[HopeGa] Diablo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ta chỉ là một tên ác quỷ đơn độc, đem lòng yêu em - người đã mang cho ta ánh sáng..."

-----

Hoseok bần thần nhìn căn biệt thự trước mặt bốc cháy. Ba mẹ nuôi của hắn đều bị sát hại, còn hắn may mắn thoát được trước khi bị ngọn lửa nuốt chửng. Hắn ngồi thụp xuống, vùi mặt vào lòng bàn tay.

Tâm trí hắn đột nhiên xuất hiện hình bóng em. Gắng gượng đứng dậy dù cho đôi chân như muốn gãy rời. Mỗi bước đi khiến Hoseok cảm thấy như xương chân của mình thêm rạn nứt. Mà cũng đúng thôi, nhảy từ tầng 2 xuống, chân không gãy mới là lạ.

Liều mình đến nhà em mặc cho anh trai em luôn ngăn cấm em và hắn. Đi đến đây cũng đủ khiến hắn muốn ngã gục rồi. Cơn mưa lớn khiến cả thân người hắn lảo đảo bước đi trong đêm tối.

- Hoseok?!? Anh làm sao vậy?

Giọng nói ấm áp của em lọt vào tai hắn. Hoseok mỉm cười mãn nguyện...

.

Hoseok khó nhọc mở mắt, đầu xoay lòng vòng chóng mặt. Vầng trán nóng rực của hắn đột nhiên mát lạnh. Nắm lấy bàn tay thon nhỏ của người kia, em hơi giật mình.

- Yoongi...

Cổ họng hắn nóng rát, khó nhọc gọi tên em. Yoongi dường như hiểu ý, với tay lấy ly nước đưa cho gã.

- Cảm ơn em... Mà, anh ta có nhà không?...

Hoseok mỉm cười nhìn em, sau đó liền nghiêm mặt hỏi. Sắc mặt Yoongi nhăn lại, có chút khó coi.

- Anh ấy ra ngoài từ tối hôm qua...

'Anh ấy' mà Yoongi nói tới chính là vị hôn phu của em. Dù em thực sự chẳng muốn bị gả đi cho một người mình không yêu. Anh ta tên Jeon Jungkook - cũng là một vampire, nhưng tính cách mạnh mẽ, bạo lực, không nhẹ nhàng, ôn nhu như là Hoseok của em.

Em lại càng không muốn kết hôn với người chỉ coi mình như bình máu di động hỗ trợ lúc gã cần. Em muốn một người yêu em thật lòng bằng trái tim đầy thương tổn, giống như Hoseok. Jungkook vốn là một vampire thuần, sinh ra trong gia đình quyền quý. Còn Hoseok thì từ khi sinh ra đã bị ruồng bỏ.

Hắn có cha là vampire, nhưng mẹ là người thường. Cha mẹ hắn sau khi hắn ra đời vài năm liền đột ngột đổ bệnh mà ra đi. Hoseok ngày ngày lang bạt khắp nơi, quần áo rách rướm, túng thiếu đến mức phải trộm cắp, rồi bị người ta đánh đập tàn nhẫn.

Chuỗi ngày kinh hoàng dừng lại khi có một gia đình khá giả nhận nuôi hắn. Cuộc sống nhàn hạ hơn hẳn, được mọi người xung quanh kính trọng, tâng bốc, nịnh bợ. Thân đã từng phiêu du khắp nơi, hắn chẳng còn lạ gì với đám người mang chiếc mặt nạ giả tạo ấy nữa.

Ba mẹ hắn hoàn toàn không biết một phần máu trong người hắn là vampire. Vì mẹ ruột của hắn là người, nên Hoseok vẫn có thể ăn những món bình thường như con người, không đến mức thèm máu như vampire thuần chủng.

