Chương 257

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất lâu sau, Chu Viễn Đông mới đề nghị bọn họ quay về nội thành. Ông chủ ngỏ ý muốn cho người đi theo bọn họ nhưng Chu Viễn Đông lại từ chối, cậu không muốn đánh động đến Đỗ Thái Sơn. Thằng Nguyễn Hải Long lén lút gọi điện cho ai đó,Chu Viễn Đông nghe thấy nó nói láo là có paparazzi đuổi theo trong lúc đi chơi với bạn bè nên cần người tới cắt đuôi, sau khi gật đầu vâng dạ thì cuối cùng đầu dây bên kia cũng đồng ý.

Chừng nào cậu còn không để Đỗ Thái Sơn nhúng tay vào thì anh sẽ không hỏi, Chu Viễn Đông chưa muốn anh biết cậu và đám bạn lái xe như một lũ chích thuốc giữa tiết trời bão bùng rồi cắm cả đầu xe xuống hồ. Bọn tay sai nọ đã xử lí chiếc xe của Chu Viễn Đông trước khi có bất kì ai phát hiện ra, Chu Viễn Đông càng đỡ phải nhúng tay vào.

Ông chủ cho bọn họ mượn một chiếc ô tô của mình, Quách Thanh Hà dìu Lin ra xe.

Sự tận tâm của ông ấy rộng lượng tới mức đáng nghi ngờ. Ông chủ chỉ là nhân viên của Đỗ Thái Sơn, số lần gặp nhau đếm trên đầu ngón tay vậy mà thấy bọn họ trong cái bộ dạng lôi thôi ấy, ông chẳng hề hỏi han câu nào mà sẵn lòng giúp đỡ, thậm chí còn nói giúp cho họ và cho họ mượn xe. Chu Viễn Đông cúi người cảm ơn ông, ông ta vội xua tay rồi dang tay muốn nâng cậu dậy. Nghĩ thế nào, người đàn ông bỗng không làm vậy.

"Cháu nhất định sẽ quay lại trả xe ạ."

"Không cần gấp đâu, cậu cứ thoải mái đi, bao giờ trả cũng được chứ thời gian này lảng vảng ở gần khu này không ổn đâu. Lũ người kia đã thấy chiếc xe thì chúng còn quay lại." Người đàn ông hơi nghiêm giọng đáp, không hiểu sao, cậu bỗng thấy cách ông khuyên nhủ thật quen thuộc.

"Tại sao ông lại giúp bọn cháu ạ?"

Ông chủ quán bar đùa: "Cậu Chu Viễn Đông là sếp của tôi mà, không có cậu, ai trả tiền cho tôi bây giờ?" Nói rồi, ông bật cười, đôi mắt cong cong hình trăng non. Người đàn ông dẫu đã già nua nhưng trên khuôn mặt vẫn phảng phất phong độ thời trai trẻ, sống lưng thẳng tắp khác hẳn với những người đàn ông cùng tuổi, chiều cao đã bị tuổi già gặm nhấm nhưng ông vẫn nhỉnh hơn Chu Viễn Đông đôi chút, sống mũi cao, vai rộng. Nổi bật nhất là đôi mắt, nếp nhăn bên khoé mắt xô lại mỗi khi ổng mỉm cười và mí mắt trùng xuống cũng chẳng thể che được vẻ đẹp hút hồn ở con ngươi nhàn nhạt.

"Cháu đâu phải sếp của ông đâu, phải là anh Sơn mới đúng." Chu Viễn Đông cũng bật cười theo.

Người đàn ông già có hơi đờ đẫn, đôi mắt bỗng trở nên có hồn.

"Cậu Chu Viễn Đông đã gặp bà chủ tịch chưa?"

"Chưa ạ." Chu Viễn Đông không ngờ ông cũng biết chuyện nội bộ gia đình Đỗ Thái Sơn: "Anh Sơn nói bà ngoại vẫn cần nằm viện thêm chút nữa ạ."

"Vậy à." Người đàn ông chống tay sau lưng, càng nhìn, Chu Viễn Đông lại càng thấy ông thật quen thuộc. "Cậu Chu Viễn Đông biết gì không?"

"Biết gì ạ?"

"Có một số thứ tưởng là thế nhưng không phải thế và có một số chuyện tưởng là thế thì đúng là thế." Người đàn ông cười mỉm: "Thôi, trời cũng sắp tối rồi, cậu Chu Viễn Đông và bạn bè về nhà đi kẻo muộn."

