36. Tiểu mỹ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






Cuộc sống ở bậc trung học cơ sở rõ ràng bận rộn hơn nhiều so với bậc tiểu học, bậc tiểu học chỉ có ba môn chính nhưng bắt đầu từ bậc trung học cơ sở thì có thêm sáu môn phụ là lịch sử, địa lý, vật lý, hóa học. Tất cả môn này đều sẽ là các môn thi cấp ba, những đứa trẻ vừa tốt nghiệp tiểu học tưởng rằng sau khi tốt nghiệp tiểu học mình sẽ được giải phóng, ai biết được bọn chúng còn phải đối mặt với sự cạnh tranh khốc liệt, khắc nghiệt hơn rất nhiều so với khi còn học tiểu học.

Charlotte là một đứa trẻ rất tự giác, cô bé rất chủ động trong việc học, cũng rất có kế hoạch, Engfa không bao giờ phải lo lắng cho cô nhóc. Ngay cả khi còn học tiểu học, Engfa cảm thấy Charlotte học hành quá vất vả, không ép buộc cô bé phải chăm chỉ học tập, thỉnh thoảng còn đưa Charlotte ra ngoài chơi.

Ngay cả đối với một đứa trẻ như Charlotte, nhiều nhiều lần phải đối mặt với áp lực học tập tăng đột ngột cũng có chút choáng ngợp, hơn nữa, mối quan hệ giữa cô bé và Engfa khi mới bắt đầu khai giảng có chút căng thẳng, trong lòng Charlotte có chuyện, càng không có tâm trạng để học hành. Vốn dĩ điểm thi đầu vào của cô bé xếp thứ mười trong lớp nhưng cô bé không ngờ frong kỳ thi hàng tháng đầu tiên,  trong kỳ thi hàng tháng đầu tiên, một lớp có hơn 60 người, Charlotte lại ở trong top 40. Chuyện này khiến cho chủ nhiệm lớp là cô Tun không khỏi há hốc mồm.

Thành tích của học sinh lên xuống trong mắt giáo viên là chuyện bình thường, ốm đau, chán nản, thậm chí bất cẩn đều có thể dẫn đến thành tích của học sinh giảm sút nhưng Charlotte lại khác, đằng sau Charlotte là Engfa Waraha.

Tất cả giáo viên đớn nhỏ ở Bangkok đều còn nhớ cách người này trừng phạt cựu hiệu trưởng trường tiểu học Thực Nghiệm bảy năm trước, cho nên khi cô Tun nhìn thấy điểm của Charlotte tụt dốc như vậy, lập tức cảm thấy có gì không ổn? Nếu như Engfa biết được chuyện này, nói không chừng bản thân bị chỉnh chết như thế nào cũng không biết! Trong lòng cô Tun cảm thấy cực kỳ lo  lắng, tiết tự học ngày hôm đó, cô ấy đã gọi riêng Charlotte vào trong văn phòng, bình tĩnh cũng cô bé nói chuyện tâm sự.

"Cô Tun, cô tìm em có việc gì không?"

Charlotte đứng ở cửa, gõ cửa phòng giáo viên.

Tất cả các giáo viên khác trong văn phòng đều đã lên lớp chỉ có cô Tun là người duy nhất không có giờ lên lớp, cô ấy đang đợi cô bé, ra hiệu cho Charlotte vào trong, sau đó còn chu đáo kéo ghế ở bàn giáo viên bên cạnh cho Charlotte ngồi.

"Em đứng nghe là được, cô được, cô Tun, cô có việc gì cứ nói đi ạ."

Charlotte đã hoàn thành xong bài thi, cô bé cũng biết rất rõ thành tích của mình không được tốt lắm. Gần đây cô bé cũng không có tâm trạng để học tập, cho nên có rất nhiều kiến thức không hiểu được, cô bé tận dụng  những kiến thức đã học trong kỳ thi này để bù đắp những kiến thức còn thiếu trong tháng vừa qua, cô bé cảm thấy thời gian của mình rất eo hẹp, nhiệm vụ nặng nề, cô chỉ muốn cô Tun nói xong nhanh để mình có thể quay lại tiếp tục học.

