37. Đại mỹ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





"Bộ phim vừa rồi rất hay phải không rất hay phải Aoon? Đặc biệt là Đặc biệt là cảnh cuối cùng có đám cháy, trời ơi, tớ có cảm giác như những tia lửa kia bắn vào mắt mình! Sợ tới mức tớ định trốn đấy!"

Meena vừa mới xem phim xong, còn đang đắm chìm trong cốt truyện, hưng phấn đến mức vô tình nhấc chân đập vào bàn, suýt chút nữa làm đổ cốc cà phê trước mặt.

Vốn dĩ Jong chỉ muốn mời Charlotte xem phim cùng mình, Charlotte đồng ý nhưng cô bé còn kéo theo hai cô bạn thân đi cùng, Jong sao có thể không biết xấu hổ từ chối? Thế là kế hoạch ban đầu vốn dĩ chỉ hai người lại biến thành bốn người. Sau khi xem phim xong, Meena nói khát nên mấy người quyết định đi uống chút gì đó ở một quán cà phê gần trung  tâm mua sắm.

Aoom kéo Meena đến bàn bên cạnh trong quán cà phê, tức giận nói:

"Cậu sợ tới mức muốn trốn à? Lúc cậu trốn còn nhéo cánh tay của tớ làm gì?"

Meena là người nói nhiều, xem phim cũng không chịu im cũng lặng, gặp tình tiết gay cấn, không  chỉ vỗ tay cổ vũ mà còn thích nhéo cánh tay của Aoom. Xem phim được một lúc, cánh tay trái nhỏ bé đáng thương của Aoom bị cô bé nhéo tới tím bầm. Nhưng như vậy vẫn chưa là gì, mấu chốt là việc xem phim với Meena quá xấu hổ, mấy người ngồi xem xung quanh đều nhắc nhở cô bé hãy nói với Meena nói nhỏ một chút, tránh làm phiền người khác. Aoom cũng bị nhắc nhở không còn mặt mũi gặp ai, lúc sau cô bé trực tiếp bịt miệng Meena lại, không cho đối phương nói to nữa .

"Tớ sai rồi, ha ha, nếu không tớ xoa cho cậu nhé?" Meena cười cười xin lỗi Aoom.

"Được rồi, được rồi, cậu tránh xa tôi ra một chút, tôi lười nói chuyện với cậu."

"Này, Aoom, cậu đại nhân không chấp tiểu nhân được không? Aoon..."

Meena dựa vào cánh tay của Aoom, cố ý kéo dài giọng nói, giả vờ ngọt ngào làm nũng với Aoom.

Aoom nổi da gà khắp người, cô bé đẩy Meena ra:

"Được rồi! Cậu nghiêm túc một chút được không? Đứng hay ngồi xuống."

Meena và Aoom. quen nhau hơn mười năm sao có th có thể vẫn không hiểu được? Vừa nghe thấy đối phương nói như vậy với mình, Meena biết cô bé không còn giận mình nữa, cười hì hì lập tức ngồi  thẳng dậy, tiếp tục uống cà phê.

"Char... Charlotte, cậu cảm thấy bộ phim này thế nào?"

ở một bên Charlotte đang ngồi khuấy cà phê, mỉm cười nghe Aoom và Meena tranh luận, bỗng nhiên bị Jong hỏi một câu, cô bé có chút kinh ngạc, một lúc sau mới phản ứng lại, Charlotte mím môi mỉm cười với Jong,

"Cũng không tệ lắm, hiệu ứng rất tốt."

Meena nghe vậy, lập tức dùng cùi chỏ huých vào tay Aoom: "Cậu xem, cậu xem, Charlotte cũng nói như vậy!"

"Cà phê cũng không ngăn được miệng cậu lại phải không? Câm miệng!"

Aoom vỗ vào trán Meena một cái.

Meena không biết mình đã nói sai cái gì, ấm ức ôm trán uống cà phê, nhìn trái nhìn phải không dám nói nữa, dáng vẻ giống như một con mèo nhỏ.

