Kẻ Thù Của Bố Cún (VI)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thực tế, Charlotte quyết định sẽ đến nhà Marima nhưng không phải là dành cho việc thu dọn mọi thứ, vốn dĩ nó đã được hoàn tất cách đây vài hôm. Nàng chỉ muốn cho bố con bọn họ có thêm thời gian bên nhau cũng như cải thiện thêm mối quan hệ vốn đã nguội lạnh này. Vivian lúc nào cũng thế, luôn yêu thương ông bố bỉm sữa của mình nhưng nhìn chung thì con bé chỉ nhận được những lời nói không hay. Charlotte gửi một tin nhắn tới người còn lại, họ dự tính sẽ lên một cuộc hẹn và ra ngoài dùng chút gì đó trong khi chờ đợi.

"Chắc sẽ không sao, mẹ thỏ cũng cần thời gian để nghỉ ngơi."

Engfa bằng cách nào đó trông thực sự chán nản kể cả trong tiềm thức. Cô khởi động bằng bài tập nằm trườn trên đi văng và Vivian mất không quá lâu để nhận ra tình hình hiện tại, con bé dường như cố tình chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu và sẵn sàng hành động. Chầm chậm rời khỏi nệm ghế và từ từ bò đi.

Giả vờ xem hoạt hình mệt chết mất. Cũng may là bố đã ngủ thiếp từ lúc nào.

Engfa không biết bản thân chợp mắt trong bao lâu nhưng khi tỉnh lại thì nhận ra vị trí bên cạnh vô cùng trống rỗng.

"Vivi? Chết tiệt, mày lạc mất con bé rồi." Cô chạy thẳng vào trong phòng bếp nhưng không có ai ở đó cả. Kể cả phòng dành cho khách, tủ quần áo cũng chẳng cho ra kết quả khá hơn. "Ở đâu cơ chứ?"

Thay vì hoảng loạn làm ầm lên mọi thứ thì chi bằng gọi sang cho Heidi. Người bạn thiên tài này lần nào cũng đưa được phương án thỏa đáng cho các vấn đề vướng mắc. Cuối cùng cuộc gọi đã được nhấc máy kèm theo tiếng thở đầy mệt nhọc.

"Yo..."

"Bạn tốt! Cứu chị. Bé cưng của Charlotte biến đâu mất rồi."

"C-Cái gì cơ?" Giờ thì cô nàng trông có vẻ tỉnh táo hơn. "Ý chị là sao khi bảo với em rằng con bé biến mất? Chị muốn chết hả? Charlotte sớm muộn gì cũng giết chị."

"Chị ngủ quên nhưng lúc nãy con bé vẫn còn đang ngồi xem TV cơ mà."

"Vì Chúa, chị nói với em làm gì? Sao còn không mau đi tìm con bé. Nó không bò được quá xa khu vực trong nhà đâu, còn ít nhất sáu tháng nữa thì mới có thể chạy nhảy."

"Phải rồi ha. Em thật chí lý." Engfa bật cười về sự ngớ ngẩn của bản thân. Cùng lắm thì nửa quãng đường tới Phuket là cao. "Cảm ơn em, bạn tốt."

"Ưm.... Tina, ngừng lại." Cô nàng thoát ra vài từ rên rỉ và Engfa chỉ có thể lên cơn hoang dại vì điều đó.

"Hai người..."

"Xin lỗi, nhưng làm phiền không đúng lúc rồi."

"Ghê quá!" Cô khẽ nhăn mặt. "Chết tiệt, mọi người đều được tận hưởng 'chuyện nên làm' ngoại trừ chị. Cái quái gì đang diễn ra vậy cơ chứ? Thôi bỏ đi, tạm biệt." Engfa cúp máy ngay lập tức vì không muốn nghe hợp âm nhiễu tạp ấy thêm một phút giây nào nữa. Tiếp đó mới bỏ sang phòng giặt ủi. Charlotte chắc chắn sẽ giết cô nếu như để Vivian nghịch ngợm hết những chất tẩy rửa yêu thích của nàng ấy và cả chai nước xả vải kia nữa. May mắn là tiểu yêu cũng chẳng trốn ở đây.