“Charlotte, kết quả kỳ thi tháng này đã có.”

Cô Tun cho Charlotte xem bảng xếp hạng thành tích trong lớp:

“Thành tích của em tụt hạng khá nhiều."

Charlotte cũng biết thành tích của mình áp chót từ dưới lên, cô bé cũng nhanh chóng tìm thấy tên mình, nhìn vào bảng xếp hạng, tên của cô bé đứng thứ 47, hoàn toàn nằm trong dự đoán.

"Cảm ơn cô giáo đã nhắc nhở, em hiểu rồi."

Charlotte lễ phép đặt phiếu điểm lại trên bàn làm việc của cô Tun.

Nhìn thấy Charlotte không có phản ứng, cô Tun đau lòng nói:

"Sao em kh em không sốt ruột chút nào vậy? Vừa mới vào trường em có biết thành tích của mình thứ bao nhiêu không? Thứ sáu! Lần này thành tích của em thụt lùi nhiều như vậy, chẳng lẽ em không muốn tìm xem nguyên nhân ở đâu?”

Charlotte chưa từng trải qua áp lực từ ba mẹ và và thầy cô cô nên không hiểu nỗi lo lắng của cô Tun mỉm cười nói:

"Thưa cô, chỉ là một đề thi thôi, em đã biết nguyên nhân và cũng đang bù đắp những kiến thức còn yếu trước đây. Lần này em thi không tốt, lần sau em có thể làm tốt hơn."

"Em..."

Cô Tun đã dạy học mười năm, cũng đã nghe rất nhiều học sinh nói chuyện, những đứa trẻ mười tuổi nói giỏi hơn người khác nhưng hành động lại hoàn toàn  khác nhau. Rất nhiều học sinh mặc dù nói rất hay nhưng vẫn chứng nào tật nấy, vì vậy Charlotte vừa nói ra những lời này, cô Tun đã cau mày nói:

"Charlotte , em là một học sinh giỏi, em cũng không thể học những cái xấu. Em thử nghĩ mà xem nếu chị Engfa nhìn thấy thành tích của em như vậy sẽ đau lòng thế nào.”

Đau lòng cũng tốt, nếu cảm thấy đau lòng thì ngay cả nhà chị ấy cũng không về như vậy.

Charlotte thầm than phiền trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn rất lễ phép với giáo viên, cười cúi đầu nói:

"Cảm ơn cô giáo, em biết rồi."

Bề ngoài cô bé tỏ ra lễ phép nhưng cô Tun lại cảm thấy đứa nhỏ này còn thiếu kinh nghiệm, thở dài nói:

"Được rồi, tự em biết là tốt rồi, quay về học đi." 

cô ấy rất muốn nói với Charlotte nhưng cuối cùng lại không nói được lời nào.

Không cần cô Tun nhắc nhở Charlotte cũng biết phải cố gắng, Engfa hiện tại bận rộn như vậy, mỗi buổi sáng đều phải chạy về ăn sáng với cô bé, không phải là vì quan tâm đến mình sao?

Engfa làm việc đã đủ vất vả rồi, Charlotte sẽ không bao giờ để việc học tập của mình ảnh hưởng tới cô.

Regenst School có học sinh nội trú và học sinh ngoại trú, học sinh bán trú lớp 2 cấp hai không bắt buộc phải tự học buổi tối, tuy nhiên học sinh nội trú phải tham gia tự học buổi tối hàng ngày, bắt đầu từ từ 6h30 tối đến 10h10 tối mới tan học.

Sau khi có kết quả thi tháng đầu tiên của Charlotte, cô nhờ tài  xế tới trường đón Charlotte sau khi hết giờ tự học buổi tối. Cô bé bắt đầu tham gia vào tiết tự học buổi tối với các bạn nội trú, ngay cả cơm tối cũng vội vàng giải quyết ở căng tin trong trường.

