Chương 203

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà ta đang cư xử rất kì lạ.

Công ty nhà bọn họ có đối thủ lâu năm, không chỉ Lâm Ngọc mà cả Lâm Thanh cũng biết, hai bên cạnh tranh rất khốc liệt, đánh nhau liên miên. Bình thường, mẹ nó không bao giờ lên tiếng hay trả lời bất kì câu hỏi nào từ phía truyền thông, mẹ chỉ thể hiện sự bất mãn khi nói chuyện với chị em nó.

Chẳng biết vì một lí do gì mà một hôm, bà bỗng mời nhà báo tới rồi thuê họ quay phim, ghi âm lại. Trong cuộc hội thoại, bà kể toàn bộ tội lỗi mà đối phương đã gây ra, từ nhỏ tới lớn, kể cả chuyện thái độ không mấy thiện cảm của giám đốc kinh doanh bên đó, bà đều nói. Gần như tuần nào, người phụ nữ ấy cũng cho đăng tải hàng trang báo tố cáo rồi chạy cả quảng cáo để bóc phốt. Trọng điểm là, những lời bà nói đều không có bằng chứng.

Lượng người vào xem ngày càng ít, các tờ báo không kiếm ra tiền mà bà cũng không trả thêm bất kì khoản phí duy trì nào, dần dà, các kí giả cũng rút hết đi. Bên công ty đối thủ thừa cơ phản công và doạ sẽ kiện bà vì tội vu khống, đồng thời cũng tự nhận mình trong sạch. Mẹ nó không chịu dừng lại, bà tự mở live trên mạng xã hội để tiếp tục tố cáo. Vẫn như lần trước, những bằng chứng bà đưa ra đều thật mơ hồ, bà khẳng định là mắt thấy tai nghe nhưng điều đó nào có ý nghĩa gì trước phiên toà, chẳng đem lại lợi ích gì ngoài việc khiến hình ảnh bản thân xấu thêm.

Cộng đồng mạng ùa vào xem, Lâm Thanh biết bọn họ chỉ muốn cười nhạo mẹ mà thôi. Trong mắt họ, mẹ như một kẻ rảnh rỗi sinh nông nổi, cả ngày nói những chuyện vô lý và khoe mẽ về thành tích mà công ty nhà đã đạt được. Người ta hoặc tỏ ra hâm mộ mẹ, hoặc là chán ghét, hoặc là khinh bỉ nhưng dù là gì thì tất cả những thứ ấy đều kết thúc bằng họ chỉ xem mẹ như trò tiêu khiển.

Cổ phiếu công ty đang lao dốc, bà vẫn không có ý định dừng lại.

Lâm Thanh không hiểu nổi mẹ mình, từ trước tới giờ vẫn vậy. Nó đã tham gia vào việc quản lý công ty cùng cha mẹ nhưng nó cảm giác như, nó vẫn chẳng hiểu gì về họ. Họ cảm thấy thế nào khi bị đá khỏi giới siêu giàu, khi thất bại nhục nhã và không còn vinh quang như 10 năm trước và chỉ còn tham gia vào những bữa tiệc thượng lưu vì quan hệ rộng? Làm thế nào nó hiểu được mẹ bây giờ?

Vì đã giải toả hết trên xe, khi tới nhà hàng, bầu không khí rất thoải mái.

Hơn 10 giờ tối, Chu Viễn Đông mới về tới nhà, cậu đã cười rất nhiều khi gặp lại bạn bè thành ra chẳng biết mệt mỏi là gì. Chu Viễn Đông tắm rửa xong thì trèo lên giường đi ngủ, Đỗ Thái Sơn lo lắng hỏi cậu có cần mát xa không, cậu còn từ chối.

Sáng hôm sau, cả người Chu Viễn Đông đều đau nhức, hai tay mỏi tới mức không nhấc lên nổi.

Cậu và những người còn lại trong Airsix được nghỉ 4 ngày rồi mới tiếp tục quay tập 2. Sau ngày 2, cậu đã dần quen với nhịp độ chương trình hơn, sau màn xé bảng tên ở cuối cũng không bị liệt toàn thân nữa.

