Kẻ sát nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sunoo chống tay ngồi dậy, ánh mắt mơ hồ không có tiêu cự. Chờ đến khi hoàn hồn thì mới đánh giá hoàn cảnh xung quanh mình.

Em đang ngồi bên cạnh bể bơi, toàn thân ướt sũng. Xung quanh tối tăm và yên ắng khiến Sunoo không khỏi rùng mình một cái.

Sunoo tự hỏi những gì vừa chứng kiến có phải chỉ là một cơn ác mộng hay không? Vì nếu em chưa bao giờ bị lôi xuống hồ và thấy cảnh tượng kia thì không lý nào lại ướt như chuột lột. Nhưng nếu tất cả đều là thật thì đáng ra em phải vùi thây dưới làn nước rồi mới đúng, tại sao vừa tỉnh dậy đã ở trên bờ?

Tạm bỏ qua mọi nghi vấn, Sunoo đầu nặng thân nhẹ lê bước ra bên ngoài, thấy trên bầu trời đã không còn một tia nắng từ bao giờ.

Em vẫn còn nhớ kế hoạch của cô gái nọ, bèn chầm chậm bước đi trên con đường u ám.

Cột đèn vẫn sáng, nhưng cảm giác nguy hiểm của bóng đêm không ngừng ập đến khiến Sunoo thấp thỏm lo sợ.

Em có ảo giác như đã bị con quái vật nào đó nhắm đến. Cặp mắt thèm thuồng nham hiểm của nó khóa chặt trên người khiến Sunoo gai hết cả xương sống. Con quái vật đó yên lặng ẩn nhẫn trong màn đêm tĩnh mịch, chỉ trong tích tắc sẽ vồ tới nuốt Sunoo vào bụng. Cái chết nhanh chóng và tức tưởi đến mức một mảnh xương cũng không còn.

Cảm giác biết rằng mình sẽ chết nhưng cố tình lại chẳng có cách nào phản kháng, thậm chí còn không biết thứ quái quỷ kia có thật sự tồn tại hay không khiến Sunoo cảm thấy cả người đều không được khỏe, mồ hôi lạnh chảy thành từng giọt lớn.

Sunoo căng da đầu thận trọng dò đường. Cứ chốc chốc em lại quay lại phía sau kiểm tra, biết được không có ai hay cái gì bám theo mới dám tiếp tục đi về phía trước.

Càng đến gần hướng cổng ra thì xác chết ngày càng nhiều.

Hầu hết người tham gia "trò chơi" này đều chỉ là người bình thường, đến gà vịt còn chẳng phải tự tay giết. Vậy nên "được chết nhanh chóng để bớt đau khổ" gần như là chuyện không thể nào. Mấy cái xác này đều có tử trạng rất thảm: vết thương nhiều, nông sâu không đều, có người còn bị đâm rất nhiều lần mới chết. Có thể thấy trước khi lìa đời đã bị đau đớn dằn vặt rất thống khổ.

Bọn họ không dám để đối thủ còn sống. Bọn họ sợ rằng chỉ cần để đối phương sót lại một hơi tàn thì khi quay lưng sẽ bị bất ngờ đâm cho một nhát. Bọn họ có thể không muốn giết người, nhưng bọn họ cũng không muốn chết!

Quả là một "Trò chơi" biến thái hủy hoại nhân tính. Giết hoặc bị giết. Kể cả khi có thể thoát khỏi đây thì sao? Đôi tay đã dính máu rồi, một khi đã trải qua cơn khoái cảm chém giết thì có thể hòa nhập lại với xã hội cũ được sao?

Trở thành tội phạm nguy hiểm, hoặc là sẽ trở thành bệnh nhân rối loạn tâm thần.

Đủ âm hiểm, đủ ngoan độc!

Chỉ nghĩ thôi mà Sunoo đã thấy toàn thân như bị ngâm trong một hồ băng lạnh ngắt!

Lại đi thêm một lúc lâu, Sunoo thấy phía trước có một nhóm bốn người. Ai cũng đều tàn tạ và chằng chịt vết thương, ánh mắt âm trầm cảnh giác, trên mặt đều là vẻ phòng bị nhưng vẫn ẩn ẩn có phần mệt mỏi.