Jong lại hỏi Charlotte:

"Lát nữa cậu có muốή đi đâu đó chơi không? Hay là cậu có đói không? Đi ăn ở đâu? Tôi mời."

"Không cần phải làm như đâu?"

Charlotte khéo léo từ chối, "Bây giờ đã gần bốn giờ chiều rồi, nếu về quá muộn người nhà sẽ lo lắng."

Sau đó cô bé lại quay sang hỏi đám Aoom,

"Aoom, Meena, hai cậu có đói bụng không? Có muốn đi đâu ăn chút gì đó không?"

"Được, được! Tớ biết ở gần đây có một quán ăn mới mở! Lần trước ba tớ đã đưa tớ tới đó một lần, rất ngon! Chúng ta đến đó nhé?"

Trên mặt Aoom tươi cười nhưng bên dưới gầm bàn cô bé lén nhéo vào đùi Meena một cái, sau đó ghé sát vào bên tai nói nhỏ:

"Cậu im miệng đi, chỉ biết có ăn thôi, cậu không nhìn xem tình huống lúc này thế nào, thùng cơm."

Đây không phải do Charlotte hỏi tình hình thực trước sao, tình thế này trả lời cũng không có gì sai? Meena rít lên, sắc mặt thay đổi, cô bé thầm nghĩ, Aoom từ nhỏ vẫn luôn lo trước lo sau, không biết tật xấu này bao giờ mới có thể sửa được nữa.

“Ăn riêng? Charlotte, cậu thấy thế nào?" Jong hỏi.

Charlotte có chút khó xử, hôm nay khi đi ra ngoài, Engfa còn đặc biệt dặn dò nói sẽ đợi mình về ăn tối, hiếm khi thấy Engfa không bận, đã lâu rồi Charlotte chưa từng ngồi cùng bàn ăn cơm tối với cô.

"Charlotte, cậu không thích sao?" Jong hỏi lại.

"Không phải, không phải, cậu đừng hiểu lầm."

Charlotte vội vàng xua tay giải thích:

"Lớp trưởng, cảm ơn cậu hôm nay đã mời bọn mình cùng đi xem phim, theo lý hẳn là bọn tôi phải mời cậu ăn cơm nhưng hôm nay thật sự không được, tôi... Có người vẫn đang chờ tôi ở nhà!"

Cô bé còn chưa nói xong thì điện thoại di động vang lên, nhìn thấy là Engfa đang gọi, Charlotte nói xin lỗi với Jong, đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa nghe điện thoại:

"EngEng."

“Phim hay không?” Engfa hỏi.

"Ừm, cũng khá hay, nếu chị muốn xem, lần sau em sẽ cùng đi xem với chị."

"Hay là được rồi."

Ở đầu bên kia điện thoại Engfa khẽ cười một chút, lại hỏi:

"Hiện tại bọn em dự định thế nào? Định đi đâu đó hay về luôn? Nếu về chị sẽ tới đón em."

Giọng nói của Engfa rất dễ  nghe, giọng nói mang theo ý bởi vì cười vì ở đầu bên kia điện thoại, cảm giác có chút mơ hồ, khi truyền vào tai Charlotte,cô bé cũng không nhịn được ánh mắt cong cong. Charlotte đi tới một chỗ vắng vẻ bên ngoài quán, dựa vào tường, rồi mới nói:

“Hôm nay chị không bận việc gì sao?"

"Vốn dĩ có một cuộc họp trực tuyến nhưng tạm thời dời lại. Hôm nay cũng không có việc gì bận. Hơn nữa, hôm nay là cuối tuần, chị cũng nên cho bản thân chút thời gian riêng."

"Haizzz... Nếu sớm biết chị không bận, hôm nay em sẽ không đi ra ngoài, ở nhà cùng chị rồi."

Charlotte có chút ảo não bĩu môi, "Đây đúng là cơ hội hiếm có."