Mặc dù Engfa có thể tránh mặt Charlotte nhưng mỗi ngày vẫn có người chịu trách nhiệm nói cho cô biết về hành tung của Charlotte, Charlotte vừa mới tham gia một buổi tự học một buổi tối. Sáng hôm sau khi hai người ngồi ăn sáng, Engfa sẽ vô thức hỏi cô bé, có phải gần đây áp lực học tập rất ướn không.

Charlotte ăn bánh bao hấp, thản nhiên nói:

"Không tệ."

“Tối qua chín giờ chị mới quay lại để lấy tài liệu, lúc đó em không có ở nhà."

"Tối hôm qua chị đã về nhà? Nếu biết trước nhất định em cũng sẽ về nhà sớm một chút."

Charlotte có chút ảo não nói: "Em quên không nói với chị, hiện giờ mỗi ngày em đều ở trường tham gia lớp tự học buổi tối. Tới 10 giờ 10 phút em mới tan học."

“Không phải ở Regenst School chỉ có năm 3 mới bắt đầu tự học buổi tối sao?"

“Không phải, năm nhất cũng có thể học, chẳng qua không bắt buộc với học sinh nội trú. Nhưng hầu hết học sinh không nội trú trong lớp em đều tham gia... Wow, kỹ năng nấu ăn của dì Jun ngày càng ngon, bánh bao ngon quá!, chị mau thử một chút đi!"

Charlotte đưa cho Engfa nói: "Điểm thi hàng tháng của em lần trước không tốt lắm. Ngay cả cô Tun cũng đã tìm em nói chuyện, em cũng nên cố gắng nếu không thành tích sẽ luôn  đứng cuối, quá mất mặť."

"Chỉ cần em học tập chăm chỉ như trước đây là được, không cần phải ép bản bản thân thân một mệt mỏi như vậy. Cao đớn và khỏe mạnh là ưu tiên hàng đầu, học tập chỉ là thứ yếu."

Engfa nói, "Thành tích học tập không tốt cũng không có gì phải xấu hổ. Cuộc sống của con người có rất nhiều cơ hội, không chỉ có duy nhất con đường học tập, em đừng làm bản thân phải áp lực.”

"Nhưng em vẫn chưa bắt đầu cố gắng đã nghĩ tới việc bỏ cuộc, phải không? Dù thế nào đi nữa em cũng phải thử."

Charlotte đã nói như vậy, Engfa cũng không tiếp tục khuyên cô bé nữa, tuy nhiên, sau khi đưa Charlotte đến trường, Engfa không rời đi ngay mà đi tìm giáo viên chủ nhiệm của Charlotte nói chuyện.

Cô giáo Tun tội nghiệp còn tưởng Engfa thấy thành tích không tốt của Charlotte nên tới đây khởi binh vấn tội, không ngờ Engfa lại nói cô Tun đừng quá nghiêm khắc với Charlotte , thành tích của cô bé tốt hay xấu không quan trọng.

Cô Tun còn tưởng tai mình có vấn đề nên nghe nhầm:

"Thành ... Thành tích tốt hay xấu không quan trọng?"

"Ừ."

Engfa gật đầu,

"Trong khoảng thời gian này Tiểu Char đã phải chịu áp lực học tập rất lớn, vẫn luôn cưỡng ép bản thân. Sau này tôi mới biết em ấy thành tích không tốt vẫn luôn cảm thấy lo lắng, cô Tun, tôi không quan tâm thành tích của Tiểu Char đứng vị trí thứ nhất từ trên xuống hay từ dưới lên, tôi hy vọng cô một mắt nhắm một mắt mở, đừng ép em ấy phải học tập, làm phụ huynh như tôi không quá chú trọng tới việc này. Tôi cũng hy vọng cô thoải mái một chút."