Có vẻ như bọn họ đang tạm thời đình chiến.

Từ xa Sunoo đã thấy một bà lão đứng ôm một bé trai tầm 1-2 tuổi, mặc quần bông. Bà ôm khít đứa bé trong lòng, gò má nhăn nheo dính máu chầm chậm chạm vào khuôn mặt của đứa trẻ.

_Sunoo nhận ra đứa bé ấy! Không thể nhầm được!!

Em biết không chỉ mình em mà tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy nó, bởi vì bên cạnh còn có một chàng trai đang vui vẻ trêu đùa với nó kia mà!

Hai hàm răng của Sunoo va vào nhau lập cập, cơn rét lạnh không ngừng bốc lên đỉnh đầu nhắc nhở Sunoo biết rằng giờ đây em đang vô cùng tỉnh táo! Điều này càng làm cho Sunoo hoảng loạn hơn bao giờ hết!

Chưa bao giờ Sunoo mong rằng đầu óc của mình có vấn đề như thời khắc này, bởi lẽ tất cả những gì Sunoo đang nhìn thấy giờ đây không thể là hình ảnh mà một người bình thường có thể thấy được! Đó đáng ra phải là ảo giác của một bệnh nhân tâm thần mới đúng! Bởi vì... Bởi vì ...

_ Đứa bé kia hẳn đã chết rồi mới đúng!!! Nó đã chết rồi cơ mà!!! Tại sao!!! Tại sao lại...!!?

Từng hình ảnh mơ hồ lần lượt hiện về trong óc Sunoo.

Đứa bé bị chiếc xe khách cán chết ngay bên cạnh em hồi chiều, những tiếng khóc lóc và la hét sợ hãi, cảm giác kinh hoàng và lỗ tai đau rát...

Sunoo ngồi sụp xuống ôm chặt hai tai của mình. Sự khủng hoảng lần nữa ập tới khiến em không kịp phòng bị mà chỉ có thể nỗ lực tự trấn an chính mình.

Sau một hồi cố gắng ổn định lại cảm xúc đang mất khống chế, Sunoo loạng choạng đứng dậy. Em càng chạy càng nhanh, càng bước càng vững. Cuối cùng, Sunoo cố nén cảm giác quỷ dị trong lòng mà đến gần hơn với bà lão và đứa bé ấy.

Bà lão vốn đang vỗ về đứa trẻ bỗng nhiên trợn trừng mắt nhìn em, thét lên bằng chất giọng già nua the thé:

"Là mày! Đều tại mày! Tại mày mà cháu tao mới chết!! Rõ ràng mày đứng ngay bên cạnh cháu tao, tại sao mày không cứu nó!!? Nếu mày cứu cháu tao thì nó đã không chết thảm như vậy! Tất cả là tại mày!!!"

Tiếng gào khóc của bà lão khiến hai chàng trai đang ngồi nghỉ ngơi đằng xa đưa mắt nhìn lại chỗ này. Đứa bé thì đã biến mất trong lúc không ai để ý từ bao giờ.

Thực tế thì khi đó mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, kể cả nếu Sunoo có thể nhìn thấy chiếc xe đang lao tới cũng chưa chắc đã cứu được cậu bé chứ đừng nói đến việc em đang ngẩn người không chú ý. Hơn nữa, không chỉ có mình em đứng gần cậu bé đó. Bà lão chỉ muốn tìm một người xui xẻo để trút hết mọi thù hận và nỗi đau buồn khi mất đi người thân của mình thôi.

Đột nhiên, tiếng khóc ngưng bặt lại. Bà lão mở to mắt kinh ngạc nhìn xuống ngực mình, kèm theo đó là tiếng hít khí lạnh của Sunoo.

Sắc đỏ nơi ngực trái của bà ta dần lan rộng. Con dao sắc bén chuẩn xác đâm vào nơi yếu ớt nhất của cơ thể, không chệch một li!

