Chương 204

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng biết Lin kiếm đâu ra bộ tóc giả mà nó đã đội suốt cả buổi, đã rất lâu rồi Chu Viễn Đông không thấy nó để tóc ngắn. Bộ tóc giả đó còn ngắn hơn gáy, cậu vẫn luôn quen với hình tượng tóc dài của nó mà vẫn phải công nhận người đẹp để kiểu đầu gì cũng hợp.

"Chồng ơi!"

Fan nữ của Lin la lối ầm ĩ, nườm nượp lao đến sạp hàng như ong vỡ tổ. Lin cười mỉm, dang tay ra với các cô.

"Những nàng công chúa của tôi hôm nay thật xinh đẹp!"

Quách Thanh Hà: "..."

Ôi nghe mà nổi da gà.

Trong nhóm cậu, Lin là người duy nhất không đóng BL và cũng là người có lượng fan bạn gái rất hùng hậu trong khi fan của bọn họ lại thường là fan mẹ, fan chị gái. Nhìn nó đang cười đến tít cả mắt vì được con gái vây quanh là đủ để hiểu nó đông fan nữ tới mức nào và nó đang vui sướng đến nhường nào.

Để tăng độ khó, tổ chương trình đã dán một tấm biển trên trán họ, bên trên ghi hành động hoặc một từ cụ thể, nếu bọn họ phạm phải chữ trên đầu thì sẽ phải im lặng trong suốt buổi bán hàng, chính xác hơn là bị dán băng dính vào mồm. Người hâm mộ và hai đội cố gắng để đối phương phạm vào chữ cấm, khi tất cả thành viên đều bị cấm nói là đội đó bị loại ngay tức khắc. Không ai được tiết lộ chữ trên trán đối phương dưới mọi hình thức.

Viết gì là do tổ chương trình bàn với nhau, Chu Viễn Đông bỗng chốc cảnh giác sau khi đeo mũ. Chắc chắn đó là từ hiển nhiên mà cậu hay nói vậy nên cậu phải tránh trả lời trực tiếp. Nhìn sang biển trên đầu Đặng Trung Tuấn, Lâm Thanh và Võ Kỳ Anh, trên đó lần lượt ghi "Soi gương", "Kêu la", "Đếm hạt vòng trầm", Chu Viễn Đông thấy đội mình thua chắc rồi.

Bên kia, của Nguyễn Hải Long, Lin và Quách Thanh Hà là "nói tiếng Nhật", "nói tiếng Việt xen lẫn tiếng Anh", "thở dài".

Tổ chương trình đúng là biết đánh vào điểm yếu của bọn họ...

Chu Viễn Đông tự hỏi điểm yếu của mình là gì.

Người hâm mộ đến đông nườm nượp, Chu Viễn Đông phải vừa nói chuyện với họ, vừa bán hàng, vừa nghĩ cách loại đội đối phương. Lin nghỉ tay một lúc sau khi fan bạn gái đã tản dần đi, chạy sang phá đám cậu. Nhìn thấy chữ trên đầu Chu Viễn Đông, nó bỗng cười phá lên.

Chu Viễn Đông: "...?"

Mọi người đều biết, Nguyễn Hải Long khi cuống sẽ xổ ra tiếng Nhật, khách đến càng nhiều, nó càng căng thẳng. Bên cậu vừa phải bán hàng vừa phải xua đuổi Lin đến phá đám như đuổi ruồi, Chu Viễn Đông còn bỏ cả bán để chạy sang chọc tức đội bạn. Nguyễn Hải Long bị cuống, buột miệng phun ra một câu chửi bậy bằng tiếng Nhật trong vô thức. Tiếng loa rè vang lên.

["Nguyễn Hải Long bị loại!"]

Hắn còn đang ngớ người thì bị dán băng dính vào mồm. Nhân viên gỡ tờ giấy trên trán xuống cho Nguyễn Hải Long xem, hắn vùng vẫy, ú ớ trong cổ họng như muốn chửi đổng. Không hiểu sao, Nguyễn Hải Long rất dễ bị loại từ những vòng đầu tiên nhưng thường là người trụ lại ở màn xé bảng tên cuối cùng.

Đội Chu Viễn Đông vui sướng ăn mừng. Trong lúc Đổng Tuấn Trác vẫn đang kiên trì bán hàng thì ba con gà con của anh ta sung sướng như được cúp tập này.

"Bạn trai mày sẽ tự hào về mày lắm."

"Anh Sơn luôn tự hào về tao."

["Chu Viễn Đông bị loại!"]

Cả đội cậu đang hào hứng bỗng chết lặng. Chu Viễn Đông gỡ tấm bảng trên đầu mình xuống, trên đó ghi "nhắc đến Đỗ Thái Sơn", Đỗ Thái Sơn cũng chính là điểm yếu của cậu. Không cần đội bạn gợi chuyện, đội mình đã tự loại người mình mà cả hai đều không hề hay biết.

Lâm Thanh và Chu Viễn Đông vừa ăn mừng cuống quýt lập tức quay sang giựt tóc giựt áo nhau.