“...Được, được, tôi hiểu rồi.”

"Xin lỗi đã làm phiền cô."

Engfa nói chuyện với cô Tun vài câu, rồi lấy cớ công ty có việc nhanh chóng rời đi.

Sau khi cô rời đi, cô Tun ngơ ngác ngồi trong phòng làm việc, thầm nghĩ, phụ huynh kiểu gì vậy? Dù có chiều chuộng con đến đâu, sao có thể không quan tâm tới thành tích học tập của bọn nhỏ? Sau này khi đứa trẻ bước chân vào xã hội sẽ thế nào?

Nhưng cô Tun suy nghĩ một lúc cũng đã hiểu ra.

Người ta nói mọi con đường đều dẫn đến La Mã. Những đứa trẻ trong gia đình bình thường cố gắng học tập bởi vì trước mặt chúng chỉ có một con đường để tới được La Mã, để đến đích phải dựa vào chính mình. Nhưng với một số người, bọn họ đã sống ở La Mã! Bản thân không cần phải cố gắng nhiều giống như những người khác mới có cơ hội chen chân lên cây cầu độc mộc, đương nhiên không quan tâm tới thành tích.

Chẳng trách điểm thi hàng tháng của Charlotte chỉ ở mức trung bình trở xuống mà cô bé vẫn thoải mái như hóa ra đằng sau còn có phụ huynh giúp mình chống lưng.

Cô Tun hiện tại đã dạy dỗ qua rất nhiều lớp học sinh nhưng vẫn không nhịn được thở dài, con người với con người đúng là có khác biệt rất lớn.

Từ đó trở đi, cô Tun vẫn luôn mở một mắt nhắm một mắt với Charlotte, cô ấy cũng không còn quan tâm quá nhiều tới thành tích của Charlotte .

Cô ấy tưởng làm như vậy thành tích học tập của Charlotte sẽ sa sút nhưng không nghĩ tới lần thi hàng tháng thứ hai này, thành tích của Charlotte đã có tiến bộ. Đến kỳ thi tháng lần thứ ba, cô bé lại lọt vào top 3 của lớp! Hơn nữa thành tích còn tăng lên một bậc so với thành tích khi thi vào trường, xếp thứ năm!

Cô Tun thở dài thầm nghĩ, đúng là điều kiện vật chất quyết định tầm nhìn của một đứa trẻ, một đứa trẻ như Charlotte , sinh ra trong miệng đã ngậm thìa vàng. Cô bé được Engfa chiều chuộng nhưng không có bất cứ thói hư tật xấu nào. Có tính kỷ luật, biết yêu thương bản thân, so với những đứa trẻ có điều kiện bình thường không biết đã tiến bộ tới mức nào!

Quả nhiên chỉ có ba mẹ ưu tú mới nuôi dạy được những đứa con xuất sắc.

Khi đã đứng lên vị trí cao, bản thân luôn muốn tiếp tục hướng về phía trước, việc này không đơn giản chỉ dựa vào cố gắng mà còn cần phải có một chút thông minh. Charlotte vừa có cố gắng vừa có sự thông minh nhưng không phải đứa trẻ thông minh nhất, đứng được vào vị trí này đã là giới hạn của cô bé. Thỉnh thoảng cô bé cũng sẽ đứng thứ hai của lớp nhưng nếu còn muốn hướng lên trên, hoàn toàn không có khả năng.

Trái lại Aoom, từ bốn kỳ thi hàng tháng cho tới kỳ thi cuối kỳ, cô bé đều đứng nhất, đồng thời cũng là học sinh đứng nhất toàn khối! Lần này thi học kỳ môn toán còn đạt điểm tuyệt đối, khi còn học tiểu học, thỉnh thoảng Charlotte có thể tranh vị trí thứ nhất với Aoom nhưng hiện tại căn bản không đuổi kịp.

