20 - Bus

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta bảo, có hai thứ không thể bỏ lỡ, một là chuyến xe cuối về nhà, hai là người yêu mình thực sự.

Nguyễn Công Phượng năm mười bảy tuổi, trước hết đã bỏ lỡ chuyến bus gần cuối để về nhà.

À thực ra cũng không phải về "nhà", chỉ là hôm đó đội được đi đá giao hữu ngoài Hà Nội. Hết trận cậu hồ hởi nhảy bus đi thăm thằng bạn đang trọ học trên này, để rồi lúc cuối ngày ngồi ngẩn ngơ ở điểm trung chuyển Cầu Giấy, không tiền, điện thoại hết pin, chẳng cách nào cầu cứu.

Gió heo may tháng bảy lả lướt qua mái tóc ngắn ngủn đẫm mồ hôi, từng người từng người vội vã đi qua trước mắt. Những chuyến bus lần lượt nối đuôi nhau, chẳng có số hiệu nào quen thuộc. Chiếc áo đấu mỏng manh trên người cùng cái bụng rỗng kêu o o, từ khoảnh khắc ấy liền trở thành ám ảnh trong lòng Phượng.

Lạc lõng giữa phố thị xa hoa xô bồ, không biết đường trở về, không một người quen thuộc. Bỗng dưng nước mắt muốn chực trào. Chẳng liên quan gì đến yếu đuối, chỉ là trong phút chốc chợt thấy hoang mang và cô đơn đến lạ.

Mãi, mãi đến nhiều năm sau này, khi Phượng đã có trong tay thật nhiều thứ, thì đôi khi nhớ lại, đó vẫn là một cảm giác trống rỗng bất lực đến khó quên. Nghe thì hơi buồn cười, nhưng mà thật. Ai đó cứ thử một chiều tàn lạnh lẽo, ngồi chơ vơ chờ một thứ chẳng biết bao giờ sẽ tới, không nơi nào để cầu cứu, không một ai để ý đến mình. Cái cảm giác như thể không chốn trở về ấy hệt một con thú nhỏ lạc mẹ vậy. Dưng muốn trào nước mắt.

Ấy mà, đúng lúc sắp trào nước mắt, thì qua đôi nhãn cầu nhòe nhoẹt, tự nhiên cậu thấy một bóng người.

Thằng nhóc mặc áo đấu gầy gò đen nhẻm ngồi trên băng ghế chờ đột nhiên bật dậy. Từ phía đằng xa, một thằng nhóc mặc áo đấu đen nhẻm gầy gò khác hớt hải lao đến, trên tay còn vung vẩy một túi bánh mì đương hôi hổi.

Vừa đến nơi, nó phanh cái kít trước mặt bạn mình, thanh âm còn vỡ giọng chưa hết, búa xua bắn một tràng rủa xả, tay còn không ngừng dí lên trán thằng ngốc trễ xe kia, rồi vung vẩy chỉ vào túi bánh.

Chỉ thấy thằng nhóc ngốc ngồi chờ xe kia "òa" lên một tiếng, nắm vai bạn mình lắc lấy lắc để, rồi chỉ thiên chỉ địa thề thốt làm thân trâu ngựa, cắn cỏ cắn rơm.

Ai da, Phượng của sau này tặc lưỡi, sao thế nhỉ, ngày ấy mới có bao nhiêu đâu, thế mà sao lại biết cách chăm sóc người ta như thế. Ân cần như thế, dịu dàng như thế, này đúng là ăn vào máu mất rồi.

Thảng hoặc đôi lần phóng viên hỏi, Phượng nổi tiếng đào hoa như vậy, thế lần đầu tiên rung động là lúc nào nha?

Chàng tiền đạo nổi tiếng cười cười, năm ấy gặp nhau ở bến xe bus, đói bụng được cho bánh, buồn ngủ gặp chiếu manh, chết đuối vớ được cọc. Người ta lúc ấy chẳng cao chẳng đẹp, mình mẩy còn đẫm mồ hôi.

Ủa, thế sao Phượng thích?

Ừa... Sao nhỉ? Chẳng biết nữa. Chắc là vì lúc ấy chơi vơi thôi... Mà người đến kịp.

