Giáng Sinh An Lành (III)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự hồ hởi kéo dài xuyên suốt cả đêm qua đã khiến cho người bạn nhỏ không đợi được chuông báo thức reo lên liền vội vã nhìn ra khoảng sân trước nhà ngắm nhìn những bông hoa tuyết trắng. Từng mảng nối theo tạo nên một khung cảnh tuyệt diệu, lắm lúc lại cô đọng trên những nhành cây, khi lại e ấp trên lớp ngói tận khu mái nhà. Vivian chẳng thể nhớ rõ liệu rằng những năm trước đó, tháng mười hai từng trang hoàng và lộng lẫy đến mức này. Giáng Sinh nếu trời không phủ đầy các tinh thể băng phiến ngoài hiên thì cũng như dịp lễ Phục Sinh mà thiếu đi gà tây vậy. Nhanh chóng khoác trên mình một đôi dép xếp màu hồng và chạy ùa về phòng của hai vị phụ huynh. Chắc hẳn họ cũng đang tận hưởng giây phút lặng lẽ và bồi hồi nhất trong năm.

"Bố cún ơi! Mẹ thỏ à!" Bé con hô vang trước khi nhảy cẩng trên giường mà trong khi chủ nhân của chúng vẫn còn đang say sưa trong giấc nồng. Charlotte như thường lệ, vẫn là người nhạy cảm bởi tiếng ồn bên tai. Khẽ quan sát cô con gái với nụ cười trên môi biểu lộ đầy hào hứng.

"Sao thế bé cưng?" Nàng lên tiếng xen lẫn cơn buồn ngủ dài hơi như vừa ập tới.

"Ngoài trời có tuyết rơi rồi đó mẹ thỏ! Tuyết thực sự đã rơi."

Charlotte quay sang khung cửa sổ để khẳng định lại một lần nữa. Đợt đầu tiên kể từ khúc giao nhau giữa dịp năm mới và cũng là thời điểm hoàn hảo để xuất hiện. Cư dân bản địa trông đợi chúng như một phần không thể thiếu vào mùa lễ Giáng Sinh. Diễn ra trước kỳ nghỉ sẽ là cột mốc mang tính giá trị tượng trưng nhất mà họ có thể nghĩ tới. Nàng khẽ cúi xuống và hôn lên má Vivian.

"Mẹ biết điều đó, chẳng còn gì tuyệt hơn nữa đúng chứ?"

"Yeah, con muốn được ra ngoài chơi cơ."

"Nhưng phải đánh thức bố dậy đã, chúng ta vẫn còn một bữa sáng."

Bé con đồng tình với ý nghĩ này và tiến hành đùa nghịch trên cơ thể người phụ nữ bên cạnh. Đôi khi, đây là chuyện bất đắc dĩ xảy ra bởi lẽ Engfa lúc nào cũng rơi vào trạng thái 'bất tỉnh' khi hạ lưng bất kỳ vị trí nào. Nhưng bằng phương thức thần kỳ nào đó thì mẹ thỏ luôn khiến tình hình trở nên đơn giản hơn bao giờ hết.

"Bố ơi?" Vivian chọc vào má đối phương và không nhận được sự hồi đáp. Cú nguấy dần mạnh bạo hơn trong nỗ lực đánh thức kẻ cứng đầu này.

"Làm ơn, cho con thêm năm phút nữa thôi mà mẹ." Engfa lẩm bẩm.

"Hey, con không phải là mẹ của bố. Mở mắt ra và nhìn con một chút nào!"

"Hả? Cái gì cơ? Con ai?" Bạn cún đơn điệu bắt gặp vẻ mặt ngơ ngác của cô con gái nhỏ đang nhún nhảy trên người mình. Phải mất một vài phút để chấn tĩnh bản thân trước khi vỗ về con bé vào lòng.

"Oh, bố xin lỗi. Bố đã mơ thấy bà và chúng ta đang bàn tới vấn đề gì khác sao?"

"Con chỉ muốn nói rằng hôm nay là một ngày rất thích hợp để xây lâu đài tuyết. Bố nhìn kìa."

