Sóng ngầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con ác quỷ đội lốt người cuối cùng cũng lộ nguyên hình dưới ánh trăng bàng bạc. Một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen đứng ngay chỗ khúc ngoặt trước mặt bọn họ, cằm hất cao tỏ vẻ khinh thường. Không biết là do quá kinh hãi hay do hoa mắt, nhưng Sunoo có cảm giác hình như xung quanh hắn ta đang ẩn hiện mấy làn khói đen mờ ảo thì phải...

Sunoo nắm chặt hai tay, âm thầm đánh giá vị chủ nhân của 'Bữa tiệc máu' mà bọn họ bất đắc dĩ phải tham gia này. Càng nghĩ em lại càng nhíu mày căng thẳng.

Việc xuất đầu lộ diện khi họ đã ngầm kết thành liên minh như thế này thật chẳng khác nào gửi tới họ một lời khiêu khích. Ấy thế mà trông cái tên thần bí kia lại cứ dửng dưng như thể kẻ đang cùng một lúc trở thành mục tiêu của cả bốn người không phải hắn ta vậy. Chính cái dáng vẻ hống hách đó lại càng khiến tất cả phải dè chừng không dám manh động, dù cho máu chảy khắp cơ thể đang bơm một cách điên cuồng đi chăng nữa.

Sunghoon bỗng cảm thấy hơi đáng tiếc. Nếu ban nãy anh không kích động tiễn bà lão kia đi sớm thì biết đâu giờ này bà ta đã vồ tới đâm cho quý ngài dị hợm đây một dao rồi không chừng.

Cũng phải thôi, đi xa được đến bước này thì làm gì còn người nào ngu ngốc đến nỗi, đã nhìn thấy luồng sát khí quỷ dị toát ra từ tên kia rồi mà vẫn còn lao lên liều mạng nữa, trừ phi đó là một kẻ điên.

Mỉm cười thưởng thức vẻ đề phòng trên khuôn mặt từng người, tên quái gở híp mắt đầy thích thú:

"Đúng rồi đúng rồi, chính là nó. Quả nhiên vẻ mặt hấp hối của những con rối bé nhỏ luôn là bức tuyệt tác đáng giá tỉ đô mà ta yêu thích nhất! A~ ánh mắt sắc bén dùng để che giấu đi bản chất đã sớm ngã gục kia mới thật tuyệt vời làm sao~"

Sau tiếng cười nặng nề như tiếng hòn đá rơi xuống kim loại rỉ sét, mọi người đều yên lặng nâng cao cảnh giác. Mặc dù hiện tại chưa thật sự làm ra động tác đáng ngờ gì, nhưng chỉ riêng sự tồn tại của hắn thôi cũng đã đủ khiến cho tất cả bọn họ không thể xem nhẹ. Hơn nữa, làm gì có ai không rợn tóc gáy khi bị một tên biến thái nhìn chằm chằm bằng ánh mắt ghê tởm chẳng khác gì nhìn người chết thế kia?

Bầu không khí vì sự im lặng đến đáng ngờ của kẻ thủ ác mà trở nên ngưng trọng.

Rốt cuộc hắn ta đang âm mưu điều gì?

Không ai có thể dùng logic bình thường để phán đoán suy nghĩ của một kẻ điên, chắc chắn là thế.

"Mấy giờ rồi?"

Sunoo cất tiếng hỏi. Sự tĩnh lặng của hiện tại trái ngược hoàn toàn với cảnh tượng địa ngục máu me vài tiếng trước. Nó làm cho em có cảm giác như đây chỉ là khoảng lặng ngắn ngủi trước khi một cơn tai hoạ khủng khiếp nào đó ập đến vậy. Nó khiến trái tim em cứ mãi treo lơ lửng ở ngay cuống họng. Nỗi bất an không thể gọi tên ngày càng đè nặng khiến hô hấp Sunoo cũng dần trở nên dồn dập.

"Gần 9 giờ."

Sunghoon đáp lời em, bộ dạng nghiêm túc khác hẳn với dáng vẻ bất cần đời không lâu trước đó. Có vẻ như anh ta cũng đã cảm nhận được điều không lành nào đó đang lặng lẽ tới gần.

