Chap 2: endless mindplay.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

===============================

Cơn mưa rào kéo đến đêm ảm đạm cuối tuần càng làm trái tim nặng trĩu treo lủng lẳng trong lòng EU thêm nhức nhối. Cậu cố xoa dịu nó bằng một tách Americano ấm áp, đồng thời giúp đầu óc tỉnh táo hơn. Nhưng thứ tâm trạng đó đương nhiên không dễ xua đi thế được; mải ôm cảm giác cay xé lòng ngực xen lẫn đố kỵ vậy, thư phòng mệt mỏi nay thêm chật hẹp hơn, nó như cầm chân EU trong đống cảm xúc buồn bã, dằn vặt cậu từng giây.

Ôm đầu mình bằng cả hai tay, cậu cúi gằm xuống mặt bàn, dáng vẻ đau khổ hằn rõ trên đôi mắt, phản chiếu con ngươi co rút lên màu nước nâu bóng. EU chợt tỉnh táo khi thấy nét mặt thảm hại của bản thân qua tách cà phê, cũng lấy lại chút bình tĩnh hít thật sâu vào rồi thở ra. Và ngay lúc cậu nhắm nghiền mắt ép não phải quên đi, dưới nhà bỗng vang lên mấy hồi chuông kêu cửa.

EU lau đi giọt mồ hôi trên má, vội bước xuống lầu. Qua mắt mèo, cậu thấy được hình bóng quen thuộc liền hớt hải mở tung cánh cửa, đưa người kia vào nhà.

Vị khách bất ngờ ấy chả ai khác ngoài ASEAN, người mà chỉ mới ban nãy cậu đã cố xua tan hình ảnh trong thuở kí ức, với tình trạng hiện tại của y càng khiến EU lo lắng gấp ngàn lần - Anh ấy người thấm đẫm nước mưa, sắc mặt khá nhợt nhạt, đáng quan ngại là y dấn thân trong thời tiết như thế nhưng chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi trắng mỏng.

"Cứu... cứu...anh, EU-" — ASEAN gục lên người cậu thở dốc, tay gặng sức bấu lưng EU, miệng thốt ra những âm thanh yếu ớt. Rồi chưa kịp nói hết thì anh lịm đi, còn cậu từ đầu đến cuối chẳng ngừng trấn an và lặp đi lặp lại câu "Sao lại ra nông nỗi này!?". Sau đó bế ASEAN vào phòng tắm, EU làm hết các thứ có thể để sưởi ấm đàn anh, thay cho một bộ áo mới, quấn chăn quanh người song ôm thật chặt, tay xoa nhẹ lưng ASEAN. Đợi sắc mặt ổn đi mấy phần, EU mới thả cơ thể lả lơi đó xuống, không hỏi thêm gì mà chỉ dịu dàng chỉnh lại tóc người mình yêu.

Bấy giờ ASEAN mới hồi phục đôi chút, anh vùi gò má vào lòng tay đối phương. EU thì chả còn cảm giác gì để ngỡ ngàng nữa, cậu lặng lẽ dán mắt lên đôi con ngươi sâu thẳm í, xem hình bóng cậu trong anh. Có lẽ vài đoạn kí ức đẹp đẽ đêm nọ vô tình tua lại. EU lắc nhẹ đầu vơi đi chúng, sang cất giọng hỏi thăm người vừa tỉnh giấc.

"ASEAN, anh sao thế?"

"..."

"Chuyện đó, tôi nhất định sẽ giúp anh mà" — Thấy người im lặng một hồi, EU nhắc về yêu cầu ở cửa nhà.

"À..."

"Bộ khó nói lắm, hay do liên quan đến mấy  thứ này?" — Vế sau cậu lẻn tay xoa lên những vết tình chằn chịt trên cổ y, khiến mắt anh khẽ rúng động. Coi như khẳng định được gì đó, EU nói tiếp "Kể cho em nghe có được không?".

Đến đây tay ASEAN hơi run lên, anh lảng tránh ánh nhìn của người nọ rồi chợt nhắm chặt mắt, xong giống như lấy hết can đảm quay sang đối mặt với hậu bối, y mím môi từ từ bày tỏ.

