1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tan hoang, đó là tất cả những gì mà Erwin thấy lúc này.

Nhưng không phải với tàu của anh, mà là tàu chiến của hải quân hoàng gia.

- Lũ chó săn chết giẫm - Thuyền phó Levi càu nhàu dưới làn khói đại bác vương trong không khí. Erwin lẳng lặng quan sát những tên lính còn sống sót đang bị thủy thủ đoàn tàu anh trói quanh cột buồm. Năm người trên tổng số bốn mươi lăm. Bốn chục mạng bỏ ra trong cuộc truy đuổi lần này, xem ra gã vua già cần cố gắng hơn trong lần tới, nếu tay đó còn sức để bắt kịp tàu của anh. 

Đám người của hải quân không buồn chống trả, họ rơi vào lặng thinh và chấp nhận số phận bị trói vào cột buồm để chuẩn bị làm mồi cho cá. Erwin quan sát một lượt hết thảy bọn họ, và rồi ánh mắt anh dừng lại ở một người phụ nữ tóc nâu, cặp kính của cô ta đã nứt một bên, mắt trái hỏng hoàn toàn dưới sức ép của đại bác, vết thương vẫn còn túa máu.

- Chuẩn Đô đốc Hange Zoe, phải không? - Anh hỏi, chất giọng trầm ổn đanh lại khi nhìn thấy cái nhếch mép từ cô.

- Không phủ định, thưa ngài Smith - Hange đáp lời anh, giọng cô lạc đi vì ảnh hưởng bởi dư âm cuộc chiến ban nãy, nhưng vẫn pha màu giễu cợt khi nhìn thấy người đàn ông tóc vàng cao lớn trước mắt. Erwin không ngờ lần này anh và thủy thủ đoàn của mình có thể bắt sống được chỉ huy của hải quân hoàng gia. Ngoài sức tưởng tượng. Nhưng tâm trí anh ngay lập tức tua sang giai đoạn cân nhắc rằng nên giết Hange hay giữ lại cô làm con tin để uy hiếp hải quân không đuổi theo nữa. Đạo luật xử tử cướp biển khốn nạn, chức Đô đốc đã giữ chân anh trong quân đội đủ lâu để biết một mình tên vua già không đủ quyền lực đến thế.

Và giờ anh ở đây, với tư cách một kẻ đào ngũ, và là thuyền trưởng Erwin Smith của tàu Nhân Ngư Say Khướt (Drunken Mermaid).

- Nên đem hết bọn này làm mồi cho cá -  Levi khoanh tay đứng cạnh Erwin, dáng dấp nhỏ thó của y chỉ vừa cao đến ngực anh. Y ném cho Hange một cái liếc xéo thay cho lời cảnh cáo. Trước mặt hai gã đàn ông và với tình trạng hiện tại của mình, Hange không hé răng thêm nửa lời.

Nhưng sự im lặng đó của cô cũng không kéo dài được hơn là bao khi tới thời điểm màn đêm buông xuống. 

Toán cướp biển trên tàu rơi vào trạng thái kích động, chúng đánh chén bữa tối, nốc rượu và hú hét ầm ĩ, ăn mừng vì thoát khỏi một cuộc tập kích nữa của hải quân hoàng gia. Với Erwin, khung cảnh trước mắt vốn dĩ đã là điều thường nhật, khác ở chỗ cuộc vui lần này đặc biệt hơn vì có thêm sự góp mặt của năm tên lính hải quân còn sống bao gồm cả Chuẩn Đô đốc Hange Zoe. Nếu nói cựu Đô đốc Erwin đang không thưởng thức giây phút chiến thắng chắc chắn là anh đang tự dối lòng. Cú hích lần này sẽ là lúc gã vua già phải xem xét nghiêm túc đến chuyện nên tạm ngưng đeo đuổi anh và thủy thủ đoàn của mình, bởi lẽ những kẻ đi cùng anh đều là những tay máu mặt trong giới đầu trộm đuôi cướp, hơn cả thế, trong tay anh hiện đang nắm giữ Hange Zoe. Erwin vốn chưa gặp cô bao giờ, dù rằng anh mới rời cung điện được ba năm, nên anh khá chắc đạt được quân hàm hiện tại với một người phụ nữ trẻ tuổi như vậy, hẳn đã có sự thay đổi rất lớn trong tổ chức quân đội sau khi anh rời đi.

