Mẹ Thỏ Chính Thức Phản Công (IV)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu trả lời sớm được đưa ra, nhưng nó trông còn tệ hơn cả lúc ban đầu. Engfa tỉnh dậy vào lúc giữa trưa và nghe thấy tiếng động ồn ào của Charlotte từ phía ngoài.

"Tới đây nhanh lên mọi người ơi. Pringles miễn phí! Cứ lấy bao nhiêu mà bạn muốn."

"Cái quái gì cơ?" Cô thoáng quan sát thông qua cửa sổ.

Một đám đông vây quanh sân nhà họ với những chiếc hộp trên tay, hẳn là hình bóng của quý ngài ria mép thân quen.

"Chồng tôi đã phát ngấy lên rồi nên cứ việc dùng chúng tự nhiên."

"Ôi Chúa ơi. Đừng là khoai tây chiên chứ!" Engfa chạy thật nhanh xuống tầng trệt nhưng khi tới nơi thì không còn sót lại chút gì cả. Dù là một mẩu họ cũng không có ý định chừa lại.

"Làm ơn không..." Cô ngã khụyu xuống mặt đất với một lon rỗng đáy trên tay. "Thế là hết... Tại sao cơ chứ?" Và bắt đầu khóc như một đứa trẻ.

"Oh, bố cún đừng khóc nữa mà. Em chỉ cho bọn họ tầm... năm mươi hộp thôi."

"Bà xã à... đây là điều tồi tệ nhất em từng đối xử với tôi. Trong suốt những năm tháng bên nhau, chưa khi nào tôi cảm thấy quá đáng đến như vậy."

"Rồi một ngày nào đó cưng sẽ cảm ơn em về chuyện này. Một người vợ chú trọng sức khỏe chồng mình không phải là việc làm sai trái."

"Em chưa bao giờ thực sự quan tâm về nó. Em chỉ lấy đó làm cái cớ thôi, tôi đã dành phân nửa cuộc đời để dung nạp thứ dầu mỡ ấy và giờ thì em mới chịu lên tiếng sao?!"

"Em sẽ bảo rằng bản thân mình có để ý tới điều ấy nhưng trong sự im lặng." Nàng khẽ thì thầm.

"Đủ rồi, rời khỏi đây và tránh xa tôi ra." Engfa đứt quãng đáp lại và nhìn xuống chân mình, nơi cô vừa đánh mất tất cả chỉ trong vòng vài phút đồng hồ. Chẳng ai có thể hiểu được nỗi đau này cả trừ khi mất đi món đồ vật mà họ yêu quý. Charlotte đành nghe theo và tự nhủ trong lòng rồi sẽ ổn thôi.

Vivian trông đang bận rộn ngồi trên đi văng với sự hờn dỗi trên khuôn mặt. Để con bé tự suy ngẫm và lặng lẽ quên đi nguồn cơ của vấn đề vẫn tốt hơn, nhưng Charlotte đã nhúng tay quá sâu để có thể rút ra được.

"Vivi?"

"Con không muốn nghe gì cả." Người bạn nhỏ xoay đi.

"Đừng buồn nữa mà, tối nay mẹ sẽ bù đắp bằng một món tráng miệng thật thơm ngon nha?"

Vivian liếc nhìn sang trong sự nghi ngờ. "Mẹ thật sự sẽ nấu ăn ư?"

"Tất nhiên rồi con yêu, mẹ hứa đấy." Charlotte chỉ đảm bảo một phần nào đó nhưng còn thứ gì dễ khiến trẻ con rơi vào bẫy hơn là cột một vài món quà vặt bên trong chiếc lồng sắt.

Bầu trời đã dần chợp tối nhưng Engfa không có vẻ gì sẽ quay trở lại bên trong. Dù cho vợ mình có cố gọi hoặc dọa nạt, thậm chí là hôn cô thì cơ thể ấy vẫn không hề dịch chuyển. Charlotte đành phải nhờ cô con gái ra tay.

"Sao lại là con? Con đâu phải là người làm bố cún thành ra như vậy."