Engfa gật gù và len lỏi dưới sàn gỗ, bàn tay vô thức bị nắm lấy dẫn lối di chuyển ra tận ô cửa kính. Giờ thì cô hoàn hảo tỉnh táo và có thể nhìn thấy tổng thể cảnh tượng bên ngoài đang diễn ra bình yên đến lạ thường. Charlotte cũng chẳng thể che giấu được tiếng cười khúc khích bởi biểu cảm đáng yêu của hai người bọn họ. Giáng Sinh quả thật là quãng thời gian đặc biệt để nghỉ ngơi bên cạnh gia đình.

"Bố nghĩ là chúng ta nên ra đó và xây hẳn một người tuyết càng sớm càng tốt." Engfa gợi ý và bất cứ khi nào mùa đông kéo tới cũng là khi có ba nhân vật đại diện cho bọn họ nằm gọn trước sân nhà. Tất nhiên là không thể thiếu những trận cầu tuyết diễn ra nảy lửa. Dù rằng Charlotte luôn luôn là kẻ thắng cuộc mặc cho đối thủ có cố tìm cách triệt hạ. Sau cùng, họ sẽ trở về phòng khách và cùng nhau tận hưởng những cốc chocolate nóng như một thông lệ khó quên.

"Giờ thì vào bếp hết nào, em sẽ không để ai rời khỏi nhà với chiếc bụng đói đâu." Nàng thỏ ngầm nhắc nhở. Có lẽ thức ăn là thứ duy nhất dễ khiến cho hai người họ trở nên mủi lòng. Engfa sốt sắng bế gọn Vivian trong tay và mau chóng rời khỏi giường.

"Nhanh lên bố cún. Bụng của con bắt đầu biểu tình rồi!"

"Thì bố cũng thế thôi."

"Mấy cái tên này thật là." Charlotte ngao ngán lắc đầu, hành động quá đỗi dễ thương dù lặp lại thường xuyên tới mức đúng giờ hơn cả những chuyến tàu rời bến vào mỗi buổi sáng nhưng đối với nàng, điều đó chưa bao giờ khiến bản thân trở nên chán ghét dù chỉ trong tiềm thức. Khi đã yên vị trên bàn ăn một lúc, Vivian luôn miệng nài nỉ mọi người được gặp dì Tina, con bé chẳng thể bỏ lỡ món quà đã được chuẩn bị từ trước.

"Còn dì Heidi thì sao?" Charlotte thắc mắc.

"Con chỉ thích mỗi dì Tina mà thôi."

Engfa nén lại biểu tình, con bé trông thực sự nghiêm túc với những gì mà mình vừa nói. Và một lần nữa, buộc lòng nàng thỏ phải lên tiếng chấn chỉnh cũng như tạo điều kiện thuận lợi để phát triển mối quan hệ vốn chẳng mấy tốt đẹp giữa hai dì cháu bọn họ.

"Con hiểu rồi..." Vivian khẽ thở dài. "Chúng ta có thể xây lâu đài được chưa mẹ?"

"Chỉ khi con mặc đủ ấm." Charlotte mang theo một đôi ủng da, cùng những chiếc găng tay và khăn quàng cổ kèm theo chiếc áo khoác dường như ngoại cỡ. Khi đã chuẩn bị sẵn sàng và đầy đủ cho rùa con, nàng tiện thể xoay sang kiểm tra chồng mình, người không có vẻ gì sẽ tuân thủ những lời nàng vừa kiến nghị. Sau cùng, Engfa liền bị kéo vào trong phòng ngủ.

"Mặc như thế mà xem được. Áo khoác đen mà em mua cho cưng từ năm ngoái đâu rồi? Cả găng tay và khăn choàng nữa!"

"Bà xã..." Cô dần buông xuôi. "Tôi là gì nào? Một siêu anh hùng... nhớ chứ? Và tôi hoàn toàn miễn dịch với tiết trời tầm thường như thế này."

Charlotte bỏ ngoài tai những câu từ vô bổ ấy và dùng càng nhiều quần áo đắp lên thân thể kẻ ngoan cố trước mặt. Engfa thầm hiểu bởi vì bản năng của một người vợ là bảo vệ gia đình mình bằng mọi giá. Cả cái cách tận tâm mà nữ nhân đối diện nhẹ nhàng điều chỉnh từng chi tiết nhỏ nhặt với cô cũng đủ sưởi ấm con tim vào ngày băng giá nhất trong năm.