Chu Viễn Đông không hiểu tại sao người đàn ông đột nhiên lại nói một câu chẳng liên quan nhưng ông ấy lại không muốn giải thích. Chu Viễn Đông im lặng, rồi cậu khẽ gật đầu thay cho lời chào, xong xuôi thì quay người tiến về phía chiếc xe cũ. Ông chủ quán bar vẫn dõi theo cậu bằng ánh mắt hiền hoà như thế.

Khi tiếng động cơ kêu ầm trời và chiếc xe lăn bánh rời đi, người đàn ông lẳng lặng nhìn xa xăm một lúc lâu. Tận tới lúc có người gọi ông vào, người đàn ông già nua mới quay đầu chậm rãi rồi vẫn cái tư thế lề mề ấy sải bước vào trong nhà.

Sắc trời đã ngả màu đỏ hồng từ bao giờ. Sau cơn bão, vạn vật như được gột rửa hết thảy cái oi bức, khó chịu cuối hạ.

Chu Viễn Đông lái chiếc xe cũ đi một đoạn thì bỗng một bên bị áp sát bởi một chiếc xe tải con chở vỏ trai, ngay sau lưng thêm một chiếc taxi và có một chiếc xe khách vừa vượt mặt để chắn ngay trước cậu. Chu Viễn Đông siết vô lăng.

Thằng Nguyễn Hải Long nhận ra đám bạn nó đang căng thẳng thì vội giải thích: "Chúng mày đừng lo, đây là người của anh Nguyên Dương đó. Tao đã nhờ anh ấy điều quân tới, lần nào bị bám đuôi, anh ấy cũng làm vậy hết."

"Mày phải nói sớm hơn chứ." Quách Thành Hà thở phào nhẹ nhõm, ngả lưng lên ghế tựa. Động tác nắm vô lăng của Chu Viễn Đông dần thả lỏng.

Hoàng hôn đẹp như một bức tranh cổ tạo nên bởi bàn tay của người nghệ sĩ xuất chúng nhất, sắc hồng ngọt ngào thở ra hơi ấm cuối cùng trước khi trốn tìm sau những dãy núi rồi chìm xuống đại dương xanh thẳm.

Không còn hiểm nguy rình rập, chỉ còn mặt trời. Mặt trời dõi theo bọn họ. Trong chiếc xe con, chẳng ai nói được câu nào mà chỉ biết ngẩn ngơ trước thời khắc hoàng hôn vụt tắt.

————-

Đã hơn 10 giờ tối, căn phòng trên đỉnh toà tháp vẫn còn sáng đèn, sắc trắng lạnh lẽo phát ra từ cái nơi cao vời vợi chẳng thể chạm tới. Báo cáo cuối cùng được đưa vào trong văn phòng rồi đặt ngay ngắn trên chiếc bàn gỗ, Đỗ Thái Sơn gật đầu với người thư kí có hai quầng thâm đen xì dưới mắt đang cố rặn ra một nụ cười. Anh ta giúp sếp sắp lại đống tài liệu, Đỗ Thái Sơn nhấp một ngụm cà phê đắng rồi khẽ nói:

"Anh không cần ở lại thêm đâu, mấy ngày nay vất vả cho anh quá."

"Tôi ổn mà sếp, sếp cũng phải giữ gìn sức khoẻ của mình nữa."

Không thể phủ nhận, Đỗ Thái Sơn rất được lòng nhân viên. Bộ phận pháp lý của công ty đang tăng ca, thậm chí có người trải cả đệm ra ngủ qua đêm cũng vì ưu đãi tốt, chế độ lương ngoài giờ cao nên chẳng ai kêu ca gì, Đỗ Thái Sơn lại cư xử rất tử tế với họ.

Đỗ Thái Sơn mở tập file cuối cùng ra xem. Tiếng kim đồng hồ tí tách văng vẳng trong căn phòng rộng lớn.

Cũng như bao nhân viên khác, thỉnh thoảng Đỗ Thái Sơn cũng ngủ lại nơi này. Đây chưa bao giờ là điều khiến anh thoải mái, người đàn ông chống tay đứng dậy. Sau lưng anh là cả thành phố nhộn nhịp về đêm, lớp kính dày như cái màn chiếu khổng lồ và thủ đô kiêu kì là những vệt màu quệt lên trên. Từ trên cao nhìn xuống, dải lụa vàng rực sáng cả cung đường, uốn mình uyển chuyển như dòng nước. Đỗ Thái Sơn nhìn xuống trong im lặng.