Nhưng giờ không phải là lúc bận tâm đến chuyện đó, bởi thủy thủ đoàn bắt đầu chụm đầu vào nhau và bàn bạc cách xử lí đám tù binh. Cũng phải. So với việc đuổi cùng giết tận Nhân Ngư Say Khướt trong suốt ba năm ròng rã, nếu chỉ đem bọn họ đi làm mồi cho cá, hẳn sẽ là một sự phí phạm.

Ý anh là, phí phạm với lũ cá. 

Nhưng đó là suy nghĩ của riêng Erwin, bởi lẽ với đám cướp biển, chẳng gì thú hơn việc ngồi nốc rượu rum và xem tù binh nhảy nhót trên ván gỗ trước khi cắm đầu xuống nước. Chúa thương xót nếu chẳng may họ không vào bụng cá mà bị vây quanh bởi một vài sinh vật khác trong khi đương mải quẫy đạp, cho tới lúc ấy, họ sẽ cầu nguyện thà rằng bị cạp đứt đầu bởi một con cá mập còn tốt hơn

Toán cướp biển bắt đầu ồ ạt đổ về phía mạn tàu, áp giải từng người một trong đám tù binh tiến về phía cái ván gỗ. Sóng vỗ oàm oạp vào thân tàu, mặt nước đen ngòm phản chiếu bầu trời đêm không một gợn mây. Chẳng ai hay điều gì đang chờ đợi mấy tay hải quân dưới làn nước, chỉ biết rằng lũ thủy thủ bắt đầu vẩy rượu rum thay cho nước thánh và ê a bài ca cầu nguyện cho tên lính đầu tiên. Cậu chàng tội nghiệp lắc lư như con rối gỗ bị hỏng với dây thừng trói chặt quanh thân, một bước nhích lên là một mũi gươm dí sát sau gáy.

- Tiến lên nào chàng trai. Mong rằng mày sẽ không bị lũ người cá bẹo yêu.

Lũ cướp biển ồ lên phấn khích, những tiếng xôn xao trở thành âm thanh gầm rú kích động khi mũi giày của cậu chàng tiến đến sát mép ván gỗ. Chúng trố mắt nhìn thân hình của  người lính hải quân lần cuối trước khi anh ta mất dạng trong làn nước biển sau một cái nhún.

"Tùm"

- Tiếp nước đẹp đấy - Levi vỗ tay trong khi ngoái đầu lại nhìn toán tù binh, sắc mặt cả bốn người bọn họ đều tối dần. Y chỉ về phía Hange, hất hàm ra lệnh với đám thủy thủ:

- Để con ả này lượt cuối.

Hai người kế tiếp đi cùng nhau, họ được cởi trói và bị ép nhảy điệu fandango Tây Ban Nha trên ván gỗ để bảo toàn mạng sống. Một mệnh lệnh hoang đường, và tất nhiên, hai người họ đều rơi xuống cả. Người thứ ba, anh này run như cầy sấy, van xin lạy lục toán cướp biển đừng giết mình, thề thốt làm trâu làm chó phục vụ con tàu. Để rồi được chốt hạ bằng việc sợi dây chuyền trên cổ anh ta bị giật và ném xuống biển. Chới với, anh chàng ngã dúi, đi theo ba người bạn trước đó trong một cái chớp mắt. Giờ đây cột buồm chỉ còn sót lại một người, là Hange.

Erwin bước lại gần, vẻ bình thản trên mặt anh thay cho mệnh lệnh im lặng tới đám thủy thủ. Chẳng ai bảo ai, chúng tự giác lùi qua một bên. Cũng phải, bởi lẽ những lần xử lí tù binh trước, thuyền trưởng Erwin Smith chỉ nhàn nhã ngồi trong cabin, chẳng buồn liếc mắt nhìn lấy một phút. Nhưng lần này anh phải đích thân có mặt trực tiếp ở cột buồm trói Hange Zoe, chứng tỏ Chuẩn Đô đốc hoàng gia sẽ được đón nhận sự ưu ái đặc biệt nhất.

Một cái chết đặc biệt. Đến từ một người đặc biệt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net