Hoseok thở ra một hơi dài, có phần khó nhọc, hắn luôn biết ơn cha mẹ nuôi của mình, hắn coi ngôi nhà ấy như chính sinh mạng của mình. Nay cha mẹ bị ám sát, nhà bị chìm trong khói lửa, bản thân hắn không khỏi thấy khó thở. Hoseok biết đây không đơn thuần là tai nạn, làm gì có tai nạn cháy nhà nào vào ngày mưa thế này chứ? Trời mưa như vậy nhưng vẫn chẳng thể dập tắt được ngọn lửa, hắn biết đó là do một vampire làm. Mỗi vampire đều có năng lực khác nhau, nếu như vậy thì chỉ có thể là Jeon Jungkook. 

Nghĩ đến đây, Hoseok nổi lên một lòng căm hận với vị hôn phu của người hắn yêu. Trái táo đã được cắn, Adam và Eva phải ở cạnh nhau. Hoseok gượng ngồi dậy thì bị Yoongi ghì lại nằm xuống.

- Chưa được đâu, anh đang ốm đấy.

Hoseok mỉm cười nhẹ nắm lấy bàn tay mát lạnh của người đối diện áp lên má mình. Vampire vốn có thân nhiệt lạnh hơn người thường, nhưng giờ phút này thì thân nhiệt Hoseok lại nóng hơn người thường. Khoảng thời gian sau đó chìm vào im lặng, hai người chi ngồi bên cạnh nhau, mỗi người suy nghĩ về một hướng.

- Em nghĩ sao về việc bỏ trốn?

Hoseok đột nhiên hỏi, Yoongi hơi bất ngờ, quay mặt nhìn hắn, bàn tay khẽ siết lại.

- Anh biết là em không thể mà... Jungkook rất nhanh sẽ tìm thấy em...

Cách gọi thân thiết ấy khiến Hoseok có chút bực tức, nhưng hắn không bao giờ muốn trút giận lên em. Yoongi của hắn xứng đáng với những gì tốt đẹp hơn thế này. Hoseok muốn bảo vệ em khỏi vị hôn phu máu lạnh kia, nhưng sức lực của hắn không đọ lại được vampire thuần chủng. Hơn nữa, xung quanh Jeon Jungkook còn rất nhiều vampire khác.

Một tiếng động lớn từ bên ngoài khiến Yoongi giật mình rụt tay lại khỏi bàn tay nhợt nhạt của Hoseok.

- Là Jungkook, anh ấy về rồi... Hoseok, anh mau trốn đi!

Yoongi nói vậy, nhưng biết chắc chắn Jungkook sẽ cảm nhận được Hoseok ở trong ngôi biệt thự này. Nhưng em vẫn muốn bảo vệ người mình yêu. Hoseok im lặng không phản ứng, cúi gằm mặt mặc cho Yoongi thúc giục.

- Yoongi à, dù gì thì hắn cũng biết anh ở đây. Anh sẽ đối mặt với Jeon Jungkook.

Đó thực sự là một sự lựa chọn mạo hiểm. Hoseok và Jungkook trước đây vốn là nước sông không phạm nước giếng, nay vì một người đành phải đối đầu với nhau. Yoongi không đành lòng lắc đầu.

- Đừng làm như vậy Hoseok. Jungkook sẽ không giết em, nhưng anh thì Jungkook sẽ không nương tay. Vì vậy đừng lo cho em nữa, hãy trốn đi Hoseok.

Hoseok nắm nhẹ bàn tay của em trấn an, làm sao có thể biết chắc được Jungkook khi tức giận sẽ không làm tổn hại đến Yoongi chứ? Mạng sống của vampire rất dài, nhưng mạng của con người quá đỗi mong manh. Dưới sức mạnh của vampire thuần chủng, chỉ cần phất tay một cái thôi cũng đủ khiến hơn chục người chết. Hoseok không muốn em ra đi một cách đau đớn như thế. Đời người ngắn ngủi lắm hơn vampire rất nhiều, Yoongi nếu có ra đi thì cũng phải nhắm mắt xuôi tay nhẹ nhàng, bình yên.

- Yoongi, xin lỗi em...