"Để mẹ giải thích cho con hiểu, bố cún chỉ là đang buồn chứ không có tức điên lên như con tưởng tượng. Giờ thì làm gì đó cho mẹ tự hào đi, rồi chúng ta còn ăn tối tiếp."

"Mẹ có đồ ăn thật sao?"

Charlotte dần trở nên lo lắng, con bé mở to đôi mắt và phát ra những lời đại loại như đã bị bỏ đói từ rất lâu.

"Tất nhiên là thế."

Điều đó thực sự thúc đẩy Vivian di chuyển ra ngoài và mang theo thanh kiếm đồ chơi của mình ngay bên cạnh, chỉ là đề phòng khi bạn cún mất kiểm soát thôi.

"Yah, bố ngoan nào."

Engfa nhìn lên. "Cô ta vẫn còn ở trong nhà à?"

Vivian chớp mắt. "Yea, thì..."

"Nghe cho kĩ đây nhóc. Tất cả những trò điên rồ mà mẹ thỏ bày ra và chơi khăm chúng ta cả ngày qua chính là dư âm của cuộc báo thù. Không phải vô tình như con vẫn nghĩ đâu."

Con bé đầy sững sờ. "Sao? Nhưng tại sao mẹ lại làm vậy? Mẹ thỏ thương bố cún và Vivianmie mà."

"Ha, Charlotte Waraha kinh khủng hơn những gì mà mình đang bộc lộ. Tin ta đi, chẳng ai trải qua điều đó nhiều hơn bố đâu. Nhưng chuyện này quả là điên rồ, rõ ràng cả một con kiến cũng còn biết ai mới là kẻ thua cuộc."

"Ưm, sao bố lại nghĩ như thế?"

"Rồi con xem màn kịch tiếp theo sẽ càng đi tới hồi gây cấn."

Charlotte ra hiệu di chuyển vào phòng bếp và dùng bữa, và hiển nhiên hai bố con đành phải nghe theo vì không khí là cả thảy những gì bao tử bọn họ đang chứa. Engfa và Vivian đều nằm gục xuống bàn với chiếc bụng càu nhàu.

"Con đói quá đi thôi."

"Ta cũng vậy Vivi, nhưng..." Ngay khi cô vừa định cảnh báo con bé đừng hy vọng quá nhiều thì nàng đã quay lại với những đĩa thức ăn trên tay.

"Dựa trên tiêu chí của người nấu. Mong là hai bố con sẽ ăn ngon miệng. Giờ thì rau củ quả các loại tới đây!" Charlotte reo hò đầy hào hứng và đặt hai khẩu phần giống hệt nhau, với rất nhiều thứ màu xanh lấp đầy cao cả đoạn.

"Cái quái gì đây chứ?"

"Bông... cải." Vivian nuốt khan một ngụm trước khi lên tiếng.

"Cầm nĩa lên nào."

"Nhưng..."

Charlotte đành phải dời sự tập trung vào đĩa gỏi hải sản cay nóng hổi của mình thay vì hai người trực diện.

"Em nhìn xem mình đang ăn thứ gì? Rồi đối xử với chúng tôi như thế sao?"

"Hiển nhiên, mỗi người đều có một khẩu vị riêng biệt và em chỉ làm đúng những thứ cần nên làm thôi. Một là dùng hết còn không thì chẳng có tráng miệng nào ở đây cả."

Engfa thừa biết sẽ chẳng dễ dàng gì mà lấp đầy thực quản với thứ vớ vẩn này cả. Giờ thì Vivian dần ngộ ra một vài chân lý mới. Nhưng con bé trông ngoan ngoãn và bắt đầu dùng bữa.

"Bố cún ăn đi chứ, không tệ đến thế đâu. Chúng ta còn phải cùng nhau trưởng thành một cách đầy khỏe mạnh."

"Gì cơ? Bố mà cần phải trưởng thành ư?"

"Thôi nào, bố ăn chúng đi." Người bạn nhỏ tròn xoe đôi mắt nhìn cô, ngầm báo hiệu chấp nhận tình cảnh thực tế. Chẳng có gì sẽ kết thúc nếu cả hai cứ cầm chặt trên tay thanh gươm cho riêng mình.

