ấy gọi lại chăng.

"Gì!"

'Anh đang làm việc à?'

"Đúng rồi. Anh đã nói sáng nay rồi đó." Tôi đã nói. Tôi chắc chắn rằng tôi không quên cho em ấy biết.

'Bây giờ là giữa trưa, anh không rảnh chút nào sao? Anh không định ăn à?' Mark hỏi ngược lại.

"Có chuyện gì thế ?" Tôi hỏi bởi vì em ấy đang hành động thật kỳ lạ.

'Em đói.'

"Vậy thì đi kiếm cái gì ăn đi."

'Em đang ở Utapao.'

"Huh?"

'Vee, có thể đến đón em để em đi ăn được không?'

Tôi để mặc tất cả mọi thứ trên bàn, chỉ lấy chìa khóa xe của Marks và nhanh chóng mở cửa văn phòng chạy ra. Em ấy đã đến. Mark đến với tôi. Tôi không quan tâm liệu tôi có nên trách mắng em khi rời bỏ các sự kiện của mình hay không. Hiện tại, em ấy còn rất nhiều hoạt động, và cũng nên chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ của mình nữa. Từ đợt trước Mark đã gọi cho tôi nhiều lần và than rằng muốn đến đây. Lần nào tôi cũng nói là em ấy không thể. Tôi bảo Mark phải tập trung vào chuyện riêng của mình trước khi lo lắng cho tôi. Nhưng hiện tại, Mark đang ở đây mà không hề nói cho tôi biết.

Em ấy đến với tôi thật rồi.

"Anh Vee."

"Em đã nói còn nhiều trận thi đấu giữa các khoa cơ mà," tôi nói với Mark khi bước lại gần.

"Ừ thì có, nhưng em đã để người khác thay  rồi." Mark trả lời.

"Thật sao? Anh tưởng em đi bơi một mình?" Tôi nói có phần mỉa mai, nhưng em ấy ở đây khiến tim tôi đập liên hồi đến mức gần như không còn tách được từng nhịp. Tôi rất vui khi Mark đến, nhưng tôi cũng sợ rằng đó là lỗi của tôi khi khiến em bỏ dở nhiệm vụ của mình.

"Em không muốn." Mark nhẹ nhàng nói. Đôi mắt đẹp của em ngước lên nhìn tôi, trước khi nhanh chóng nhìn xuống bàn tay của mình.

"Vậy tại sao em lại đến?"

"Vee ... em không muốn anh tức giận nữa." Mark nói, đánh thẳng vào trái tim tôi, thật sự dễ thương. Em ấy đáng yêu gấp triệu lần, nhưng tôi vẫn giả vờ làm ra vẻ hung dữ.

"Anh đã không còn giận nữa rồi." đó là sự thật, tất cả những tức giận của tôi đều bị lãng quên. Nó đã được quản chế khi tôi có tất cả các bức ảnh, và chúng chỉ dành cho tôi.

"Chế Dew đã xóa ảnh." Mark nói.

"Anh đã yêu cầu"

"Thật à?" Khi tôi thấy Mark hành động như thế này, tại sao tôi lại cảm thấy em ấy thật nhỏ bé nhỉ? Những cảm xúc này của em lúc này giống như là một đứa trẻ vậy . Nó khiến tôi cảm thấy mình cần phải bảo vệ em ấy, giống như em ấy cần được ôm vào lòng vậy.

"Em muốn ăn gì?" Giọng tôi vẫn như thế, nhưng Mark vẫn nhỏ nhẹ như trước.

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

"Có chuyện gì không?"

"Vee."

"Urgh, lại đây," tôi nói, gọi em về phía tôi. Đầu em cúi xuống, như thể mình đã mắc rất nhiều lỗi, nhưng em ấy từ từ tiến về phía tôi, và tôi đã nắm lấy tay em ấy kéo vào lòng mình.

"Này!"

"Cái gì? Sao em có thể đi mà không có nó chứ (cái ôm)?" Tôi thì thầm bên tai Mark. Lúc đầu còn chống cự, nhưng sau đó thì em từ từ thụân theo và để tôi ôm vào lòng 1 cách dịu ngoan

"Anh Chết tiệt."

"Huh?" Tôi chỉ thể hiện tình yêu với vợ tôi, điều đó có sai không?

Tôi đưa Mark trở lại văn phòng. Tôi thu dọn tất cả những thứ lộn xộn trên bàn làm việc và ném vào túi xách của mình. Mark đứng ở cửa, nhìn bốn bàn làm việc quanh văn phòng. Đó chỉ là những chiếc bàn thông thường dành cho ba người khác và tôi. Tôi tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình, và Mark đi xung quanh để khám phá. Rồi Mark bước đến cửa kính và nhìn xuống, nhưng không có nhiều người khác vì hôm nay là thứ bảy.

"Nơi làm việc của anh thật đẹp."

"Ừ, đẹp," tôi trả lời vì đó thực sự là một khung cảnh thật thoải mái.

"Vee, cậu đã đi đâu vậy? Ồ!" Cánh cửa mở ra mà không có ai gõ, điều này cho thấy người mở nó là một người quen thuộc trong phòng. Mà đó là Tay bước vào với vẻ bối rối. Từ ngưỡng cửa, cậu ấy nhìn về phía Mark, rồi nhìn tôi như thể đang hỏi điều gì đó.

"Ồ, đây là Tay, bạn của anh, và đây là Mark, bạn trai của tôi," tôi nói với Mark trước, trước khi giới thiệu em ấy với Tay, bước đến và chạm nhẹ vào tay Mark như khi cậu ấy chào hỏi với người lớn tuổi trước.

"Xin chào ạ." Mark giơ tay bày tỏ ý kính trọng, còn thì Tay chấp nhận với vẻ bối rối.