Không khó để loại đội cậu, Đổng Tuấn Trác được người hâm mộ tặng cây son dưỡng thì lập tức rút gương ra soi thử rồi bị loại ngay tức khắc, Võ Kỳ Anh thì vô thức mân mê vòng tay nên cũng bị loại ngay sau đó, cả đội biến thành 4 con lật đật thua cuộc chỉ biết lắc lư.

Đội thắng cuộc được chọn bữa trưa cho đội thua, trong khi nhóm Lê Duy Kiệt được ăn cơm sườn thì bọn cậu phải ăn mì tôm. Buổi chiều, hai đội ra hồ nhân tạo đua thuyền. Chu Viễn Đông bỏ điện thoại vào túi chống nước rồi đeo bên hông. Con hồ trải dọc giữa hai bên đường bộ công viên như cái rãnh dưới hạ lưu sông, cứ cách một đoạn, con thuyền lại xuống thác, ấy là khi sóng nhân tạo ập tới xô ngã thuyền. Con thuyền nào về đích sớm nhất sẽ chiến thắng và nhận được phần thưởng trị giá 20 triệu đồng.

Chu Viễn Đông đã đổi áo thun sang màu xanh để đồng màu với đội mình, nhóm Nguyễn Hải Long là màu vàng. Sau Đổng Tuấn Trác, Chu Viễn Đông trèo lên con thuyền hơi chông chênh, mặt nước gợn sóng, con thuyền nghiêng ngả sang một bên rồi nhanh chóng trở về vị trí cân bằng. Võ Kỳ Anh ngồi vị trí thứ 3 rồi cuối đuôi thuyền là thằng Lâm Thanh.

"Huệ!"

Võ Kỳ Anh bụm miệng. Chuông cảnh báo trong lòng cậu réo điên cuồng, Chu Viễn Đông thầm cầu nguyện cho nó không nôn vào người cậu trong lúc lái.

Thuyền của bọn họ chưa tới khúc xuống thác đã bị lật mấy lần khi sóng mỗi lúc một mạnh, bên kia cũng chẳng khá hơn là bao. Lin kiếm được một cái súng phun nước chẳng biết lấy từ đâu thì phá đám rất nhiệt tình. Lâm Thanh vừa kêu la đốc thúc mọi người bị nó vô ý xịt vào mồm suýt ngã lộn cổ. Đám Nguyễn Hải Long cười như được mùa, chèo một mạch tới điểm giao kế tiếp.

"Sắp đến nơi rồi mấy đứa, đến khúc này chèo nhanh lên!"

"Anh nghĩ ra chiến thuật gì rồi ạ?"

"Tất nhiên."

"Là gì ạ?"

"Nhắm mắt xuôi tay."

Võ Kỳ Anh: "..."

Sóng xô mỗi lúc một mạnh, Chu Viễn Đông bị dội khiến mái tóc xoăn của cậu cụp xuống như đội bát mì tôm lên đầu. Hai bên bờ là máy quay và người hâm mộ đứng sau rào chắn, tiếng bọn họ bị át bởi tiếng nước chảy xiết. Tới đoạn gấp, con thuyền phao cắm đầu lao xuống, Chu Viễ Đông chới với, cố gắng bám trụ một chỗ để không tuột về phía trước nhưng chẳng có tác dụng. Con thuyền bị lật ngửa, cả 4 người họ rơi xuống nước.

"Ùm!"

Bên Lê Duy Kiệt cũng bị lật thuyền. 8 cái đầu lổn nhổn trên mặt sóng, Lin vung vẩy cây súng nước trên tay nó, thay vì trèo lại lên thuyền hơi thì chúng nó lại lao vào đấm đá nhau ngay dưới nước.

Qua ba khúc sông, cuối cùng nhóm Chu Viễn Đông cũng chật vật về đến đích đầu tiên. Còn chưa tận hưởng niềm vui chiến thắng vì có 20 triệu trong tay, Chu Viễn Đông đã phát hiện ra điện thoại cậu đã trôi tuột ra khỏi túi chống nước từ bao giờ. Chu Viễn Đông quỳ sụp xuống đầy tuyệt vọng, 5 triệu thì làm sao đủ để bù đắp tổn thương vật chất và tinh thần cậu đã phải trải qua. Xui xẻo rồi, cậu còn hẹn Đỗ Thái Sơn tới đón và bảo bao giờ xong thì sẽ gọi, ghi chú trên điện thoại chẳng biết đã kịp tải lên iCloud hay chưa.

Xế chiều, nhóm bạn cậu đã tản đi tìm đồ lót dạ hết cả. Chu Viễn Đông ngó nghiêng chung quanh, chỉ còn mỗi Lê Duy Kiệt đứng đó, ngoảnh mắt ra đường lớn như đợi chờ ai. Chu Viễn Đông tiến lại gần anh, hỏi:

"Anh ơi, anh cho em mượn điện thoại được không?"