Rồi anh bỗng với tay lấy cái máy tính bảng đặt trên bàn, mở ra, trợ lý của anh đã gửi anh những tấm ảnh quan trọng từ đầu giờ chiều mà anh vẫn chưa có thời gian hồi đáp. Rõ ràng, chiếc xe trắng của Chu Viễn Đông đã chìm dưới hồ rồi bị một đám áo đen lạ mặt vớt lên, tra hỏi ông chủ quán bar, ông ấy chỉ đáp không biết có chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết Chu Viễn Đông và 3 người khác có ghé thăm.

Đỗ Thái Sơn nhìn ra ông ta có ý bảo vệ nhóm Chu Viễn Đông.

Đám người nọ vẫn chưa tra ra được danh tính nhưng phần nhiều là tay trong của lão Trương Bảo Huy. Trên con xe đó có Lin, Trương Khôi và Lin là bạn thân. Trong đoạn băng, Trương Khôi đã nói cậu ta là người đồng tính nhưng không hề đề cập đến có bạn trai hay không, điều này chỉ mình Lin biết. Nhìn phản ứng của con bé ngay hôm sau, phần nhiều là anh đã đoán đúng. Với suy nghĩ của một người bình thường thì Lin sẽ đi gặp người nọ ngay sau khi biết Trương Khôi chết có liên quan đến chuyện quá khứ của cả ba. Đó là nơi bọn tay sai trực sẵn.

Rốt cục thì bọn họ đã thấy cái gì là điều anh không thể biết được, Trương Khôi vẫn là một bí ẩn mà ngày đêm cảnh sát ráo riết tìm kiếm, cả tung tích của hai tên súc vật kia. Một bên Đỗ Thái Sơn trông nom Chu Viễn Đông, một bên phải quán xuyến công ty để chuẩn bị cho vụ kiện lớn, anh không thở ra hơi.

Tại sao ông ta phải giấu anh? Tại sao Chu Viễn Đông phải giấu anh? Tại sao không nói với anh, anh sẽ giúp mà.

"Mình cũng đâu có tư cách nói câu này..." Đỗ Thái Sơn lẩm bẩm.

Chu Viễn Đông biết anh bận nên chuyện cậu có thể giải quyết được, cậu muốn tự giải quyết. Nhưng Đỗ Thái Sơn lại chỉ muốn bọc cậu trong chăn lông mềm mại, dù Chu Viễn Đông biết chắc mình sẽ sống sót nhưng không có nghĩa là Đỗ Thái Sơn yên tâm để cậu mạo hiểm tính mạng.

Bởi vì cứ lo lắng như thế mà càng lúc, càng nhiều bí mật được tạo ra giữa bọn họ. Những điều bắt buộc phải giữ kín và những điều giữ lại vì cho rằng mình đã làm đúng. Đỗ Thái Sơn cũng như thế.

Anh đã yêu người ta sai cách rồi.

Sâu thẳm bên trong Đỗ Thái Sơn, phần yếu đuối nhất của anh vẫn luôn bị anh đè nén, nó chính là điểm yếu của anh, là thứ mà anh đã nhận ra từ rất lâu mà không tài nào sửa được. Cứ như một nỗi phiền não dai dẳng, Đỗ Thái Sơn đang nỗ lực từng ngày để thay đổi nó nhưng khi Chu Viễn Đông xuất hiện, nó lại càng phát tác mạnh mẽ.

Đỗ Thái Sơn nhắm mắt lại, ngửa cổ thở dài một tiếng:

"Tớ đã sai phải không Bùi Viên?"

—————

Ngoài lề: Tối hôm qua tôi đã mơ thấy con Thiên Không nhưng mà nó chỉ bé bằng nửa cánh tay mà không hiểu sao cái mặt nó còn dài hơn cái người, lông màu shit í, còn biết đứng bằng hai chân? Tôi còn gọi nó loạn xạ Thiên Không, Thiên Sơn (=)))) các kiểu. Tỉnh dậy mới ngớ ra gọi nhầm tên top với tên con chó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net