"Giờ thì em hài lòng rồi chứ?" Engfa đặt một nụ hôn lên môi Charlotte nhưng liền nhận được sự lắc đầu.

"Hài lòng? Tất nhiên là không, cho tới khi em hoàn thành xong nốt việc này." Nàng khẽ nghiêng đầu và đáp lại nụ hôn ban nãy. Khoảnh khắc đó dường như vô tận cho tới khi Vivian hắng giọng phá tan bầu không khí thực tại.

"Con muốn ngắm tuyết rơi chứ không phải ngắm bố mẹ hôn nhau!"

Cặp đôi tiếc nuối rời khỏi xong phút chốc và mỉm cười trong nỗi thất vọng. Tốt nhất là nên nhanh chân mang đứa nhỏ này ra ngoài trước khi một cuộc chiến mới nổ ra. Charlotte cũng đã trang bị những thứ cần thiết. Giờ thì cả gia đình đã sẵn sàng đón nhận niềm vui đầu mùa này. Chẳng còn gì có thể hạnh phúc hơn khi trông thấy Vivian tung tăng chơi đùa giữa nền trời sâu ngút ngàn ấy.

"Mình cùng xây người tuyết nào, em nhỉ?" Engfa tự hỏi.

"Vậy thì con sẽ làm một phiên bản thứ hai của mình!"

"Mẹ nghĩ là mẹ cũng thế." Nàng thỏ bắt đầu gom những bông tuyết lớn trong tay và bồi trên mặt đất phẳng lặng. Bạn cún cũng không kém, nó chỉ khác ở chiều cao vì bởi lẽ ai cũng biết Engfa khá nhỏ nhắn so với vợ của mình. Vivian nối theo sau và vui vẻ chen ngang giữa hai bức tượng sừng sững bên cạnh.

"Con nghĩ là chúng ta cần thêm cà rốt để làm mũi và vài cái khuy áo để làm mắt cho nó."

"Con chờ mẹ một chút." Nàng trở vào bên trong nhà để tìm kiếm các vật dụng cuối cùng. Vivian bất chợt kéo mạnh cánh tay của bố mình để thu hút sự chú ý.

"Bố nghe đây?"

"Bố còn chần chờ gì mà không nặn mấy quả bóng tuyết để tấn công khi mẹ quay lại."

Engfa đột nhiên mỉm cười khoái chí khi nghĩ tới viễn cảnh kinh hoàng ấy nhưng thú thật thì cô cũng chả muốn phải chết sớm. Charlotte hẳn sẽ phát điên cả lên nếu như nhận được đợt càng quét lén lút như thế này.

"Con đừng quên là mẹ thỏ sẽ tiến hóa thành người khổng lồ da xanh. Tới lúc đó thì chúng ta hết đường sống."

"Con không có bảo bố ném xong lại đứng yên ở đấy chịu trận."

"Con xem mình có thể chạy được bao xa? Tận cùng trái đất ư? Hay ghé vào thuộc địa không có bóng dáng của loài người để bảo toàn tính mạng?"

Vivian liền nhíu mày. Cô rõ ràng không sai nhất là khi cả hai chắc chắn sẽ bị đuổi đánh và liên tục đổ lỗi cho nhau suốt cả hành trình còn lại. Đồng thời bé con lại lóe tới một ý nghĩ khác, dù gì nó cũng đáng để trải nghiệm. Chẳng gì tuyệt hơn khi chứng kiến khuôn mặt bàng hoàng của Charlotte khi nhận ra mình bị phản bội bởi hai người thân yêu nhất.

"Bố đúng là nhát đòn." Vivian quả quyết với khối cầu tuyết sẵn sàng bên người dù cho Engfa huyên thuyên phản đối. Nhưng mặt khác, dẫu cho có là kẻ ngoài cuộc nhưng thế nào nàng ta cũng bảo cô không dạy bảo được con. Hoặc đại loại như 'Sáng kiến điên rồ này là của cưng đúng không?' và rồi bị cấm túc, 'cấm vận' và hàng vạn hình phạt vô lý khác nữa. Bạn cún đành phải thuận theo lẽ tự nhiên, dự phòng vài quả cho riêng mình. Nếu có chết thì cũng nên tử nạn theo cách huy hoàng nhất.