Giọng nói của cô bé còn đẹp hơn cả tiếng sơn theo ca, cực kỳ ngọt ngào, mang theo một chút quyến rũ cùng  làm nũng, đã lâu Charlotte không nói chuyện với Engfa như thế này. Giọng nói của cô bé truyền vào tai Engfa khiến trái tim của cô khẽ run lên.

Engfa nhẹ nhàng áp tai vào điện thoại, khẽ cười: “Bây giờ mới có bốn giờ chiều, hiện giờ em về với chị cũng không muộn.”

"Được, vậy bây giờ em sẽ về nhà, EngEng, chị mau tới đây đón em đi, em cực kỳ cực kỳ nhớ chị."

"Em gửi định vị cho chị, đợi chị mười lăm phút."

“Chị nói mười lăm phút, chính là mười lăm phút đấy nha, EngEng ,em sẽ đợi chị , nếu nói dối sẽ là cún con."

Charlotte nói xong, nhanh chóng cúp điện thoại, khoé miệng khẽ cong lên một chút, trong lòng cảm thấy hưng phấn. Trong ký ức của Charlotte, bắt đầu từ năm mười ba tuổi, cô bé chưa từng được thân thiết với Engfa như vậy.

Trên thực tế, Engfa chỉ mất mười phút để đến quán cà phê nơi Charlotte và bạn bè đang ngồi.

Thiếu nam, thiếunữ mười mười lăm, mười sáu tuổi hẹn nhau cùng đi xem phim, Engfa không cần hỏi cũng biết trong lòng cậu bé kia đang nghĩ gì, chỉ có Charlotte ngây thơ không hiểu ý tứ của đối phương, mới cho rằng cậu ấy muốn rủ mình xem phim vì không tìm được người đi cùng.

Kỳ thực Engfa cũng không quan tâm đến chuyện yêu sớm hay không, mười lăm mười sáu là độ không m tuổi đẹp nhất, gặp được người phù hợp, bị đối phương thu hút, cho dù có thể cùng người này đi tới cuối cùng hay không thì nó cũng sẽ trở thành một trong những kỷ niệm đẹp nhất trong ký ức của bản thân.

Nhưng khi điều này xảy ra với Charlotte thì lại là một câu chuyện khác.

Trong mắt Engfa, Charlotte vẫn là một đứa trẻ đơn giản, tuy đã mười lăm tuổi nhưng cô bé chưa trải sự đời. Trong lòng Engfa, tính cách của Charlotte không khác mấy so với năm sáu bảy tuổi. Charlotte còn nhỏ như vậy, có thể vẫn đang đọc truyện cổ tích, truyện phiêu lưu mạo hiểm, không nên để cô bé tiếp xúc với thế giới người lớn sớm như vậy.

Sớm hay muộn, Charlotte sẽ gặp được người mình thích, gặp gỡ, làm quen, yêu nhau rồi kết hôn, đây là quỹ đạo cuộc sống tự nhiên đối với hầu hết mọi người. Quá trình có thể sai lệch nhưng kết quả cuối cùng đều giống nhau.

Đây là chuyện đương nhiên nhưng Engfa lại không dám nghĩ tới, cô không dám tưởng tượng nếu Charlotte tìm được người mình thương yêu cả đời, dần dần rời xa mình sẽ là cảnh tượng như thế nào.

Một mặt, Engfa hy vọng Charlotte có thể hể thoát khỏi xiềng xích của mình, tự lập đi ra ngoài, làm những gì cô bé muốn và sống một cuộc sống mà bản thân muốn. Nhưng mặt khác, Engfa lại sợ Charlotte sẽ rời đi. Trong đầu cô có hai suy nghĩ hoàn toàn trái ngược nhau, đang đánh nhau kịch liệt, bản thân không biết được ai là người chiến thắng. Cô không còn cách nào khác đành phải kiềm chế suy nghĩ này xuống, thậm chí không nghĩ tới, duy trì hiện trạng chạy trốn như hiện tại, cô luôn tự an ủi mình. Dù sao thì bây giờ Charlotte vẫn còn nhỏ, chuyện kết hôn vẫn còn quá sớm.