"EU, tôi cũng yêu em, rất rất nhiều."

"...Sao tự dưng lại?-"

"Nhưng mà."

Đoạn "tôi cũng yêu em", EU nhướn cao mày, lòng rối bời trông chờ thứ gì đấy, nhưng mà người đối diện còn chưa nói hết, cậu chỉ đành ngoan ngồi lắng nghe mà thôi.

"Tôi sơ ý để tên Liên Hợp Quốc đó nắm gọn điểm yếu rồi" — ASEAN cười khổ.

"Em biết đấy" — Anh nới cổ áo mình, để lộ mồn một từng dấu hôn, vết răng khảm đến tím bằm hõm cổ trắng nõn. EU lập tức hiểu ý, cậu trừng to mắt giận dữ.

"Ha? Gã... GÃ KHỐN ẤY DÁM LÀM LOẠI CHUYỆN ĐÓ VỚI ANH!? Sao không nói em biết??"

"Đau-"

Cậu nắm bả vai y, lực mạnh như có thể thấu hiểu nỗi lo lắng và phẫn nộ của EU giành cho anh cùng điều bẩn tưởi lão già chết dẩm kia đã làm. ASEAN vội đưa tay vuốt ve khuôn mặt cáu gắt ấy hòng bình tĩnh EU lại, nó có hiệu quả ngay tức thì, cậu ta thả vai ASEAN, hạ giọng hỏi lại.

"Rõ ràng là thế nào..?"

Vị tiền bối cười hiền, anh giãn cơ mặt từ từ kể tất tần tật về thứ hợp đồng bí mật giữa anh với Liên Hợp Quốc: Như xiềng xích tiến thoái lưỡng nan gói gọn trong một tờ giấy trắng, UN thư thả đeo cho, ASEAN thì chẳng còn lối thoát nào nữa. Từ đấy hắn có được anh trong tay, tuỳ ý chơi đùa thể xác lẫn tinh thần đến lúc mãn hạn hợp đồng. Sỡ dĩ anh kí nó cũng vì EU thôi, và cả anh nữa.

"Sớm thôi, chúng mình sẽ chẳng phải ngần ngại gì dắt tay nhau dậm lên thảm đỏ. Khi đó anh sẽ bù đắp cho em thật nhiều. Nên hãy chờ anh, có được không?"

Nghe xong, EU câm lặng; sống mũi cay xé, cậu chỉ biết nhăn mặt đau lòng thay người tình, rồi ôm chặt hai tay anh, cuối cùng gật nhẹ đầu. ASEAN với tay xoa tóc y.

"Ngoan"

...

[ Nhưng tôi sẽ im lặng, khiến chúng diễn ra trong âm thầm. Theo cách mà lãnh đạo của Liên Hiệp Châu Âu sẽ làm. ]

EU nhếch môi, ngay phòng họp và trước toàn thể các khối Liên Minh. Cậu vung tay một cái, khắp nơi toàn màu giấy trắng rơi xuống bàn dài. Mọi người xung quanh trố mắt nhìn y, người lặng thinh, người thì tức tối với thái độ bất kính của cậu, giữa vô vàn kích động - một người khẽ cong môi.

"EU!? NGƯƠI NGHĨ MÌNH ĐANG LÀM LOẠN Ở ĐÂU THẾ HẢ!!?"

WHO quát lớn, đập mạnh bàn bật dậy. Lúc họ tính lao ra khỏi ghế với ý định đấm vỡ hàm dưới kẻ dám làm náo loạn buổi họp kia thì bị NATO cầm lấy tay, kéo người lại nằm trọn trong lòng gã. WHO vùng vẫy tứ chi khi NATO gắng ôm y vỗ về.

"NATO-? Thả tao ra."

"Nào, yên xem hết đi, kịch đang hay mà~" — Dứt câu gã vơ đại mấy tờ gần đấy dúi vào tay WHO. Y cạn lời nhận, đưa mắt xem qua song không biết đọc trúng gì mà bắt đầu chăm chú.