"Okay, mẹ có cà rốt và khuy áo cho..." Chẳng để Charlotte kịp dứt lời thì bản thân đã nhận ngay hai quả bóng tuyết vào người. Khẽ sững sờ vài giây trước khi quẳng mọi thứ xuống nền gạch và đáp trả.

"Chạy đi, rùa con!"

"Nhưng chân của bố dài hơn cơ mà!"

Engfa như một chú đại bàng, một nửa che chở Vivian theo bên cạnh, cánh còn lại thì sải cao cất hạ trên đường chuyền. Đó dường như là cuộc rượt đuổi ngoạn mục khi mục tiêu chỉ cách tối đa vài bước và liên tục khiến họ no đòn.

"Vì Chúa, sao mẹ lại nhanh như thế chứ?" Vivian phàn nàn, thậm chí bé con còn chưa kịp phản ứng thì đã nhận ngay vài cú vào người. Engfa tạm thời trốn sau cây thông lớn ngoài trời, Charlotte thoăn thoắt như đúng với biệt hiệu của mình - một chú thỏ siêu việt kể cả tài nghệ tránh né hay xả đạn đều hơn đối thủ vài bậc.

"Có phải chăng tôi quá hiền lành trong ngôi nhà này!" Charlotte hét lên và cuộc chơi chỉ vừa khởi động. Tuyết phủ nặng hạt hơn cả ở khu vực của hai bố con bọn họ, khiến hai kẻ đáng thương chỉ biết rúc vào nhau chịu trận hết mức có thể.

"Tại sao chúng ta lại ngốc như thế chứ!" Vivian nức nở. Engfa chỉ có thể đảo mắt nhìn và kéo cô con gái lại gần mình hơn.

"Chẳng phải con nóng vội lắm sao!"

"Nhưng bố cũng chẳng kém! Con có thể làm được gì chứ? Bố là người lớn cơ mà!"

"Bà xã à, tôi xin lỗi em! Làm ơn, chúng ta có thể chơi đắp tuyết tiếp không? Đây là biểu tượng không thể thiếu trong mỗi dịp lễ hằng năm, hãy để tôi hoàn thành nốt."

Chả có gì hiệu nghiệm hơn mang gia đình là một tấm chắn cho sự nông nổi của cô. Charlotte yêu mái ấm này như một thông lệ và dù cho nó có ra sao đi chăng nữa. Cuộc đình chiến diễn ra trong êm đẹp, nàng đơn giản chấp nhận lời xin lỗi và quay trở lại việc cần làm. Sau đó, cả hai tiếp tục dùng những vật phẩm đề cập trước đó để trang trí tăng thêm phần sinh động. Họ còn sử dụng cả mũ và khăn quàng tạo cảm giác chân thực hơn khi nhìn vào.

"Xem thành quả của chúng ta kìa." Engfa ra hiệu cho mọi người lùi ra sau thêm một chút để có thể nhìn bao quát hơn. Charlotte khẽ tựa đầu vào người bên cạnh, miễn là hoạt động mang tính chất tập thể thì nó luôn trông hoàn hảo về mọi mặt.

"Nhưng tượng của con phải nói là tác phẩm để đời." Vivian tự hào lên tiếng. Thực tế thì đây là nhân vật hài hước nhất trong tổng số bọn họ nhưng cặp vợ chồng trẻ đành phải đồng ý với điều này.

"Thôi được rồi, vào trong để giữ nhiệt nào. Mẹ không muốn bị cảm mạo sau hôm nay cả." Charlotte gợi ý.

"Giữ nhiệt bằng chocolate nóng ư?" Cô thầm mong mỏi.

"Với thật nhiều kẹo bông bên trên?" Vivian thêu dệt liên tưởng ấy ngày một to lớn hơn và nhận được sự hứa hẹn từ phía nàng thỏ. Giáng Sinh là dịp thắp lên những ngọn nến hy vọng cho chuỗi thiên định trong tâm hồn cằn cỗi, nên không việc gì ta phải thổi thêm từng đợt gió lạnh để dập tắt nguồn sáng duy nhất ấy.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net