"Cuối cùng là không tìm được à?" Lê Duy Kiệt bật cười, đôi mắt híp thành hình trăng non. Đáp lại anh là đứa nhỏ thở dài thườn thượt:

"Vâng ạ."

"Anh không cầm điện thoại, hay em gọi tạm bằng điện thoại Trác nhé."

"Dạ."

Chu Viễn Đông nhận lấy chiếc điện thoại từ tay anh. Lê Duy Kiệt và Đổng Tuấn Trác hẳn là rất thân, Đổng Tuấn Trác để anh cầm điện thoại mình và người đưa anh về cũng chính là người đó. Đổng Tuấn Trác đem lại cảm giác lạnh lùng và khó chiều, anh ta cứ lặng im như nước, chẳng ai khiến mặt nước ấy xao động. Vậy mà Lê Duy Kiệt lại thân thiết với anh, chắc hẳn người này đã tìm ra cách dỗ người đàn ông bướng bình ấy.

Tiếng chuông vang lên một hồi mới thấy đầu bên kia bắt máy. Một giọng trầm đục vang lên bên tai cậu.

["Alo?"]

"Anh, anh đến đón em đi, em làm mất điện thoại rồi." Chu Viễn Đông buồn thỉu buồn thiu. Giọng nói lạnh lùng từ đầu dây bên kia bỗng trở nên ấm áp, Đỗ Thái Sơn nhẹ nhàng hỏi:

"Em làm mất trong lúc đi chơi sao?"

"Nó bị rơi xuống hồ mất rồi."

["Vậy chờ anh một lúc, bây giờ anh bắt đầu đi từ công ty. Ngày mai chúng ta sẽ đi mua điện thoại mới, nhé."]

"Vâng ạ."

Đỗ Thái Sơn chào cậu rồi chờ người kia cúp máy trước. Anh đứng trước cửa văn phòng WineNight studio, Đỗ Thái Sơn cất điện thoại.

Đột ngột, cánh cửa phòng bật mở. Từ Thu Thuỷ lao ra từ trong phòng nhanh như một con gió, đâm thẳng vào anh. Chị ngẩng đầu lên, đối diện chị là Đỗ Thái Sơn chẳng nói chẳng rằng gì mà chỉ nhìn chị bằng đôi mắt bình thản, chẳng có ý hỏi han hay là quan tâm. Từ Thu Thuỷ sợ hãi, vội vàng tháo chạy, trông chị chật vật đến lạ.

"Chết tiệt."

Nguyễn Vũ khẽ chửi thề, một tay đỡ chán. Đỗ Thái Sơn bước vào văn phòng, hỏi:

"Có chuyện gì vậy?"

"Chuyện mày nói với tao, mày đoán đúng rồi."

Đỗ Thái Sơn nhướng mày, không nói gì thêm.

"Mẹ kiếp, đúng là chết tiệt thật mà!" Nguyễn Vũ bực bội, đôi lông mày nhíu chặt tới mức sắp đan vào nhau: "Chẳng nhẽ lão Dư mù tới mức không nhìn ra cô ta hay sao mà lại để cô ta làm quản lý của Đông? Trên đời này thiếu quái gì người làm tốt ngoài cô ta mà phải thu nhận một con sói vào ổ thế này."

"Các mối quan hệ của Từ Thu Thuỷ không đùa được." Đỗ Thái Sơn nhẹ giọng đáp, tuy vẫn bình tĩnh nhưng nghe kĩ mới nhận ra, thanh âm ấy càng lúc càng lạnh: "Quay về bằng bạc thêm đi, hơn nữa, hợp đồng của em ấy với WineNight chuẩn bị kết thúc, chỉ một vài tháng nữa thôi."

"Đông đã nói với mày dự định của em ấy chưa?"

"Em ấy không muốn nói đâu, bởi vì khi hợp đồng kết thúc, quyết định của em ấy chính là một hành động của xé cp công khai. Đông không muốn trở thành diễn viên."

"Cậu ấy đang trên đà phát triển nhanh, dựa rất nhiều vào công sức của fan cp thưở đầu, tuy fan only của nó đã đủ mạnh nhưng khi kết thúc cp vẫn gây ra một cuộc hỗn loạn mà khi ấy, cậu ấy không còn được bảo vệ bởi WineNight nữa."

Nguyễn Vũ vẫn nhớ ngày đó, cái ngày dự án đầu tiên của cậu bị huỷ, đứa trẻ ấy phải đối mặt với bạo lực mạng đến mức gầy rộc, kí ức ấy vẫn luôn là cái gai trong lòng anh. Chẳng biết từ bao giờ, Chu Viễn Đông đã trở thành một đứa em của anh, và cũng có nhẽ từ cái ngày Chu Viễn Đông đến gặp anh năm cậu 18 tuổi, Nguyễn Vũ đã thương nó hơn những người khác.

"Mày nói gì vậy? Không được bảo vệ?" Đỗ Thái Sơn cười: "Tập đoàn Dome luôn luôn ở sau lưng hậu thuẫn em ấy. Và, Chu Viễn Đông thực ra không yếu đuối như mày nghĩ đâu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net