Chàng thanh niên có chiều cao đáng trầm trồ vừa rồi còn chơi đùa với đứa bé bên cạnh bà lão, giờ lại lạnh nhạt cầm dao đâm toạc trái tim bà ấy. Những tia máu nóng hổi nhanh chóng bắn lên khuôn mặt điển trai vô cảm của anh ta và khuôn mặt sững sờ của Sunoo.

Trong lúc mất kiểm soát, bà lão đã quên đi hoàn cảnh hiện tại mà để lộ ra yếu điểm của bản thân ngay trước mặt người khác.

Sunoo mở to mắt nhìn trân trân vào gương mặt vô cảm của người con trai chỉ cách mình vài bước chân về phía trước. Anh ta nhíu mày liếc nhìn cơ thể vừa ngã xuống từ trên cao.

Ánh mắt ấy...

Đó không phải ánh mắt của một kẻ vừa thẳng tay giết hại một mạng người. Đó rõ ràng.... là ánh mắt của một người cảm thấy phiền phức vì phải nhấc tay giết chết một con kiến!

Chàng trai trẻ phàn nàn với một Sunoo vẫn còn vẻ kinh ngạc:

"Ồn ào ghê ấy nhỉ? Bà ta phát điên mất rồi. Mà người điên là khó quản nhất luôn đấy! Đã chẳng được tích sự gì mà còn gây thêm phiền phức thì đành phải chết thôi."

Sunoo nhất thời sốc đến mức không kịp phản ứng.

Đã sống sót được đến giờ phút này thì hẳn bà ta cũng chẳng phải hạng xoàng xĩnh gì. Vậy mà chàng trai nhìn có vẻ thư sinh trước mặt này lại có thể giết chết bà ta chỉ bằng một nhát đâm gọn gàng như thế ư...?

Càng ngĩ càng cảm thấy không rét mà run...

Chàng thanh niên kia lại như chẳng để ý gì đến việc vừa xảy ra. Anh ta lấy ra chiếc khăn tay đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ của máu từ trong ngực, nhíu mày chậc lưỡi rồi tiện tay quăng đi. Sau đó, anh ta thản nhiên ngồi xổm xuống lục lọi cái xác. Phải mất một lúc cho đến khi anh ta mở to mắt vui vẻ lấy ra chiếc khăn còn sạch sẽ từ túi áo của cái thi thể vẫn còn nhiệt độ, rồi chăm chú chà lau con dao sắc loé lên ánh đỏ lạnh lẽo trên tay mình.

Như chú ý được tầm mắt của Sunoo vẫn đặt trên người mình, anh ta ngẩng phắt lên nhìn thẳng vào mắt Sunoo khiến em giật thót một cái:

"À, quên chưa tự giới thiệu nhỉ? Tôi là Park Sunghoon, sinh viên Đại học y. Tôi đến đây với hai đứa bạn, định xả stress thôi mà ai ngờ lại gặp phải cái 'Trò chơi' quái quỷ phiền phức này!"

Sau khi nhún vai ra chiều ai oán, anh ta nghiêng đầu híp mắt tỏ vẻ tò mò:

"Đáng tiếc là anh với hai đứa kia bị tách ra mất rồi. Chẳng biết chúng nó đã chết lạnh xác chưa ấy nhỉ?"

"Còn bé thì sao á?"

Thấy Sunoo vẫn đang nhìn mình chòng chọc bằng đôi mắt mở to kinh hãi, Sunghoon hai ba bước dính sát vào thúc giục:

"Nè! Đang hỏi bé đó!"

Sunoo cố gắng làm lơ luồng khí lạnh từ con dao đang đặt sau lưng mình, căng da đầu lên mà trả lời:

"Tôi... đến nghỉ hè... với lớp. Bây giờ chỉ có... m-một mình ở đây thôi..."

Sunghoon không dấu vết cất đi con dao đang gí sát vào cột sống của Sunoo, cười tủm tỉm:

"Òoo, hiểu rồi hiểu rồi! Tới đây, anh giới thiệu với bé mấy người này. Đều là bạn mới của anh hết đó!"