Học sinh đứng đầu có thể đạt điểm tối đa vì khả năng chỉ có thể đạt điểm tối đa, trong khi học sinh đứng đầu khối có thể đạt điểm tối đa vì điểm cao nhất trong đề thi là điểm tuyệt đối.

Charlotte thầm nghĩ khoảng cách giữa cô bé và Aoom có lẽ là sự khác biệt giữa một học thần và một học bá.

Thành tích của Meena cũng rất tốt, có Aoom là học thần ở bên cạnh hướng dẫn, điểm số mỗi lần thi học kỳ của cô bé đều cao hơn Charlotte, về cơ bản cô bé có thể nằm ở trong top 30 của lớp. Còn Heidi không giống như vậy, khi những bạn học bình thường khác vẫn đang xoay sở, Heidi lại  không cảm thấy quá quan trọng, mỗi ngày cô bé chơi với một đám bạn học bá, học thần không hề cảm thấy áp lực.

Mãi đến năm cấp hai, Charlotte mới bắt đầu cao lên, chỉ trong vòng một năm, cô bé đã cao hơn 18cm, đến năm học thứ ba, cô bé đã cao 1m68, cao gần bằng Meena. Tuy nhiên lúc này Aoom đã cao hơn 1m7, chẳng mấy chốc cô bé sẽ cao tới 1m8.

Có buổi sáng khi Charlotte ăn sáng với Engfa, cô bé nói Engfa đứng dậy, ngón chân chạm vào ngón chân, cố gắng hết sức ngẩng đầu ưỡn ngực lên, so với Charlotte, để chạm tới cằm Engfa có chút miễn cưỡng.

Charlotte nghĩ rằng đời này mình sẽ không bao giờ cao bằng Engfa.

Engfa cười nhạo cô bé: “Có phải mỗi tối em đều lén đổ đi nửa cốc sữa không?"

"Không có! Mỗi buổi tối em đều uống hai cốc sữa!"

Charlotte không phục

"EngEng khi chị bằng tuổi em sẽ không uống sữa thay cơm đấy chứ? Nếu không sao chị có thể cao như vậy? Quả là phản nhân loại!!"

Hơn nữa dáng người còn rất hoàn hảo, Engel đã đưa Charlotte đi xem một số buổi trình diễn thời trang ở Milan và Paris, ngay cả những người mẫu trên sàn chữ T cộng lại cũng không thể so sánh được với dáng người của Engfa.

Engfa cầm chén trà nói: “Em muốn nói chị do bò sữa sinh ra đúng không.”

Lần kinh nguyệt đầu tiên của Charlotte đến rất muộn, vào kỳ nghỉ hè năm thứ 2. Khi đó cô bé đã gần mười lăm tuổi. Dường như từ ngày này trở đi, cô bé chợt nhận ra mình đã trưởng thành.

Cuối cùng cô bé cũng bắt đầu hiểu được nội dung truyện của Shakespeare và Tagore mà mình đã đọc khi còn nhỏ bắt đầu có những suy nghĩ nhỏ nhặt của riêng mình. Thậm chí vào ban đêm, cô nhóc còn chui vào trong chăn, âm thầm rơi lệ cho chuyện tình của nam nữ chính.

Tuy không biết gì nhưng khi nhìn thấy những lời văn buồn bã đó, không hiểu sao cô bé lại cảm thấy đau lòng, như thể bản thân cũng có cảm giác như vậy.

Trong trái tim cô bé có một cái lỗ, nó đã tồn tại kể từ khi Engfa trốn tránh, cho tới bây giờ, cái lỗ nhỏ đó mới bắt đầu ẩn ẩn đau.

Nhưng nếu như so sánh mối qua hệ của mình và Engfa với yêu hận triền miên của nam nữ chính trong truyện, hình như có chút kỳ lạ.

Nhưng kỳ lạ ở chỗ nào, Charlotte không thể nói rõ.