Ở tập 3, địa điểm được tổ chức là ở một công viên nhân tạo mới mở, họ cũng chính là nhà tài trợ cho tập này. Song song với giới thiệu về công viên, bọn họ đồng thời phải quảng bá cả các sản phẩm của các nhà đầu tư lâu dài khác. Nhóm cậu đến trước khách mời tầm 1 tiếng, cậu không được thông báo về khách mời lần này.

Ở trò chơi đầu tiên, nhóm cậu và khách mời sẽ chia đội rồi thi bán hàng, bên nào nghĩ ra nhiều cách để thu hút người mua hơn thì đội đó dành chiến thắng. Thông báo đến người hâm mộ đã được gửi từ tuần trước, vào khoảng 9 giờ sáng, vé vào cửa công viên được miễn phí, người hâm mộ bỗng được tặng một buổi gặp gỡ thần tượng.

Máy quay bắt đầu hoạt động, di chuyển chung quanh họ.

MC phổ biến thông tin về ngày hôm nay, đồng thời ra hiệu cho khách mời tiến vào.

Chu Viễn Đông mong đó là người cậu quen, thú thực, cậu cũng đã quen gần hết giới giải trí vậy nên cậu mong đó là Đỗ Thái Sơn nhiều hơn cả. Còn Lâm Thanh thì mong người yêu cậu đừng bao giờ được mời tới đây nếu không anh ta sẽ sỉ nhục nó bằng khuôn mặt tươi cười ấy đến chết, cũng đừng mời bất cứ ai nó quen vì mọi người đều rất thích trêu nó.

Khách mời đã phản bội lại niềm ao ước của thằng Lâm Thanh.

Từ trên xe điện, hai người đàn ông bước xuống, một người trong chiếc áo thun trắng tinh gắn bảng tên phía sau và mái tóc chải chuốt, làn da căng bóng không tì vết và một người với đôi mắt phượng hút hồn, vận chiếc áo thun đen ngược lại với hắn. Tiếng hò reo lập tức vang lên, không chỉ cậu mà tất cả những người chung quanh đều bất ngờ trước sự có mặt của họ.

"Chào mừng Đổng Tuấn Trác và Lê Duy Kiệt từ Big Cheese Studio đến với "Airsix Vacation"!"

Cặp đôi đứng top 5 với giá trị thương mại cao ngất ngưởng, tổ chương trình đã dày công mời họ đến để tăng lượt xem cho tập mới. Lâm Thanh quen thuộc với cả 2 hơn ai hết, nó là con gà cưng mới của Big Cheese chỉ sau Lý Minh Hải và hai người họ, tuy nhiên, Lâm Thanh không gặp Đổng Tuấn Trác nhiều.

Camera đi theo cả hai.

Lê Duy Kiệt không phải người khó nói chuyện, dù Chu Viễn Đông chưa thật sự có một cuộc hội thoại đúng nghĩa với anh bao giờ nhưng vẫn rất dễ nói chuyện. Ở Lê Duy Kiệt, anh ta đem lại một vẻ quyến rũ bởi đôi mắt phượng và bờ môi trái tim cùng làn da sáng khiến anh rất ưa nhìn, cậu đã từng gặp anh ngồi ở hàng ghế đầu trong lễ trao giải 2 năm trước.

["Lê Duy Kiệt và Đổng Tuấn Trác, vì hai bạn là khách mời nên hai bạn có quyền thảo luận để lựa chọn 3 thành viên về đội mình."]

"Anh muốn chọn ai, em để anh chọn trước đó?" Lê Duy Kiệt cười, đôi mắt phượng hơi xếch lên.

"Em chọn trước đi."

"Em cũng không biết đâu, vậy để các em tự chọn mình muốn về đội ai nhé."

Đổng Tuấn Trác không có ý kiến gì thêm. Hai người họ đứng ra xa để được lựa chọn.

Ban tổ chức đếm ngược, sau 5 giây, tất cả các thành viên Airsix ngoại trừ Võ Kỳ Anh đều nhảy hết về phe Lê Duy Kiệt.