Ừ... Tất cả đều nằm trong hai chữ "đến kịp". Là vừa vặn ấy mà.

Cuối ngày, em người yêu bé nhỏ nắm nắm đôi tay, hờn dỗi bảo, sao anh nhớ ngày đầu tiên kỹ vậy. Có phải vẫn còn thương nhớ người ta?

Anh người yêu khỏ trán cô cười xòa, nhóc ngốc. Phóng viên hỏi anh đáp đại thế thôi, đời anh đã bao giờ đi xe bus, có thể gặp ai được chứ?

Ừ nhỉ. Thế lúc gặp em thì sao?

Em ấy à, chói mắt anh quá, rồi đi thẳng vào tim này, nào còn biết ngày tháng năm nao.

Đồ dẻo mồm đáng ghét!

.

Ừ, đáng ghét...

Ghét thật, cậu lè nhè trong hơi men, mốt mày mà cưới vợ, chắc tao đến tận nơi cướp rể mất. Cô nàng nào số hên đến vậy, cua phát được đội trưởng nhà mình vừa tốt vừa biết cách chăm người khác.

Đôi mắt híp phía đối diện cười đến long lanh, ô kìa Phượng thích tao hả? Tiếc ghê, muộn quá, chả nói sớm tao lại yêu người khác mất rồi.

Đám bâu xâu trong phòng hô hào ầm ĩ, hôn đi, hôn hôn, hôn cái đê cho khỏi tiếc.

Thì xa người yêu thiếu hơi gái, thi thoảng chúng nó vẫn giở trò bỉ bựa với nhau bình thường. Mấy màn khóa môi rồi sờ mông vỗ ngực chả khác gì cái động gei.

Phượng cười ngặt nghẽo, tay còn lắc lắc lon Ken sắp rỗng.

Mà vừa quay sang, một khuôn mặt quen thuộc vô chừng đã gần ngay trước mắt, vật thể nóng ẩm mềm mại nhột nhạt trên môi.

Ô kìa, thật thế...

Cafe quán mình thơm nhỉ, chắc là mẻ ban sáng mới rang. Cậu nghĩ vậy, khi đầu lưỡi nọ tinh tế vờn vẽ bên trong, rồi cuốn lấy nhau như thể là mê đắm.

Đến khi cả hai cùng dứt khỏi nhau, quanh phòng đã lặng ngắt. Đám anh em cây khế biến đâu mất cả, trước mắt chỉ còn chơi vơi một bóng hình.

Môi người nọ rời lên khóe mắt, lau vội đi giọt nước nhỏ vừa lăn.

Tiếc nhỉ. Người bảo. Giá như mình sớm hơn một chút.

Ừ, tiếc thật. Sớm biết thế này ngày ấy đã hôn nhau. Cậu cười, dụi dụi đầu trong lồng ngực nọ.

Sao ngày đó mày biết tao ở đấy?

Tra lộ trình bus là biết thôi.

Sao không nhờ các thầy đưa đi tìm?

Chắc là vì muốn mày xúc động, rồi nhảy lên hôn tao say đắm.

Ngày ấy đã làm đ*o gì nghĩ được vậy.

Ừ, ngày ấy đã làm đ*o gì nghĩ được vậy. Không thấy mày nên vội vã lao đi tìm thôi.

...

Trường ơi... Tao lỡ bus mất rồi.

Không sao. Đời vẫn còn nhiều chuyến khác. Lỡ rồi, thì đành lỡ thôi.

Lỡ rồi thì đành lỡ thôi.

Trong cuộc đời có hai thứ không nên bỏ qua nhất, một là chuyến xe cuối về nhà, hai là người yêu mình thực sự.

Xe đã lỡ, người đã bỏ qua, nhưng đời mà, dù vậy thì ta vẫn sống. Chẳng có một "giá như" nào cả, có khi là chuyện phải vậy mà thôi.

Trăng sáng, sao mờ, đôi mắt kia long lanh chan chứa.

Tất cả dấu yêu này
Dừng chân nơi chốn ấy
Chiều tàn ngày tháng bảy
Ôm trọn một trời ...


---

Viết trong một chiều ốm phờ phạc ngồi xơ xác ở điểm trung chuyển Long Biên. Mẹ bà cái xe 01.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net