Engfa chưa bao giờ trốn tránh nhưng khi đến gặp Charlotte , cô lại vi phạm nguyên tắc của chính mình.

Cô có rất nhiều nguyên tắc nhưng kể từ khi gặp Charlotte, dường như tất cả đều không thực hiện được.

Khi Engfa đến quán cà phê, Charlotte vẫn đang đợi ở cửa, từ phía xa Engfa đã nhìn thấy cô bé.

Charlotte mặc một chiếc váy dài màu trắng tươi tắn và thuần khiết, được cắt may khéo léo tôn lên đường cong mềm mại của cô gái. Từ khi cô bé còn nhỏ tới trưởng thành, quần áo của Charlotte đều do một tay Engfa lựa chọn. Engfa rất thích nhìn Charlotte mặc chúng, thật sự rất sạch sẽ và thanh lịch, mái tóc dài xõa xuống ngang vai hoặc được búi thành búi nhỏ tinh nghịch buộc sau đầu, hoặc xõa trên vai, nhẹ nhàng êm ái, mỗi kiểu đều có nét dễ thương riêng.

Charlotte cũng đang nghểnh cổ chờ Engfa, khi nhìn thấy bóng dáng Engfa xuất hiện từ xa, cô bé lập tức mỉm cười vẫy tay chào Engfa.

Engfa nhìn thấy Charlotte vẫy tay chào mình, trong lòng cảm thấy ấm áp, lập tức cất bước xuyên qua đám người nhanh chóng đi tới, vừa lúc đứng trước mặt Charlotte, che chắn cho cô bé khỏi ánh nắng mặt trời nóng như thiêu như đốt:

“Cô bé ngốc, sao em không vào trkng chờ? Đứng ở bên ngoài nóng thế này, nhỡ bị cảm nắng thì phải làm sao?"

"Em muốn gặp EngEng càng sớm càng tốt."

Lúc bước tới đây Engfa có chút vội, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Charlotte thấy thế lập tức lấy khăn tay từ trong túi ra, kiễng chân lên, giơ tay lau mồ hôi cho Engfa. Cô bé hơi ngẩng đầu lên, nhìn từ góc độ này, Engfa có thể nhìn thấy một phần cần cổ thon dài.

Không hiểu sao lúc này Engfa lại nghĩ một chiếc vòng cổ mảnh nếu đeo lên cần cổ thon dài này chắc chắn sẽ rất đẹp.

"Charlotte , sao cậu gọi điện thoại lâu vậy?"

Thấy Charlotte đã lâu chưa về, Meena xung phong ra ngoài tìm cô bé, nhìn thấy Engfa, hiển nhiên cô bé có chút kinh ngạc,

"A, chị Waraha, sao chị lại đến đây?”

Engfa khẽ cười nói:

“Vừa lúc chị có việc ở gần đây, Tiểu Char nói mấy đứa xem phim xong tới đây uống cà phê, chị tiện đường tới đây một chuyến. Tiện xem mấy đứa Muốn đi đâu chơi, chị có thể đưa mấy đứa đi một đoạn.”

"Thì ra là vậy."

Meena xua tay nói:

"Không cần đâu, chị Waraha, bọn em uống cà phê xong sẽ về nhà. Đúng rồi, chị có muốn vào trong uống chút gì đó không? Hôm nay bên ngoài nóng quá, bên trong rất mát."

"Đúng vậy, EngEng, chị mau vào  trong đi." Charlotte cũng mời.

"Được rồi, chị thấy mấy đứa bảo chị vào trong uống là giả, để chị trả tiền mới là thật."

Engfa mỉm cười rồi cùng hai người bước vào trong quán cà phê.

Meena lè lưỡi: "Không thể nào, chị Waraha, bị chị nhìn ra rồi."