"Bạn trai của cậu?"

"Đúng thế, bạn trai của tôi," tôi nói khi nhìn vào khuôn mặt cậu bạn có vẻ hơi ngạc nhiên. Như thể cậu ta đang định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu.

"Rất tao nhã." cậu ta nói.

"Xin lỗi?"

"Không, ý tôi là cậu đẹp trai, và vì vậy việc bạn có người yêu không có gì lạ. Tôi chỉ không nhận ra đó là nam, nó chỉ vượt quá những gì tôi mong đợi mà thôi." Tay cho biết.

"Có thể chấp nhận không?" (Tại Thái Lan mặc dù có rất nhiều người thuộc giới LGBT nhưng cũng còn nhiều người bài xích nên khi công khai cho Tay biết mình yêu 1 người đồng giới thì Vee hỏi xem Tay có thể chấp nhận chuyện mình làm bạn và quen biết với người như thế có sao không. Đây là 1 điều hết sức bình thường tại Thái Lan.)

"Không, không phải vậy, chính là như tôi đã nói, chỉ là không ngờ đối phương của cậu lại là nam mà thôi." Tay nói trước khi chậm rãi mỉm cười với Mark, em ấy cũng mỉm cười đáp lại.

"Ừ, thì đây là bạn trai của tôi," tôi lặp lại, gạt đi những suy nghĩ kỳ quặc, trước khi gật đầu với bạn của mình.

"Đúng, đúng vậy. Ừm, đồ ăn của cậu đang ở trên bàn của tôi."

"Ồ, cảm ơn," tôi nói, hoàn toàn quên mất rằng cậu ấy đã đi mua nó. Nhưng tôi phải làm sao đây? Người đang đứng bên cạnh cậu ta đã nói rằng họ đói. (Mark đang đứng gần Tay)

"Anh mua đồ ăn rồi à?" Mark hỏi tôi.

"Ừ, nhưng không sao. Anh vẫn muốn đi ăn với em một lần nữa, ok." Tôi nói lại.

"Vậy hiện tại cậu sẽ rời đi à?" Tay hỏi nên tôi gật đầu.

"Tôi định dẫn đứa nhóc này đi ăn, "tôi đáp.

"Ừ, vậy thì chúng ta đi cùng nhau đi đi," Tay nói khi quay về phía Mark, cậu nhóc này cười trước khi gật đầu.

"Nếu Anh Vee cho phép, thì tôi sẽ đi," Mark nói trước khi quay lại cười với tôi.

"Đang muốn gây chiến?" Tôi nói với người đẹp trai đã đến gặp tôi, người này lúc đó rất ủ rũ nhưng bây giờ lại nở nụ cười thật ngọt ngào với người khác.

"Thì, em chỉ đang cố gắng hòa giải thôi." Mark nói rất nhẹ, nhưng tôi nghe thấy, và tôi khá chắc chắn rằng người bạn đứng ở cửa cũng nghe thấy vì anh ấy nhướng mày nhìn tôi.

"Ừ, vậy tôi đi ngay bây giờ," tôi nói, trước khi bước tới lấy hộp bento của mình.

"Thôi, để đợi đến buổi tối rồi hẹn nhau đi." Tay nói khi nhìn Mark. Mark chỉ gật đầu trước khi mỉm cười. Tôi khó chịu với việc cậu ấy mỉm cười với Tay, nhưng không quá nhiều vì tôi không nghĩ rằng Tay sẽ thích Mark.

"Anh với anh kia thân thiết với nhau lắm sao?" Mark hỏi khi tôi đang khởi động xe.

"Hmm, có lẽ thân với cậu ấy nhất ở đây vì bọn anh làm việc cùng nhau, "tôi trả lời.

"Hừ."

"Sao?" Tôi nói, khi dần dần lái xe ra khỏi bãi đậu.

"Anh ấy thích anh."

"Em nghiêm túc?"

"Đúng thế." Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó trước đây. Tôi không nghĩ rằng Tay lại thích tôi vì chúng tôi rất thân thiết, và cậu ấy chăm sóc tôi như bao người bạn bình thường. Hoặc có lẽ tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó bởi vì tôi đã có Mark, và ngày nào tôi cũng nói chuyện với em. Tôi không biết về bất cứ ai khác, tôi không quan tâm đến cảm xúc của những người khác.

"Anh chưa bao giờ nhận thấy điều đó," tôi nói.

"Em không biết, em nhận thấy được điều đó khi anh nói rằng em là bạn trai của anh, "Mark nói, điều này khẳng định lại suy nghĩ kỳ lạ mà tôi đã có. Tôi nghĩ nó hơi lạ vì ánh mắt Tay thoáng thay đổi trong giây lát.

"Hmm."

"chỉ thế?"

"Gì cơ?" Tôi quay sang hỏi thì nhóc con này đã lên giọng như vậy.

"Chỉ có Hmm?"

"Thế còn muốn gì nữa?" Tôi hỏi ngược lại.

"Anh, chết tiệt!" Người này nói rồi  khoanh tay và ngả lưng vào ghế xe.

"Anh yêu em đến mức hoàn toàn không biết rằng cậu ấy thích anh, vậy em lại muốn gì nữa?" Tôi nói rồi với tay và vò nát mái tóc đẹp của Mark như thể tôi chỉ muốn ăn thịt em ấy luôn vậy.

"Đó, thế thôi" Mark nói, má đỏ bừng làm tôi bật cười.

Tôi đưa Mark đi ăn trưa muộn hơn vì đã vào buổi chiều rồi. Dù sao em ấy cũng không quan tâm đến việc ăn uống, và bây giờ tôi đưa em đi ăn hải sản như lần trước. Mark chẳng phàn nàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net