Hoseok ôm em vào lòng, nhỏ giọng nói. Yoongi với đôi mắt sũng nước khó hiểu nhìn hắn. Nghe tiếng bước chân ngày càng lớn, Hoseok vung tay, cánh cửa tủ bật mở, hắn vội vàng đẩy em vào rồi đóng cửa tủ. Yoongi sững sờ, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt xinh đẹp, muốn dùng tay đập cửa nhưng bị một thế lực vô hình nào đó ngăn lại.

Jungkook mạnh bạo mở toang cánh cửa, nhìn thấy Hoseok thì nhíu mày, điềm nhiên tựa lưng vào cửa.

- Gì đây? Jung thiếu nay có chuyện gì mà phải đi sang tận đây thế nhỉ?

Tiếng 'Jung thiếu' vang lên đầy châm biếm và bỡn cợt, giọng nói trào phúng của Jungkook càng khiến lửa giận trong lòng Hoseok càng lớn thêm. Hắn hướng ánh mắt căm thù về phía gã vampire kiêu ngạo đằng kia.

- Ngươi phải hiểu là, dù ngươi có cố gắng giấu Yoongi đi thì ta vẫn có thể dễ dàng tìm thấy.

Jungkook vừa nói vừa tiến lại gần Hoseok, dứt lời liền phẩy tay, cánh cửa tủ bật mở, thân hình Yoongi yếu ớt ngã xuống. Hoseok bàng hoàng nhìn về phía em, càng thêm thù hận nụ cười nửa miệng khinh thường của Jungkook.

- Ngươi muốn gì cũng được, chỉ cần không làm hại Yoongi.

Hoseok tức giận gằn giọng, Jungkook chỉ thản nhiên nhún vai. - Ta sẽ không hứa. Jeon Jungkook ta không thiếu người, chỉ cần ta muốn liền có bao nhiêu người tự nguyện dâng máu cho ta.

- Vậy tại sao ngươi không buông tha cho Yoongi đi?

- Ngươi biết sao không? Một vampire khi đã tìm thấy dòng máu yêu thích, thì dù có đi khắp thế giới này cũng sẽ không tìm được thứ máu nào tốt hơn.

Jungkook lắc lư ly rượu vang đỏ sóng sánh trên tay, ánh mắt lạnh nhạt quét lên Hoseok.

- ... Và cũng không có vampire nào lại phải hạ lòng tự trọng của bản thân để bảo vệ một con người tầm thường cả.

Hoseok biết câu này là hướng đến hắn, nhưng Yoongi không phải là 'một con người tầm thường', em là những gì thanh thuần, tuyệt đẹp nhất trên trần gian. Chỉ là số phận đưa đẩy đã khiến em phải rơi vào cảnh đau khổ này.

- Ta không nói lần hai, buông tha cho Yoongi đi.

- Ngươi cứng đầu hơn ta nghĩ. 

Jungkook nhíu mày nhìn sự kiên quyết của Hoseok, sau câu nói của Jungkook, lồng ngực Hoseok đột nhiên nhói lên dữ dội. Cơn đau bất ngờ khiến Hoseok khuỵu xuống, Yoongi nhìn thấy Hoseok ngã xuống, muốn chạy lại nhưng đôi chân nặng trĩu khiến em chẳng thể di chuyển.

- Jung Hoseok, tại sao một vampire lai như ngươi không an yên một chỗ đi mà phải khổ tâm vì một con người sao?

Jungkook nhìn cả hai bóng hình đang chật vật kia, thương tình nói một câu. Hoseok lắc đầu, cố gắng gượng dậy.

- Ngươi sẽ chẳng thể hiểu được đâu... Đó là tình yêu.

- Tình yêu của con người, thật đáng khinh thường đấy.

Lần này thì Jungkook chẳng hề nương tay, vung một nhát kiếm thẳng vào ngực Hoseok, Yoongi hét lên nhưng không kịp nữa rồi. Lưỡi kiếm sắc nhọn vô tình đâm xuyên qua cơ thể không lành lặn của Hoseok.

~HOÀN~

#Miz

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net