Ba người vừa cười vừa nói bước vào cửa hàng, Jong đang đợi Meena đi tìm Charlotte về, không ngờ cùng lúc lại tìm thấy hai người. Trong số đó là một phụ nữ trưởng thành cao lớn, mặc áo sơ mi trắng giản dị và quần màu xám nhạt, đi một đôi giày bệt màu đen, để lộ một phần mu bàn chân trắng nõn, tao nhã bước về phía bàn của họ. Mà Charlotte lại ngoan ngoãn đi bên cạnh người phụ nữ trưởng thành này.

"Chị Waraha? "

Hiển nhiên Aoom cũng quen biết người này, thân mật chào hỏi:

"Hôm qua Tiểu Char còn nói trong khoảng thời gian này chị rất bận."

"Chị cũng vừa mới làm xong việc."

Engfa tùy ý kéo chiếc ghế trống bàn bên, ngồi xuống cạnh Charlotte, nhìn thấy cà phê đá Charlotte gọi, khẽ cau mày:

"Tiểu Char..."

"Em biết, em biết, mình không thể uống đá."

Charlotte có chút chột dạ cười cười.

"Hôm nay thật sự quá nóng, em chỉ uống một ngụm thôi! Không tin chị thử nhìn xem, cốc vẫn còn đầy! Hơn nữa chị có thể hỏi Meena và Aoom !”

"Đúng vậy, đúng vậy, chị Waraha, Charlotte chỉ uống một ngụm, bọn em có thể làm chứng!"

Aoom cùng Meena vội vàng giải thích giúp Charlotte.

Engfa không nói gì, cô cầm cốc cà phê đá của Charlotte lên uống một ngụm, gọi cho cô bé một cốc sữa nóng khác, sau đó nhìn Jong:

“Hình như cậu bạn này chị chưa từng gặp qua."

"Xin chào chị! Em là... Em là bạn cùng lớp của Charlotte ! Tên em là Jong "

Jong thấy bốn người nói chuyện vui vẻ có chút luống cuống. Khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp này đang tập trung vào mình, cậu ấy lại cảm thấy lo lắng, nhanh chóng đứng dậy giới thiệu bản thân với Engfa, hành động này chọc cho Meena bật cười.

"Tôi nói này lớp trưởng Jong, đây không phải ở trong lớp. Cậu không cần phải căng thẳng như vậy, mau ngồi xuống đi. Cậu không để ý rằng mọi người trong quán đều đang nhìn về phía chúng ta sao?"

Jong đỏ mặt, nghe thấy vậy lập tức cúi đầu ngồi xuống.

Engfa mỉm cười,

"Xin chào, chị là người giám hộ của Charlotte, chị họ Waraha."

Cô thầm đánh giá chàng trai trước mặt này, giống như Charlotte đã nói, cậu ấy là một chàng trai sạch sẽ và nhút nhát. Nhưng hầu như các cô gái độ tuổi này đều thích những  chàng trai đánh bóng rổ, trên người nhễ nhại mồ hôi, một chàng trai hay ngượng ngùng, thu mình lại như vậy tới đại học mới bắt đầu được chú ý đến.

Jong do dự một lúc, sau đó cũng bắt chước đám Aoom gọi Engfa.

"Xin chào, chị Waraha."

Engfa bổ sung: "Tiếp theo bọn em có dự định gì không? Chị có thể đưa các em đi một đoạn."

"Không còn nữa."

Jong lắc đầu, "Vừa rồi bọn em đã định quay về, vốn dĩ em định đưa Charlotte về nhà, may quá bây giờ chị tới rồi."

Jong bắt đầu chú ý đến Charlotte từ năm thứ nhất trung học cơ sở, phải đến năm thứ hai trung học cơ sở. Lần đầu tiên cậu ấy phải lấy hết can đảm để nói chuyện với Charlotte. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Charlotte, cậu ấy đã rất thích, cậu ấy cảm thấy ánh mắt của Charlotte rất đẹp, ngũ quan tinh xảo. Mỗi khi  cô bé cười đôi mắt bất giác cong lên, dịu dàng đáng yêu, giống như nhân vật nữ trong anime.

