Mẹ Thỏ Siêu Nhân (III)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì chủ đề lần này như hằng hà sa số ngoài vũ trụ, người biết đến thiên văn học thì cho rằng vạn vật đều có giới hạn, kẻ thường dân như Engfa ngoại trừ cố sắp xếp theo trật tự nhất định vẫn chỉ nhận được kết quả chẳng ưng ý. Đối với Charlotte thì gia đình là tất cả, hơi thở, nhịp đập và cả cung bậc cảm xúc dường như đều dựa vào đây mà sản sinh.

Khung cảnh ngày kế tiếp trông giống như đêm diễn ra lễ hội khiêu vũ cuối năm dành cho các học sinh trung học, mà ở đó họ sẵn sàng chi mạnh túi tiền để khoác nên những bộ trang phục lộng lẫy, mọi hành động dù ngẫu hứng hay chủ đích đều được che chắn bởi chiếc mặt nạ ẩn danh và khó khăn bước về nhà lúc giữa đêm trong khi các bậc phụ huynh vẫn còn đang tỉnh giấc. Engfa và Vivian hệt như các nữ hoàng dạ hội, không chỉ ăn mặc tươm tấp mà dáng vẻ cũng cực kỳ khẩn trương tưởng chừng cả hai thật sự cần phải lên sân khấu nhận ngôi vị trước khi chúng sớm bị trao trả. Charlotte dâng sâu một cảm giác tò mò đến lạ, di chuyển vài bước tiếp cận lần theo manh mối khả nghi cho tới khi tóm được nhóc rùa con vẫn còn đang loay hoay xỏ đôi ủng vào bên chân còn lại.

"Con cần phải tham dự 'Ngày hội của bố cún và rùa con' gấp, mẹ không thể nào hiểu được đâu."

"Cái gì cơ? 'Ngày hội của bố cún và rùa con'?" Nàng thỏ lặp lại một lần nữa để chắc rằng số khuyên tai không làm ảnh hưởng tới mặt thính giác.

"Đúng đúng." Engfa gật đầu với hy vọng điều này sẽ khiến vợ mình bớt đặt bọn họ vào tầm ngắm. Vội vã nhấc đứa nhỏ bên cạnh trên tay, giờ thì chỉ cách biển chỉ dẫn 'tẩu thoát' tròn một tấc. "Đại loại như là một cột mốc đánh dấu thôi, tôi sẽ dẫn con đi ăn kem, mua sắm, bồi đắp tình cảm. Thì ra kỹ năng làm cha mẹ cũng rất cần thiết, em nên tìm thêm sách để mà nghiên cứu."

Nữ nhân với mái tóc màu nâu nhạt sững sờ trong giây lát và cũng không có ý định sẽ 'nuốt trôi' màn ứng phó nhạt nhẽo này. Suy cho cùng, hai người lớn vẫn đang trầm ngâm đấu đá trên 'bàn cờ' của riêng họ. Đáng thương nhất lại là cô bạn nhỏ lắc lư cơ thể trong lúc buồn chán, làm vị khán giả bất đắc dĩ chưa bao giờ là cuộc giao dịch lẫn đầu tư 'hời giá' cả.

"Con mong rằng bố mẹ không đến nỗi 'cạn pin' như bạn robot kia, nó đã khổ lắm rồi khi phải bị mổ sạch bụng và vẫn đang nằm thoi thóp trên phòng suốt nhiều tháng qua." Lời nói xem ra cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng như dòng mật thư cuối cùng của tác phẩm kinh dị.

"Hả?" Charlotte ngỡ ngàng. "Biểu cảm này được gọi là sốc ấy?! Mẹ nghe bố nêu lý do ngày hội gì đó đã kinh khủng lắm rồi nên con có thể nào miêu tả những đồ vật xung quanh nhẹ nhàng hơn được không, làm ơn? Thôi bỏ đi, hai người muốn sao thì tùy, nhưng nếu xảy ra thương tật thì vui lòng đừng quay trở về đây." Nàng bông đùa.

"Nếu như bố chạm vào con trước thì mẹ tự hiểu vậy." Vivian lườm sang.

"Haha." Engfa bật cười như không, nhanh chóng che lấy cái miệng quạ ấy lại. "Mới tí tuổi đầu đã hài hước như thế, lát nữa bố sẽ thưởng sau. Chúng ta đi thôi, yêu em."

"Mẹ thỏ ở nhà ngoan nha. Đừng giặt giũ nhiều quá, cả lau sàn, còn rửa bát và dọn dẹp phòng nữa. Nhớ phải nghỉ ngơi nhiều vào, đừng chờ cơm." Vivian vẫy hai cánh tay ngay khi cùng bạn cún rời khỏi sân. Charlotte thông qua ô cửa sổ cũng lưu luyến đôi chút. Nhưng sự hoài nghi của một người phụ nữ trưởng thành cho thấy đây chỉ là thuyết âm mưu của một kế hoạch nề hà khác kèm theo sau. Engfa cũng chẳng sai khi bảo họ thật sự sẽ dành thời gian cho nhau, nhưng nàng còn lạ gì tính cách hăng hái quá mức của cặp đôi phá phách này nữa. Trở vào trong pha sẵn cho mình một tách trà, êm đềm trước cơn giông bão luôn là điềm báo đón nhận những ngày mưa sa đầy bất ổn.

"Hai món quà chính lại đi tìm mua những món quà phụ tiếp rồi." Hiển nhiên nhận ra, một đứa nhóc lớp một cùng người đồng đội có 'bộ máy vận hành' trí tuệ tương đương cả buổi sáng chỉ bày trò dựng đại vở kịch sơ sài, chẳng thu được dù nửa xu tiền vé. Charlotte miễn cưỡng duyệt trên tinh thần khích lệ, nhưng đau đáu đâu đó là nỗi bồn chồn lo sợ đến độ chẳng thể khắc khoải nguôi ngoai.

Bằng tất cả lòng tôn kính mà con dành cho Ngài. Xin hãy để bọn họ quay trở về với một cơ thể lành lặn, không dấu tích của vết cào cấu, không bất kỳ một biểu hiện hậm hực và luôn xưng hô đầy đủ chủ ngữ, vị ngữ. Cảm tạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net