Khuôn mặt Đặng Trung Tuấn tức khắc đen như đít nồi.

Võ Kỳ Anh không biết nhiều về Đổng Tuấn Trác, chẳng biết bằng thế lực tâm linh nào mà nó lại dính vào anh ta. Ngoại trừ nó, mọi người đều biết Đổng Tuấn Trác rất khó chiều, hình tượng của anh ta chính là minh tinh kiêu ngạo, chải chuốt, khó chịu cái gì cũng sẽ thể hiện ra một cách kín đáo, bị ghim chẳng biết lúc nào không hay.

Thấy anh bực, Lê Duy Kiệt lập tức cười ngả ngớn, vòng tay qua ôm eo anh ta. Lê Duy Kiệt thấp hơn Đổng Tuấn Trác khoảng nửa gang tay, thành ra phải ngẩng đầu lên mới gác được cằm lên vai anh.

"Anh lại dỗi rồi à?"

"Ai dỗi đâu?"

"Em luôn ở phe anh mà, đừng dỗi chứ?" Lê Duy Kiệt cười đến ngọt ngào.

Đây cũng chính là hình tượng công ty xây dựng cho cả hai, một người kiêu ngạo hay dỗi, một người hào sảng hay dỗ tạo thành một cặp bài trùng. Thiết lập cp của họ khá độc đáo bởi vậy mà nó đã đem lại thành công để bù cho khả năng diễn xuất chỉ ở tầm trung của cả hai, cộng thêm phản ứng hoá học tốt nên lượng fan ổn định.

Vì tất cả đều chọn Lê Duy Kiệt nên Đổng Tuấn Trác có quyền được kéo 2 người về đội mình. Chẳng cần suy nghĩ nhiều, anh ta lập tức đáp:

"Đông, Lâm Thanh!"

"Hả?! Tại sao lại là em?!" Thằng Lâm Thanh la lối.

Đổng Tuấn Trác tỏ ra thất vọng và tiếc nuối:

"Haizz, anh đã không tính toán nhiều thì hai đứa cũng nên chọn anh. Hai đứa đã đánh anh đau như thế thì phải làm gì để bù đắp cho anh đi chứ."

"Em đánh anh hồi nào?"

Chu Viễn Đông lập tức kéo tai, thì thầm cái gì đó vào tai nó.

"Em xin lỗi anh ạ, anh bảo em làm gì cũng được."

"Vậy mới đúng chứ." Đổng Tuấn Trác cười rạng rỡ.

Tận tới khi cả hai rất "tình nguyện" về đội anh ta, thằng Lâm Thanh vẫn còn lẩm bẩm đầy ám ảnh, ôm đầu: "Đấy không phải em đánh, em bị Văn Lâm nhập hồn."

"Tao lạy mày, tao không muốn nhắc lại chuyện đó chút nào."

Nhờ ơn Lâm Thanh mà giờ đây Nguyên Lam bỗng đội mồ sống dậy sau 3 năm ngủ say dưới lòng đất, đúng hơn là vì cậu đã chôn cậu ta. Bây giờ cậu không thể không nhớ tới những chuyện đáng xấu hổ trước kia. Khi ấy cậu còn bị nhập vai quá đà rồi ôm Đỗ Thái Sơn khóc lóc, nghĩ đến cái cảnh ấy lại khiến cậu ngượng, rồi cả những cảm xúc hào hứng đầu đời khi mới có người xem phim. Những thứ ấy giờ đây đã trở nên nhạt nhoà, Chu Viễn Đông cũng chẳng còn những cảm xúc trẻ con thưở đầu.

Hồi đó, cậu đã tát Đổng Tuấn Trác một cái lệch mặt rồi anh ta lại ăn thêm một phát nữa dưới tay Lâm Thanh, hai má sưng húp vì hai đứa mới vào nghề bị nhập vai thái quá. Đổng Tuấn Trác là người rất để ý đến ngoại hình, vậy mà cậu đã làm gì chứ? Tát anh ta đi chườm đá, nghĩ lại mới thấy ngu ngốc nhường nào.

9 giờ sáng, người hâm mộ ồ ạt đổ vào công viên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net