Jong đã yêu thầm Charlotte được hai năm, cuối cùng cũng có dũng khí để tỏ tình với Charlotte, không ngờ cậu ấy chưa kịp thổ lộ đã bị phụ huynh của Charlotte bắt tại trận. Cậu ấy sợ Engfa có thể nhìn ra được, sẽ nói với giáo viên mình yêu sớm, dù sao ở Regents School quản lý rất nghiêm ngặt. Bị bắt quả tang yêu sớm sẽ bị ghi vào tội nặng, nếu nghiêm trọng thậm chí có thể bị đuổi học. Dù thế nào đi nữa, trên hồ sơ sẽ lưu lại một vết nhơ. Nghĩ đến điều này, Jong mới lấy được một chút can đảm đã bị dập cho tơi bời, giống như một quả bóng bay phồng lên bị kim đâm liền nhanh chóng xẹp xuống. Jong không dám ở lại lâu, cậu ấy chào tạm biệt Engfa và những người khác rồi rời đi trước, lẫn đi nhanh hơn một con thỏ.

"Lớp trưởng Jong cũng thật thú vị. Sao cậu ta lại chạy nhanh như bị chó  đuổi vậy?"

Meena là người có tính cách phóng khoáng, nhìn thấy dáng vẻ chạy trốn của Jong còn không quên cười nhạo.

Trong lòng Aoom đang cực kỳ khinh thường đối phương, đúng là đồ đầu đất.

Sau khi ra khỏi quán cà phê, Aoom kéo Meena nói muốn đi mua sắm trong trung tâm thương mại, không đi cùng Charlotte, vì vậy Engfa đã đưa Charlotte về trước.

Trên đường trở về, Engfa chỏi Charlotte:

"Em cảm thấy cậu bạn Jong đó thế nào?"

Charlotte cười nói:

"EngEng, trí nhớ của chị càng ngày càng kém, trước đây không phải chị đã từng hỏi rồi sao?"

"Vậy sau lần tiếp xúc hôm nay, em vẫn không thay đổi quan điểm của mình về cậu ấy à?"

" Có gì thay đổi?"

Engfa cố ý dẫn dắt Charlotte : “Ví dụ như em cảm thấy cậu ấy đẹp trai, lịch sự, cá tính chẳng hạn?”

Nhưng Charlotte lại hỏi: "Đẹp trai, lịch sự và cá tính thì phải như thế nào?"

"Khiến mọi người cảm thấy cậu giống như một quý ông, luôn quan tâm đến những người xung quanh. Khi ở bên cạnh, cậu ấy mang tới cảm giác rất đáng tin cậy."

Charlotte trợn to hai mắt, ác ý cười nói:

"Vậy em cảm thấy EngEng mới là người như vậy."

"Tiểu Char..."

"Được rồi, được rồi, được, em biết rồi. Hai từ này dùng để miêu tả con trai. Còn EngEng hẳn là sa cá lặn, khuynh quốc khuynh thành."

“Haizz, quả thật Tiểu Char đã  trưởng thành rồi.”

Engfa giả vờ bất lực lắc đầu: “Bây giờ còn biết lấy chị ra để trêu chọc.”

"Được rồi, được rồi, em không đùa nữa nhưng EngEng, rốt cuộc chị Muốn nói cái gì?" Charlotte có chút buồn rầu.

"Ý chị là, bây giờ em đã trưởng thành, Jong là một cậu bé rất lịch sự. Đối với cậu ấy chẳng lẽ em không có cảm giác nào khác sao?"

"Cảm giác khác..."

Charlotte lặp lại một lần, đột nhiên hiểu ra,

"EngEng, hóa ra chị đang nghi ngờ em thích Jong !"