"Cái?..." — WHO lia nhãn cầu tới thân ảnh cao ngạo đang bình thản ngồi trông phản ứng của mọi người. Chỉ vài phút kế tiếp, toàn ánh nhìn đổ dồn về đầu bàn nơi UN an toạ. Nhưng trung tâm sự chú ý không biểu lộ cảm xúc gì cả, hắn vô thanh lắc nhẹ tách trà.

Thu mắt mình về, EU chợt cười phá lên, duỗi chân đặt lên bàn họp (WHO: "Cái thằng ch-", NATO nhanh tay chặn miệng không để y mắng thêm). Cậu ta ho hai tiếng vào nắm đấm, chỉnh lại giọng như chuẩn bị diễn thuyết. Dẫu thế thì từng lời kế tiếp chạy lên đầu lưỡi đều rõ châm dầu vào lửa.

"Thôi nào quý vị, lần đầu thảm bại khiến ngài chủ toạ đây còn bỡ ngỡ lắm."

Nghe đến đây UN cười khẩy, EU được để ý rồi, cậu ta nén cảm giác phấn khích dưới yết hầu, không đợi thêm mà bước vào chính chuyện.

"Thế, nhiêu đây đã đủ để quý cô và các ngài xem xét lại 'ghế đầu' chưa?"

Gian phòng bình yên chưa được bao lâu lại trở về xầm xì, họ ghé vào tai nhau này nọ.

Vâng, từ rất lâu phòng họp này tồn tại một luật bất thành văn - Mà có thể nói rằng; Người tài giỏi, nhiều ái mộ và quan trọng là mang tầm ảnh hưởng lớn sẽ được họ tôn lên "ghế đầu" - Ngai vàng quyền lực hiện do Liên Hợp Quốc nắm giữ, dù mém ngã vài lần, nhưng chẳng qua hắn dửng dưng an toạ hơn bảy chục năm là do không ai có hứng đá đít hắn xuống thôi. Giờ thì xuất hiện kẻ muốn làm chuyện ấy rồi đây, chả thế còn rất nhiệt tình nữa nè.

"Vì lão lẩm cẩm nên mới đánh rơi một phần tư tài chính vào tay tôi đó. Mà với thời thế bây giờ, 'nhặt được của rơi'~ thì xin luôn nhé?"

'Tên trẻ trâu trị vì Liên Minh Châu Âu', tuy cái biệt danh này ai cũng gán mà chẳng dám thốt thành lời trước EU. Và dầu cho tính khí không chịu trưởng thành của cậu khiến họ khá lấn cấn tuy vậy, điểm lại huy chương vàng bạc treo đầy tủ nhà y, ai nấy đều thầm gật gù duyệt EU lên vị trí đó. Thôi thì cứ đánh cược vào một sức hút mới mẻ hơn cũng chả chết chóc gì.

"Tôi đồng tình với Liên Hiệp Châu Âu. Chà... UN ngài nên về hưu dưỡng lão đi." — Liên Minh Kinh Tế Á-Âu ấn nút xanh đầu tiên, không quên an ủi(?) người già một tiếng. Sau cánh tay đó, ít nhiều lay động được thêm vài người khác nhấn theo, mà tổng quan vẫn chả thuyết phục là bao. Thấy vậy, đồng minh bí ẩn đưa tay lên, thúc đẩy một loạt tích xanh nối đuôi ngay lập tức. Đối diện EU, NATO tay bận tay giơ, khẽ cười.

"Thằng nhóc này được có thế thôi hả?"

WHO ngó lên cái đứa vừa mở lời, y tặc lưỡi, song dù không chấp nhận nổi thái độ của người kế vị tương lai, nhưng vẫn đưa cao cánh tay, tặng kèm ngón giữa độc thân đứng trên đấy. EU cười hề hề, lòng xen lẫn hai chữ cảm. Đếm hơn 2/3 lời tán thành, cậu đắc ý chống cằm về phía UN.

Lão già im lặng từ đầu đến cuối, tới mức này rồi cũng rời mông khỏi ghế. Đôi đồng tử đỏ rực luôn được giấu dưới mi mở ra với sát khí đáng sợ, miệng hắn thì trái ngược mà hoà nhã mỉm chi.