"Yah, Vivian Waraha... con đang ở đâu? Rồi mẹ thỏ sẽ giết bố mất nếu con không chịu chui ra đây. Chưa kể, ta sẽ hóa thành một hồn ma vất vưởng ám hết hai người. Thề luôn đấy nhóc." Cô kiểm tra trên phòng ngủ của mình và cả phòng của con bé nhưng vẫn là một con số không tròn trĩnh.

"Đừng như thế chứ. Không ở đây thì ở đâu?" Engfa đi đến phòng tranh và bắt gặp một đứa trẻ đang cười đùa cùng với vô số loại sơn vẽ trên người, giờ thì xem tác phẩm của con bé khiến cho sàn nhà trông giống một bãi chiến trường không kia kìa.

"Chúa tôi, Vivi." Engfa tóm lấy con bé. "Đồ chuyên gia phá hoại."

Cô cẩn thận chỉnh vòi nước sang mức độ ấm vừa phải sau cùng đặt Vivian vào bên trong bồn và tắm sơ cơ thể đầy màu sắc hội họa.

"Oh, mong rằng chính điều này sẽ là dấu hiệu khiến con trở thành một người nghệ sĩ như bố. Bởi vì đó là điểm chung duy nhất tồn tại giữa hai chúng ta."

Vivian vui vẻ tạt từng làn nước qua lại và đặc biệt là trút hết lên người bạn cún. "Yea, giờ thì xem ai phải đi thay áo đây.". Tuy nhiên, mỗi khi cô dùng chiếc khăn tắm để lau sạch vết bẩn trên gương mặt hoạt bát ấy, nụ cười bất giác đành hiện lên. Vivian thật sự rất đáng yêu theo khía cạnh nào đó mà khiến cho đối phương phải thầm thừa nhận. Cả hai sau đó di chuyển ra bên ngoài nhưng con bé dần thiếu hợp tác, bất kỳ bộ quần áo nào lấy ra thì Vivian đều từ chối khoác vào như họa tiết ngôi sau màu xanh hoặc sọc kẻ. Quần dài màu tím kết hợp cùng áo phông màu trắng. Rồi cả bộ pyjama lấy chủ đề bóng chày, toàn nhận được cái lắc đầu.

"Vậy thì con tự mình lựa đi. Bố xin con đấy." Cô thực sự đang quỳ xuống trước mặt một đứa trẻ. "Sao với mẹ con thì chuyện gì cũng dễ đến thế."

Vivian bỗng bằng cách nào đó nhảy cẩng lên lưng cậu, nắm chặt một vài lọn tóc giả sử như mình đang cưỡi một con tuần lộc. "Đau đau, chơi đủ rồi. Nhóc con, giờ thì mặc đồ vào. Con còn quá nhỏ để trở thành người mẫu ảnh khỏa thân đấy, con biết không?"

Và rồi Engfa đặt một bộ đồ hình con cún và bên còn lại biểu tượng vài chú thỏ. Những món quà mà dì Tina và Heidi đã chuẩn bị sẵn lấy ý tưởng tượng trưng theo hai vợ chồng nhà cô.

"Vivian à, chọn đi con."

Con bé có vẻ trầm ngâm rồi cũng nhắm thẳng tới bộ đồ con cún ngồi vào. "Tất nhiên là cái này."

Engfa ngạc nhiên hơn cả, cô còn nghĩ Vivian sẽ chọn con thỏ màu cam hay vì bộ đồ hình cún con màu trắng. "Thật sao? Thôi được rồi. Bố thấy vui vì cuối cùng hòa bình cũng được lập lại."

Thay đồ xong thì bạn nhỏ liền được bế bổng xuống tầng trệt để tham gia cùng các món đồ chơi yêu thích.

"Giờ thì hãy để bố nằm nghỉ mười phút, ngồi đó ngoan đấy." Cô mệt mỏi gục xuống sofa. Vivian nhìn chằm chằm bố mình một chút cho tới khi chắc rằng cô đã rơi vào giấc mộng. Rồi bé con bắt đầu màn quậy phá bằng cách bò gần lại, chạm tới gương mặt của người đối diện.