Sunoo không khỏi cắn chặt răng lo lắng. Chưa kể tới việc sức lực đã hoàn toàn kiệt quệ vì phải vật lộn giết chóc cả một ngày trời thì giờ đây tinh thần cả bọn cũng không hề khả quan một chút nào. Lần đầu nếm trải lạc khoái của việc tàn sát điên cuồng khiến tâm lý của họ đã bắt đầu có dấu hiệu bất ổn, cộng thêm việc luôn phải tập trung cao độ để đề phòng tên sát nhân khiến dây thần kinh bọn họ lúc này cũng không khác dây đàn là mấy. Hơn cả thế, mối đe doạ thật sự đến từ toàn bộ những con người ở đây. Chỉ cần một giây phút hiếm hoi lơ là thôi, họ hoàn toàn có thể bị ai đó đâm sau lưng một nhát. Cũng vì vậy mà cơ bắp cả bọn vẫn luôn trong trạng thái căng cứng để sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.

Ánh trăng treo cao trên đỉnh trời chẳng có tác dụng soi sáng là mấy, nhìn gần nhìn xa đều là bóng tối vô cùng vô hạn. Mặc cho mới là giữa mùa hè, khu nghỉ dưỡng nằm ở nơi cô quạnh vắng vẻ này vẫn mang đến một cảm giác ớn lạnh từ tận xương tuỷ. Sunoo không thấy tiếng côn trùng kêu nhưng vẫn loáng thoáng nghe có tiếng thú rừng gầm rú. Em chợt rùng mình, tự hỏi điều gì đang ẩn sau màn đêm thần bí ở chốn đồng không mông quạnh này đây.

Tiếng quạ xơ xác bỗng vang vọng một khoảng trời. Vốn nhạy cảm với âm thanh, Sunoo dễ dàng nhận ra có tiếng cành cây bị đạp gãy rất nhỏ phát ra từ cách đó không xa. Em lập tức cảnh giác quay người nhìn về phía góc ngoặt của bức tường nơi phát ra âm thanh, lập tức thu hút sự chú ý từ những người còn lại.

Theo sự xuất hiện của nhóm người đang lặng lẽ đi tới, Sunoo cùng những chàng trai khác lập tức vào tư thế sẵn sàng giao chiến.

Khi đến khoảng cách đủ gần, chàng trai đi trước của nhóm người này giơ hai tay lên ra hiệu đầu hàng và tỏ ý muốn hoà giải. Sunoo tình cờ bắt gặp ánh mắt phức tạp mà Sunghoon cùng hai cậu trai trong nhóm người mới đến nhìn nhau. Em đoán đây chính là hai người bạn mà anh ta đã nhắc tới trước đó.

"Park Jongseong và Sim Jaeyoon."- Chàng trai lạnh lùng tự xưng là Park Jongseong đưa mắt về phía người có khí chất lãng tử bên cạnh, giới thiệu ngắn gọn.

"Yang Jungwon."- Cậu nhóc có đôi má lúm đồng tiền mỉm cười tủm tỉm, lịch thiệp đưa tay ra với Sunoo.

Sunoo làm như không thấy vết máu vẫn chưa đông lại hoàn toàn trên tay Jungwon, bình thản nắm lại tay cậu nhóc và giới thiệu qua những người của nhóm mình theo phép lịch sự.

Sunoo chú ý thấy trong nhóm người này có một cặp chị em sinh đôi đang nắm tay nhau, nhưng chỉ thoáng nhìn qua em đã lập tức đánh mắt sang hướng khác.

Thật kỳ lạ. Mặc dù có gương mặt giống nhau, trang phục giống nhau, kiểu tóc cũng giống nhau, nhưng một đứa thì cả người sạch sẽ không dính lấy một vết bẩn, đang ngoan ngoãn ngậm kẹo que. Trong khi đó, đứa còn lại thì chẳng khác nào búp bê đến từ địa ngục. Trong tay cô bé vẫn cầm con dao sắc nhỏ máu tong tỏng, đôi mắt mở to tràn ngập sát ý.

Hơn nữa, hai đứa trẻ này cùng lắm chắc cũng chỉ mới 12-13 tuổi. Không có người lớn đi cùng, rốt cuộc hai đứa nó còn sống sót đến tận bây giờ bằng cách nào?

Sunoo thôi suy đoán lung tung về cặp sinh đôi kỳ quái, âm thầm đánh giá cô gái có dáng người dong dỏng cao đứng gần mình. Cô ta có mái tóc xoăn khá dài, khí chất lạnh lẽo khó gần nhưng lại vô cùng xinh đẹp. Như ý thức được tầm mắt đang đặt trên người, cô ta chợt quay sang nhìn em, hơi nhướn mày ý hỏi có chuyện gì. Sunoo bối rối khi đang trộm dò xét người ta thì lại bị chính chủ bắt gặp. Em cười ngượng ngùng, xua tay rồi lúng túng nhìn sang hướng khác.