Sau hai năm bị Engfa cố tình lạnh nhạt, tránh mặt, mối quan hệ giữa Charlotte và Engfa không còn thân thiết như khi Charlotte còn nhỏ, Engfa vẫn chú ý đến cuộc sống của Charlotte nhưng không còn can thiệp quá nhiều, trao cho cô bé toàn quyền làm chủ.

Sau một thời gian dài thích ứng, Charlotte không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận mối quan hệ mới mà Engfa đã thiết lập nhưng cô bé vẫn nhớ khoảng thời gian trước đây được làm nũng trong lòng của Engfa.

Thỉnh thoảng Engel cũng lấy chuyện này ra để cười nhạo Charlotte, nói rằng Charlotte không biết xấu hổ, mười ba tuổi vẫn còn muốn nũng nịu với Engfa.

Lúc này Charlotte đã mười lăm tuổi, đã đến cái tuổi mà tâm hồn con gái nhạy cảm nhất, mỗi lần Engel nhắc đến chuyện này thì cô bé đều vô cớ đỏ mặt xấu hổ, ngay cả cổ và tai đều đỏ bừng, hậm hực ngúng nguẩy, nói:

"Chị Engel, chị lại trêu em nữa! Em... Em không thèm để ý tới chi!"

Mỗi lần như vậy Engel đều phải hứa một đống điều kiện mới dỗ được cô bé vui vẻ nhưng lần nào cô ấy cũng không nhịn được mà trêu chọc, làm mãi không biết chán.

Ai bảo Charlotte xinh đẹp như vậy, mười lăm tuổi đã trổ mã cực kỳ xinh đẹp, trong số tất cả những gia tộc danh tiếng ở thành phố Bangkok, ai mà không biết người đứng đầu hiện tại của Waraha gia có một cô em gái nuôi, năm nay chỉ mới mười lăm tuổi. Cô bé vẫn luôn được bảo bọc rất tốt, không ai nhìn thấy mặt nhưng mọi người đều nghe nói đối phương là một tiểu mỹ nhân, xinh đẹp như hoa.

Nghe nói là em gái nuôi, không có quan hệ thân thiết, ai lại đi nuôi một cô gái được đón về không công như vậy?

Huống hồ người đứng đầu Waraha gia lại xem cô bé này như hòn ngọc quý nâng niu trong lòng bàn tay, cô bé biết chữ, biết đọc, chơi piano và vẽ tranh, có chỗ nào không giống được đích thân Waraha tổng dạy dỗ? Tám mươi phần trăm là do người mẹ không  danh không phận kia của Waraha tổng, bản thân không chịu nổi cô đơn mà hồng hạnh vượt tường, cái gì mà em gái nuôi, rõ ràng là em gái ruột! Nói không chừng, còn có thể là khi Waraha tổng còn trẻ tuổi chơi bời lêu lổng nên đã sinh ra cô con gái này!

Về thân thế của Charlotte, bất cứ gia đình nào ở Bangkok đều bàn tán, có rất nhiều lời đồn thổi khác nhau, mọi người cũng không biết cái nào mới đúng.

Mỗi năm Waraha gia tổ chức yến tiệc, rất nhiều thiếu niên cùng ba mẹ chạy tới chỉ để nhìn thoáng qua dung mạo của tiểu mỹ nhân này, đáng tiếc Engfa bảo vệ Charlotte quá tốt, cô bé cũng rất ít xuất hiện ở trước mặt người khác.

Chỉ có một lần Charlotte ngủ không quen giường, bị ác mộng đánh thức, mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình ôm gấu bông, dụi dụi mắt chạy đến tiền sảnh tìm Engfa, đứng ở hành lang tầng hai, mọi người chỉ mới đứng từ xa liếc mắt nhìn một cái.

Ngoại hình không rõ ràng, chỉ có thể nhớ rõ xương quai xanh trắng nõn duyên dáng như ẩn như hiện bên ngoài cổ áo ngủ rộng thùng thình, mềm mại như đầu củ sen, khiến mọi người không thể rời mắt, cô bé nhanh chóng bị Engfa dỗ dành đi vào trong, giấu đi.

