2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hange Zoe - Chuẩn Đô đốc Hải quân Hoàng gia Paradis. Một trong những tư lệnh trẻ tuổi nhất của quân đội nước này, bấy giờ đang trong tình cảnh ngặt nghèo vô cùng.

Máu trên mắt trái của cô đã khô, cơ thể bầm dập bị trói vào cột buồm nhiều tiếng đồng hồ đến độ tê cứng, hai chân cô cảm tưởng không còn sức để chống đỡ cái thây tàn tạ này nữa, chỉ cần cởi dây trói, cô sẽ ngay lập tức sụp xuống như một khúc cây bị đốn hạ. Chẳng ai ngờ Hange lại thất bại ngay trong lần đầu tiên đích thân ra mặt chỉ huy cuộc tập kích tàu của Erwin Smith, và cái giá phải trả là một con mắt. Khốn thật, cô chẳng thể trách cứ bất kì ai ngoài chính bản thân mình. Cô đã có một hạm đội hoàn hảo với những người lính tinh nhuệ bậc nhất. Song từng đó sức mạnh là không đủ với tàu Nhân Ngư Say Khướt đã được ếm bùa bảo vệ bởi phù thủy biển. Erwin Smith hẳn phải là một nhà ngoại giao tuyệt vời hoặc một tên khốn láu cá, bởi lẽ rất hiếm con tàu nào gặp gỡ phù thủy biển và được nguyên vẹn trở ra không một chút xây xước.

Và giờ thì cô ở đây, trên con tàu ấy, lưng tựa vào cột buồm, dạ dày nôn nao vì sóng biển cùng vết thương bỏng rát nơi mắt trái vẫn còn đương nhức nhối.

- Chúng ta nên làm gì với cô đây? - Erwin hơi cúi người, đôi mắt xanh biếc đảo qua từng đường nét trên gương mặt Hange. Rắn rỏi và hơi góc cạnh, đồng tử nâu giờ chỉ còn bên phải ẩn dưới chiếc kính vỡ, chiếc mũi khoằm cùng mái tóc sẫm màu hạt dẻ sớm đã rối tung. Cô đứng đến giữa ngực anh, hơn hẳn Levi nửa cái đầu, một chiều cao ấn tượng. Cô dường như quá nam tính để được coi là một người phụ nữ, nhưng lại mềm mại đủ để không bị nhầm lẫn thành một người đàn ông. Thuyền trưởng Smith bấy giờ mới thực sự rơi vào trạng thái hoang mang giữa giết và giữ. Việc cân nhắc đang được anh tính toán cẩn thận trước khi đưa ra quyết định cuối cùng. Toàn bộ thủy thủ đoàn im phăng phắc, thậm chí những gã bợm nhất cũng không dám kề môi lên uống thêm ngụm rượu rum nào nữa. Duy chỉ có Levi, y vẫn liếc xéo Hange bằng cặp mắt hình viên đạn, hai hàm răng của y nghiến chặt vào nhau. Thề với Chúa, cô có thể nghe được từ khóe miệng giật giật của y chữ "giết" lạnh tanh.

- Đành đưa cô về với Hoàng gia vậy. Gửi lời chào của ta đến lão già trên ngai nhé.

Lũ cướp biển đều bất ngờ bởi lời nói của Erwin, Levi nhìn anh với đôi mày nhíu chặt. Để Chuẩn Đô đốc Paradis sống một cách dễ dàng như thế trong khi chính cô ta và các thống lĩnh khác đã đeo bám con tàu suốt ba năm ròng rã; thuyền trưởng Smith của họ hẳn đã có một cơn chấn động nhẹ ở vùng đầu trong cuộc chiến hôm nay nên mới đưa ra quyết định này.

Khác với Erwin Smith của mọi khi.

Thế nhưng, sự ngờ vực của từng ấy con người bỗng bị dập tắt khi Erwin nhanh như cắt tuốt gươm bên hông kề vào cổ Hange. Lũ cướp biển ngay lập tức trở nên phấn khích, chúng hú hét và cổ vũ thuyền trưởng cắt cổ con đàn bà khốn nạn đã đeo đuổi thủy thủ đoàn suốt từng ấy năm dài đằng đẵng. Ả xứng đáng bị băm vằm rồi vứt lên thuyền con thả về bờ để cung điện hoàng gia Paradis chiêm ngưỡng. Hoặc là để ả nhận một lời nguyền từ phù thủy biển, lời nguyền tàn nhẫn nhất, độc địa nhất, đày đọa khiến ả sống không bằng chết. Lưỡi kiếm của tay thuyền trưởng tóc vàng ngạo mạn kề bên cổ cũng là lúc sắc mặt Hange tái đi vài phần. Cô hít một hơi đầy khó nhọc trước khi mấp máy môi:

- Tôi muốn thương lượng...

Thương lượng.

Đám người nín thinh.

Chuẩn Đô đốc Hoàng gia thì có cái chó gì để thương lượng với một lũ cướp biển.

Erwin nhướn mày, lưỡi gươm chạm vào da thịt Hange nhích ra vài phân trước khi cô tiếp lời câu nói dang dở ban nãy:

- Về kho báu mà các người đang tìm. Đặc biệt là anh, Erwin Smith.

Cái nhìn từ bên mắt còn lại của Hange khiến tay thuyền trưởng phải nhíu mày suy nghĩ. Lưỡi gươm rất nhanh được hạ xuống, đôi môi của Chuẩn Đô đốc hơi nhếch lên thành nụ cười gằn:

- Nhưng chuyện này, cần phải được nói riêng với thuyền trưởng.

Đám người nín thinh lần hai.

- Không được - Tất cả đồng thanh, một loạt tiếng la ó kèm theo chửi rủa rộ lên trên boong tàu. Trừ Erwin Smith. Anh vẫn nhìn chăm chăm Hange trong khi đầu cô gắng gượng ngẩng lên trước khi rũ xuống vì kiệt sức. Tay thuyền trưởng giữ im lặng hồi lâu trước sự phản đối của thủy thủ đoàn.

Lát sau, thanh gươm thu lại, thay vào đó là khẩu súng lục được Erwin lấy ra từ trong áo khoác. Rất nhanh, Chuẩn Đô đốc Hange Zoe đã được cởi trói rồi áp giải xuống buồng giam với quý ngài Smith theo sau, lướt qua toàn bộ biểu cảm há hốc của thủy thủ tàu Nhân Ngư Say Khướt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net