"Không có sao?" Engfa tùy ý hỏi.

"Đương nhiên là không rồi, EngEng, sao chị lại nghĩ vậy!"

Charlotte cảm thấy ý tưởng này thật sự rất buồn cười, "Em và lớp trưởng chỉ là bạn học bình thường, chẳng qua cậu ấy  thường xuyên giúp em giải đề, cho nên em muốn cảm ơn cậu ấy một chút mà thôi, sao bây giờ lại liên quan tới chuyện thích hay không thích?"

Không hiểu sao, Engfa lại cảm thấy nhẹ nhõm.

“Vậy bây giờ Tiểu Char có thích ai không?”

Engfa lại hỏi giống như có chút lơ đãng.

"Cái này..."

Charlotte trầm ngâm suy nghĩ,

"Hiện tại em vẫn chưa nghĩ tới chuyện này..."

Cuộc sống của Charlotte tràn ngập việc học và Engfa, cho dù có bao nhiêu thời gian, cô bé đều tình nguyện dành nó cho Engfa, sao còn có tâm trạng nghĩ tới chuyện khác?

Nghe được những lời này, Engfa lập tức yên tâm: "Bây giờ em vẫn còn nhỏ, chuyện này không cần phải vội vàng, sau này suy nghĩ cũng không muộn."

Điều mà Engfa không biết là  trước khi được nhắc nhở, Charlotte chưa bao giờ đặc biệt chú ý đến vấn đề tình yêu, thay vào đó, lời nói của cô giống như đột nhiên thức tỉnh Charlotte, lập tức làm cho Charlotte cảm thấy hứng thú với tình yêu.

Charlotte đã đọc rất nhiều tiểu thuyết tình yêu, đề cập đến nhiều chủ đề khác nhau, đọc văn học kinh điển, văn học thanh xuân và rất nhiều tiểu thuyết mạng, nam nữ chính trong truyện yêu nhau sâu sắc. Bọn họ phải trải qua rất nhiều đau khổ, cuối cùng hoặc có được hạnh phúc, hoặc là sinh ly tử biệt, Charlotte rất cảm động những câu chuyện bên trong sách. Nhưng cô bé cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày tình yêu rơi trúng đầu mình.

Đối với Charlotte được ở cùng với Engfa là điều tuyệt vời và hạnh phúc nhất trên đời, cô bé chưa bao giờ nghĩ đến việc thay đổi.

Về tình yêu, Charlotte nghĩ, nếu gặp được một người có thể làm cho mình  cảm thấy vui vẻ ngọt ngào thì không sao, gặp phải một người khiến mình đau khổ như trong tiểu thuyết, tới lúc sinh ly từ biệt vẫn không thể ở bên nhau là chuyện rất buồn sao? Lá gan của Charlotte rất nhỏ, cô bé không muốn bản thân phải mạo hiểm như vậy.

Nhưng EngEng chưa bao giờ đề cập đến chủ đề như vậy với mình, sao hôm nay lại hỏi chuyện này?

Charlotte cau mày suy nghĩ hồi lâu, mãi đến nửa đêm khi nằm lên giường cô bé mới nghĩ ra.

Chẳng lẽ... EntgEng đã gặp được người mình thích?

Nửa đêm Charlotte bị suy nghĩ này dọa sợ, cô bé lập tức ngồi dậy.

Đúng vậy, nhất định EngEng đã gặp được người mình thích, cho nên chị ấy mới thử hỏi mình như vậy.

Charlotte và Engfa đã sống với nhau nhiều năm như vậy, những  năm qua, cuộc sống của Engfa vẫn rất yên bình, chưa từng nghe nói có người theo đuổi.

Vì vậy Charlotte không để ý tới việc Engfa đã là một người trưởng thành, một đại mỹ nhân! Nhiều năm như vậy, chắc chắn có rất nhiều người thích Engfa nhưng chị ấy chưa gặp được người mình thích cho nên vẫn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#englot