Những người trẻ tuổi ngang tuổi với Charlotte, thậm chí lớn hơn Charlotte vài tuổi đều rất hưng phấn, bọn họ đều mong chờ Charlotte tròn mười sáu tuổi sẽ tổ chức tiệc sinh nhật để có thể tới dự tiệc sinh nhật, mau chóng tới Waraha gia gặp Charlotte cầu hôn, sợ người khác nhanh chân tới trước.

Đương nhiên Charlotte không biết chuyện này, Engfa đã nghiêm khắc ngăn chặn tất cả những tin đồn và suy nghĩ này ở bên ngoài thế giới của Charlotte, để cô bé chỉ cần lặng lẽ sống cuộc sống thanh xuân vườn trường của bản thân là được.

Engfa vẫn luôn tránh né Charlotte nhưng so với hai năm trước đã không còn cực đoan như trước.

Hai năm trước, do vô tình nghe lén cô đã có một số suy nghĩ không hay về Charlotte,bị cảm giác tội lỗi hành hạ đến mức suy sụp. Cuối cùng chính cô cũng cảm thấy tinh thần mình không còn chống đỡ được nữa, cô cũng đã tìm tới bác sĩ tâm lý, trị liệu hai năm, cuối cùng cũng có được một chút hiệu quả, cô cố ý thôi miên bản thân, coi Charlotte như vãn bối của mình mà quan tâm. Cũng may suy nghĩ không đúng kia chỉ xuất hiện một lần, sau này cũng không còn xuất hiện nữa, lúc này cô mới dần dần yên tâm.

Tuy nhiên sau khi nhận được bài học đó, Engfa không dám gần gũi với Charlotte nữa. Trong hai năm qua, chủ yếu cô sống ở công ty và giữ khoảng cách nhất định trong cuộc sống hàng ngày, thỉnh thoảng chỉ vô tình chạm vào ngón tay, còn lại cô sẽ tránh việc tiếp xúc cơ thể.

Charlotte khi còn nhỏ đã rất bám Engfa, cô bé ước gì mình có thể lăn lộn trong lòng của Engfa mỗi ngày. Trong hai năm qua, cô bé và Engfa thậm chí chưa ôm nhau một lần.

Trong lòng Charlotte có một lỗ thủng, Engfa xa cách cô bé đã hai năm, lỗ thủng này đã tồn tại hai năm, bất cứ ai cũng không thể lấp đầy được.

Chín giờ tối, Charlotte đang cắn bút suy nghĩ lung tung trong phòng học, đột nhiên có một giọng nam cắt ngang suy nghĩ của cô bé:

"Char...Charlotte , bây giờ cậu có thời gian không? Cậu có thể giúp tôi xem đề hóa học này được không?"

Giọng nói của chàng trai rất nhẹ nhàng, có chút ngượng ngùng, lắp bắp và ngập ngừng.

"Hả?"

Charlotte định thần lại, tập trung nhìn kỹ, hóa ra là Jong , lớp trưởng lớp của cô bé.

Điểm tất cả các môn của Jong cao hơn Charlotte, về cơ bản cậu nhóc đứng top 1 của lớp, tuy nhiên, đôi khi vẫn có một số kiến thức mà cậu ấy không hiểu. Năm thứ hai có một lần đổi chỗ ngồi, cậu ấy đổi tới ngồi trước Charlotte, buổi tối tự học quay lại hỏi Charlotte một câu, Charlotte giảng bài cho cậu ấy. Ngày hôm sau Jong đã mua cho Charlotte một chai sữa chua thay lời cảm ơn, theo thời gian hai người trở nên thân quen hơn, thường xuyên cùng nhau bàn bạc vấn đề liên quan tới bài tập.

Jong là một cậu bé rất lịch sự,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#englot