Ngay lúc ấy, Sunoo bỗng có chút giật mình vì lỡ chạm mắt với ông chú trung niên đang đứng cách mình xa nhất. Vẻ ngoài cường tráng cùng vết sẹo vắt ngang sống mũi khiến ông chú đó trông vô cùng dữ tợn. Thấy ông ta lườm mình, Sunoo yên lặng cụp mắt lùi về sau một bước.

Sunghoon nãy giờ vẫn luôn đứng bên cạnh em tất nhiên đã phát hiện ra động tác nhỏ ấy. Anh ta không dấu vết liếc nhìn ông chú kia một cái, rồi sau đó lại nhanh chóng rời mắt đi trước khi cả ông ta và Sunoo kịp nhận ra điều gì bất thường. Trong khi đó, Heeseung đứng cách hai người không xa cũng đã chú ý tới động tĩnh bên này. Anh ta lơ đãng xoay con dao găm trên tay, trong đầu không biết đang tính toán chuyện gì.

"Em gái nhỏ, em tên gì?"

Jungwon chẳng biết lấy từ đâu ra hai viên kẹo, tự nhiên đi tới chỗ cặp sinh đôi. Thấy cậu nhóc chìa tay tới, cô bé nhìn có vẻ hiền hoà hơn ngoan ngoãn ló mặt ra từ sau lưng đứa nhỏ đang cầm dao đứng chắn trước người mình. Nó hết nhìn viên kẹo lại nhìn lên Jungwon, cuối cùng không chắc chắn lắm cất tiếng hỏi bằng chất giọng trong trẻo ngọt ngào:

"Cho em ạ?"

Jungwon mỉm cười gật đầu. Khi cô bé đang định vươn tay ra với lấy viên kẹo thì lại cảm nhận được người chị em của mình giật mạnh nắm tay, ý bảo nó đừng nhận. Jungwon thấy phản ứng của hai đứa nhỏ thì vô cảm quay sang nhìn chằm chằm vào cô bé đang cầm dao. Đứa trẻ kia cũng không hề yếu thế, trực tiếp đối mắt với Jungwon bằng ánh nhìn đầy sát ý. Chỉ đến khi Jungwon tự mình bóc một viên kẹo ngậm vào miệng, đứa trẻ này mới thả lỏng nắm tay siết chặt nãy giờ. Lúc này cô bé đằng sau mới ngoan ngoãn nhận lấy viên kẹo trong tay cậu nhóc. Nó tròn mắt:

"Aera à, phải làm sao đây, chúng ta chỉ có một viên kẹo thôi nè?"

Cô bé đằng trước vẫn không quên cảnh giác nhìn chằm chằm Jungwon đang mỉm cười thân thiện trước mặt:

"Cho Aeri hết đó, em không ăn đâu."

Đợi đến khi hai đứa kết thúc cuộc nói chuyện, Jungwon mới hoà nhã lên tiếng:

"Anh là Yang Jungwon, rất vui được gặp hai đứa. Và hỏi lại nhé, em tên là gì?"

Đứa nhỏ trong chiếc váy xoè búp bê trắng tinh, miệng ngậm kẹo lúng búng trả lời:

"Em là Aeri, còn đây là Aera- em gái em."

Cô gái có mái tóc xoăn kia có vẻ không để tâm đến chuyện bên này cho lắm. Cô ta lấy ra một điếu thuốc từ trong túi đưa lên miệng. Nhưng khi điếu thuốc mới chỉ vừa bén lửa, Ni-ki đã bắt lấy cổ tay cô ta, hướng ánh mắt về phía tụi nhỏ ra hiệu:

"Còn có trẻ con ở đây."

"Quan trọng gì chứ, ai mà biết được chúng nó có sống nổi qua đêm nay hay không?"

Miệng thì khó chịu nói vậy nhưng cô nàng vẫn ngay lập tức ném điếu thuốc xuống đất, dùng mũi giày cao gót di di để dập tắt nó.

"Chà chà, còn nhiều hơn tao nghĩ nhỉ?"

Tên sát nhân bất ngờ cất tiếng cười khùng khục, thành công khiến tất cả phải cảnh giác nhìn hắn. Từng người đều bị ánh mắt khác thường của kẻ điên điên khùng khùng kia làm cho nổi hết cả da gà, cái ánh mắt mà Sunoo cá rằng đang ẩn chứa một ý tưởng không mấy tốt đẹp, một ý tưởng chắc chắn chẳng có người sống nào muốn xui xẻo để bị cuốn vào đâu.

"1, 2, 3,... 10, 11. Ồ!..."

Thấy tất cả đã tập trung đầy đủ, hắn ta phấn khích reo lên:

"Nếu đã đông đủ cả rồi, vậy bây giờ chúng ta hãy cùng bắt đầu 'Trò chơi' thực sự thôi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net