"Y-yea, okay." Engfa cắn thử một ít và nó như đang giết dần tâm trạng của bọn họ. Quá nhiều chất xơ cho một ngày, chắc là đám yêu tinh này đang chế giễu và cười nhạo cô vì sự nhu nhược của bản thân. Sau một loáng, chiếc đĩa đã trống không. Trong khi Charlotte vẫn đang thưởng thức bữa tối mà chẳng màng tới thế sự.

"Xong rồi sao? Thấy chưa, đâu có tệ đến thế." Nàng thỏ mỉm cười.

"Còn đáng sợ hơn bị tra tấn!" Bạn cún ngồi rên rỉ như điều đó đang diễn ra.

"Con chả cảm nhận được mùi vị gì cả." Vivian cũng phàn nàn không kém.

"Mẹ nghĩ là tới lúc ăn tráng miệng rồi. Hai bố con muốn gì nào?"

Cả hai đồng loạt vang lên.

"Bánh quy!"

"Bánh kem cơ!"

"Gần đúng rồi." Charlotte mang theo một chiếc đĩa lớn và thậm chí nó còn chứa nhiều thứ màu xanh ấy hơn.

"Gì nữa đây chứ?"

"Nó có vị ngọt nên rất phù hợp làm món ăn nhẹ."

"Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra đây hả? Trò chơi khăm tới đây là quá đủ. Em tưởng mình hay ho lắm sao?"

Nàng ngừng lại một khắc. "Cưng vừa nói gì?"

"Chỉ là... tôi chịu hết nổi rồi." Engfa đột nhiên bật khóc.

"Bố cún!" Vivian chạy ùa tới chỗ cậu an ủi và nhìn lên người đối diện với sự thất vọng. "Mẹ là người xấu! Mẹ làm cho bố khóc. Bố đừng khóc nữa nha, bố từng bảo hai bố mình phải thật mạnh mẽ lên cơ mà?" Con bé vỗ về lấy bạn cún và xoa dịu tấm lưng ấy. Cuối cùng Engfa cũng phát hiện ra điểm tương đồng duy nhất tồn tại trong mối quan hệ huyết thống này, con bé hoàn toàn có tố chất làm diễn viên.

"Oh okay. Em chỉ đùa tí thôi, cưng đừng nhõng nhẽo như thế."

"Cái đó mà là thú vui em nói sao...." Cô nức nở. "Nó giống như sự thâm độc vậy. Em thật quá tàn nhẫn với hai chúng tôi."

Chết tiệt.

Giờ thì nhiệm vụ cuối cùng của nàng đang rơi ngoài tầm kiểm soát. Mọi người đang phải chịu đựng những tổn thương mà nguyên do chính là nằm ở người thân duy nhất của bọn họ. Có lẽ nó đã đi quá xa kỳ vọng.

"Em xin lỗi mà. Cưng đừng khóc nữa." Charlotte cố lau đi những giọt nước mắt đang lấm lem trên gương mặt đáng thương ấy. "Mẹ xin lỗi con Vivi. Con chờ mẹ một chút, mẹ sẽ mang cánh gà cho hai bố con ngay và cả kem tươi trong tủ lạnh nữa."

Nàng đặt một nụ hôn lên má mỗi người và nhanh chóng rời đi. Engfa thầm cảm tạ về cú phản đòn quá hoàn hảo, giơ tay ăn mừng với con bé.

"Hơn cả mong đợi! Làm tốt lắm Vivi."

"Bố cũng thế. Nhưng, chúng ta sẽ bỏ qua cho mẹ đơn giản như vậy thôi sao? Mẹ thỏ hôm nay trông kỳ lạ lắm."

Engfa gật đầu. "Không cần phải đắn đo, rồi con chờ xem." Cô lật úp bàn tay mình lại và đưa về phía con bé.

"Yay!" Vivian nhanh chóng hiểu ngay và làm theo, hạ bàn tay nhỏ xíu của mình bên trên. "Chúng ta sẽ cho mẹ biết thế nào là báo thù."

"Đúng vậy con gái." Engfa phì cười. "Đội quân bố cún và rùa con đã sẵn sàng chờ lệnh. Chúng ta sẽ đánh chiếm tòa thành của mẹ thỏ vào một ngày không xa."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net