"Bố ơi dậy đi! Cứ bất động như thế thì không vui đâu."

Engfa trông như một cái xác chết không hồn, ngay cả khi Vivian liên tục đánh vào người mình. Vì vậy, chơi đã cũng chán nên nhóc con quyết định sẽ nép sâu vào lòng cô để chợp mắt. Khắc khẩu không đồng nghĩa với việc ngừng yêu thương chỉ là cả hai chẳng tìm ra được tiếng nói cho riêng mình. Và đó là những gì Charlotte nhìn thấy ngay sau khi trở về nhà. Engfa nằm đó với cánh tay khép hờ nhằm bảo vệ cho thiên thần bên cạnh đang say sưa tựa lúc nào.

"Oh, các tình yêu của em." Nàng mỉm cười và dùng điện thoại lưu giữ lại khoảnh khắc quý báu. "Cục cưng ơi." Charlotte thì thầm và hôn lấy Engfa, đủ để khiến cô tỉnh giấc.

"Ưm. Sao thế? Em vừa về à?"

"Yea, và xem em vừa tìm được gì đây. Tưởng đâu hai người lại gây gổ với nhau tiếp chứ." Nàng trêu chọc.

"Đúng là nó đã xảy ra."

"Oh, thật sao?" Charlotte chỉ sang đứa nhỏ đang nằm trong lòng cô thắc mắc.

"Hả? Sao nó leo lên được tận đây?" Engfa ngỡ ngàng.

Nàng thỏ cười khúc khích. "Đó là con cưng nên đây là điều dễ hiểu. Thật là quá sức chịu đựng khi thưởng thức khung cảnh đáng yêu hiếm thấy này. Giờ thì ẵm con bé về phòng thôi."

Cả hai cẩn trọng đặt Vivian xuống giường, cái vẻ ngoài dễ thương ấy đúng là bẩm sinh hình thành. Không còn chỗ cho những rắc rối cũng như từ ngữ xấu xa khác chen chân vào. Chỉ còn mỗi một Vivian Waraha yên bình của họ tồn tại. Charlotte đặt một nụ hôn tựa như một nhánh lông vũ, lướt sang vầng trán ấy và sau cùng là kéo tay kẻ đang đứng cười ngây ngô kia về phòng.

Engfa cảm nhận dư âm tuyệt vời nằm sâu tận trong vòm họng và hẳn là nàng thỏ đã chờ đợi quá lâu để thực hiện chúng. Giờ đây tất cả chỉ còn là thế giới dành cho hai người bọn họ. Charlotte chợt nhận ra cuộc hôn nhân hiện thời không có gì đáng để bản thân phải hối hận cả, nhất khi bạn cún vừa là một người chồng tốt kiêm nhiệm cả chức vụ chăm sóc Vivian đầy hòa hợp.

"Ưm, em sẽ chẳng nói dối nhưng cưng trông tuyệt nhất là khi trở thành một người bố đấy."

"Oh. Giờ thì em mới nhận ra sao?"

"Ừm." Nàng gật đầu. "Và em yêu cưng, cún ngốc." Charlotte khó khăn cởi bỏ lớp áo ngoài cùng của Engfa và không ngừng tấn công cô bằng những nụ hôn cháy bỏng.

"Cuối cùng thì điều này cũng đã xảy ra. Cảm ơn Người, Đức Pringles."

Ngay khi phần trên cơ thể dường như đã trống trải được một nửa và cả chiếc quần jeans kia vừa rời khỏi khóa thì cả hai lại nghe thấy tiếng khóc quen thuộc kêu lên.

"Chết tiệt!"

Charlotte bật cười trước khi kéo cô vào một nụ hôn khác. "Em sẽ quay lại sau. Aw, đừng bĩu môi nữa mà."

"Vivian Waraha! Bố có thù gì với con sao!!" Engfa hét toáng lên trong bực tức. Và tất nhiên là con bé chỉ đang cười thầm bạn cún ở phòng bên trước nỗi đau khó coi này. Vâng, lại một ngày nữa trôi qua trong sự thất vọng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net