Nhờ vào sự giới thiệu của Sunghoon, Sunoo biết được tên những người còn lại.

Cậu trai lớn tuổi nhất tên Lee Heeseung, học Sư phạm năm ba. Lần này tới nghỉ mát với giáo viên của trường mà anh đang thực tập. Thật đáng tiếc khi bây giờ chỉ còn mình anh sống sót.

Cậu trai còn lại là người Nhật. Sunghoon nói chẳng biết tên họ cậu ta là gì, chỉ biết người ta gọi cậu là Ni-ki thôi. Ni-ki là học sinh trường năng khiếu, khoa Mĩ thuật, tới đây tìm nguồn cảm hứng.

Sunoo cứng ngắc gật đầu hưởng ứng người bạn đồng hành mới đầy điên rồ, không chắc rằng mình có thật sự cần phải biết những thông tin này hay không.

.

Gió thổi khiến đám mây che đi ánh sáng của mặt trăng, đèn đường chớp nháy mấy lần rồi vụt tắt. Bóng đêm lại một lần nữa bao phủ tất cả mọi người.

Cảm giác bị đe dọa quen thuộc chợt tới.

Con người sẽ dễ dàng nảy sinh sự dè chừng và lo lắng đối với thứ mà mình không nắm chắc. Đương nhiên, Sunoo không phải ngoại lệ.

Em nhận ra rồi! Hơi thở của con quái vật vô hình ấy! Ai mà biết khi nào nó sẽ vồ ra cắn đứt động mạch của những con mồi đang liều mạng giãy giụa này cơ chứ!

"Reng_ reng_ reng..."

Âm thanh điện thoại bất chợt vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng khiến bốn người đều không hẹn mà cùng cảnh giác nhìn về phía phát ra tiếng động.

Ở góc tường đối diện con đường nơi bọn họ đang dừng chân là một hộp điện thoại ống nghe kiểu cũ được gắn trên tường.

Sunghoon đứng bên cạnh Sunoo, gắt gao giữ chặt lấy tay em trong khi đưa mắt ra hiệu với Heeseung và Ni-ki.

Heeseung nhẹ gật đầu, cùng với Ni-ki đi tới bắt điện thoại.

Trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng điện thoại kiểu cũ vang lên đặc biệt rõ ràng.

"rè...rè... alo...a...lo...Có phải trung tâm cứu hộ khẩn cấp không?....rè... Đây là khu nghỉ dưỡng A, thành phố B.... làm ơn cử người tới gấp...rè...rè... ngày 5, tháng 6, năm 20xx, chúng tôi gặp...rè... rè......."

Giọng nói hoảng loạn gấp gáp của người từ đầu dây bên kia khiến bốn người vừa kì quái, vừa ngạc nhiên nhìn nhau.

Ngày 5 tháng 6 năm 20xx? Không phải đó là ngày này hai năm trước sao? Cuộc gọi này....

Heeseung nhanh chóng hồi thần lại từ những nghi vấn trong đầu, hỏi lại mấy câu nhưng đầu dây bên kia chỉ lặp đi lặp lại một đoạn lời nhắn, giống như đây là đường dây một chiều vậy.

Sunoo nói ra sự nghi ngờ của mình:

"Đây là ý gì?"

Ngay lúc Heeseung và Ni-ki đang cố gắng hết sức liên lạc với đầu dây bên kia thì từ sau lưng hai người bỗng vang lên tiếng giày nện trên mặt đất.

Đám mây qua đi, mặt trăng lại một lần nữa ló dạng, soi chiếu bóng người cao lớn in trên vách điện thoại trước mặt khiến cả hai mở to mắt, cứng đờ ra không dám quay đầu.

Sunghoon và Sunoo cũng như chôn chân tại chỗ, không dám nhúc nhích nhìn cái người đang đứng sau lưng Heeseung và Ni-ki kia.

Trực giác và sát khí rét lạnh tỏa ra từ người này khiến cho tất cả mọi người ở đây đều biết rõ_

_ Là hắn!! Là người đã khiến bọn họ phải tham gia vào cái "Trò chơi" quái đản này!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net