"Ta tán thành."

Phòng họp chìm trong vô thanh, chỉ chờ tiếng phẩy áo UN bước khỏi đây, cánh cửa trắng khép lại, tràng vỗ tay lại lắp đầy căn phòng ồn ào lần nữa.

EU nói lời cảm tạ từng người. Đoạn cậu liếc sang ASEAN cuối hàng ghế, hai người hạnh phúc cười với nhau.

"Chúc mừng em."

Hoá ra, mọi thứ cũng chỉ là hư vinh ai đó sắp đặt cho con người nông nổi kia thôi mà?

Liên Minh Châu Âu, cậu trai trẻ vừa mỹ mãn đoạt lấy ngai vàng, tiện thó một phần tư tài chính của chủ cũ, đồng thời giật lại sự tự do cho chính người mình yêu; đứng trước gương chỉnh chu bộ vest bảnh trai y đặc biệt diện để gặp ASEAN, tiền bối có lẽ đã đến nhà hàng họ hẹn nhau nhanh hơn cậu từ đời nào. EU hít thật sâu, kiềm nén cảm xúc vui sướng trước khi hôn lễ của họ diễn ra vào ngày mai, cậu háo hức bước xuống nhà. Và chẳng nhận ra sự yên tĩnh ghê rợn của toà thự...

EU tự hỏi quản gia biến đâu rồi, bảo vệ còn không nói tiếng nào. Ngẫm rằng sẽ trừ lương tụi nó, nhưng điều cậu chả bao giờ nghĩ đến: dưới tầng lầu, xác gia nhân nằm bừa bộn, cánh phải phòng khách nhuộm màu đỏ, EU thì đã thấy bất an kể từ khi mấy bậc thang cuối dần xuất hiện vết máu tươi đáng ngờ.

Cố bước xuống hết, gian phòng nồng nàn vị sắt mở ra. Và chẳng ai, chẳng ai không khỏi thất kinh trước cảnh thảm sát. Phải, thứ cậu đang chứng kiến là một ác mộng thật sự. Toàn bộ cảnh vệ và người quản gia bị giết chết xong gom về một chỗ, mọi thứ đã diễn ra trong khi EU mải mê chuẩn bị đi gặp người yêu...

EU hoàn hồn. Vì không biết kẻ sát nhân đang ở đâu, cậu vội hướng sang hầm trú ẩn. Thế nhưng lúc quay đầu, nòng súng của hung thủ đã chờ sẵn giữa trán y.

"Ồ, may mắn đấy. Mày sẽ chết một cách đẹp trai~"

Đoàng!

.

.
.

(Sáng hôm sau)

Theo lẽ thường, "ghế đầu" đến sớm hơn mọi ai, kế tiếp là ASEAN với tâm trạng thấp thỏm; theo thói quen luôn giữ hạng nhì cùng mục. Dù vậy, trong khi mong mỏi người chào đón mình sẽ là EU, ASEAN lịch thiệp mở cửa.

"Như thường lệ, nhỉ?"

Nghe giọng không thuộc tiền bối đáng yêu của mình, anh nhăn mặt ngước nhìn, khoé môi cong lên một phía.

"UN. Ngựa quen đường cũ hửm?"

"Tận bảy mươi năm đó, ta không bỏ được." — Đáp xong hắn luyến tiếc miết lên ghế đầu bàn, bỗng bất ngờ ngồi vào luôn. Điều đó khiến ASEAN dấy lên tia khinh bỉ, hợp đồng kia vô hiệu rồi anh chẳng sợ bố con thằng nào nữa mà tranh thủ trả thù.

"Ha! Phải lo ngủ như chết để mừng ngày không cần dậy thật sớm đi chứ?"

"Ôi trời, em đủ lông đủ cánh rồi cũng không cần tàn nhẫn vậy đâu." — UN híp mắt, cánh môi hắn dịu dàng mỉm.

"Hoặc là muốn thì em có thể ngồi chỗ này bất cứ lúc nào mà? Còn đạo mạo nhường "ghế đầu" đến sớm hơn mình. Dám bật lại ta rồi, trổ hết những gì còn giếm đi?"

Liên Hợp Quốc thả con ngươi đỏ rói của hắn ra, bồi thêm cái cong môi tà mị làm hắn trông mười phần ác độc. ASEAN vốn không định nói gì, nhưng có thì UN cũng cắt ngang lời anh: "Hôm qua vui không?"

ASEAN trợn tròn mắt.

"Mày- MÀY?"

Trên bàn, trước người UN - Một hộp quà hình chữ nhật, nó được làm từ thuỷ tinh với những trang trí sến súa bằng hoa hồng và giấy cắt trái tim dán xung quanh. Còn bên trong, đầu EU lìa thân nằm bất động, trán cậu lún một lỗ; máu từ ấy dọc xuống cằm đã khô thành màu đen.

"Mừng ngày mãn hạn hợp đồng của chúng ta~ ASEAN thân yêu, giờ thì không còn thứ gì có thể xích em lại rồi."

Anh đơ người trước cảnh tượng kinh hãi trước mắt, sắc mặt lặng đi bất biến. Trong khi Liên Hợp Quốc chậm rãi bước đến bên con người mất hồn kia, ASEAN cũng chẳng thất kinh gì.

"Vĩnh biệt, UN."

Hắn hôn nhẹ lên môi y, thơm trán rồi xuống cổ. Y vẫn chỉ bất động một chỗ. Cùng lúc cửa trắng mở toang ra, hai người vừa xông vào phòng họp chĩa súng hét to.

"Liên Hợp Quốc, ngài đã bị bắt vì tội mưu sát!"

Thấy còn người khác đứng cạnh mục tiêu, AALCO cùng một sĩ quan cảnh sát định nhào tới cướp người vô tội thì UN đã nhanh tay hơn họ. Hắn kẹp cổ con tin, từ lâu chuẩn bị khẩu lục chĩa bên đầu ASEAN.

"Để ta đi, nếu không..." — Hắn càng ấn mạnh nòng súng.

"Làm sao tôi biết đó có phải đồng minh của ngài hay không?" — AALCO tập trung nhắm vào đầu kẻ phạm tội.

"A...A! CỨU! CỨU TÔI VỚI!! TÔI KHÔNG MUỐN CHẾT ĐÂU!!!!-" — Con tin trong tay UN từ lúc nào mặt đầm đìa mồ hôi, sợ hãi tột độ, ứa lệ bấu tay hắn. Thấy vậy, hai đặc vụ từ từ hạ súng trấn an ASEAN.

"Đ-Được rồi, chúng tôi sẽ để ngài đi, xin đừng manh động."

"Tch- em đúng là con thú ranh mãnh, đáng sợ nhất mà ta từng gặp qua. Haha, giá như có thể hôn từ giã em lần cuối."

Thủ thỉ xong, hắn hôn nhẹ sau tóc y. Rồi cảm nhận cái chết đến gần, UN nhắm mắt. Cố diễn nốt vai kéo ASEAN ra ngoài. Chẳng ngờ đằng sau, viên đạn tỉa chờ sẵn bắn vỡ nền kính trong suốt, xuyên qua đầu UN.

Hai kẻ kia chạy lại đỡ người con tin, tiếp tục trấn an y.

"Anh có sao không?"

"anh có sao không?..."

Những thanh âm ngày ấy nhỏ dần. Và thế đó, cả hai con rối trong tay Hiệp Hội Đông Nam Á đều cống hiến hết mình cho vinh quang sau này của anh. Thật đáng yêu... lẫn đáng thương, mà cũng thật vô vị. Hai kẻ ngu xuẩn say mê tên ác ma đẹp đẽ - Người đứng sau tận cùng của mọi thứ, đến bố thí cho chúng một lời cầu siêu; ASEAN mang bông vạn thọ anh mua ngoài chợ mấy đô thả xuống hai ngôi mộ vừa mọc, xinh xắn cười tươi.

"Một lũ ngốc."

[end]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net