Chương 61: 99

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tùng tỉnh lại trên giường, đôi mắt cậu đảo qua lại như tìm thứ gì đó. Cố gắng với tay vào thành giường mà ngồi dậy, Tùng mới thấy lòng bàn tay trái của mình có thứ gì đó đè vào da thịt khiến cậu nhói. Tùng giơ bàn tay lên xem thì thấy nó đang dần chuyển sang màu tím đen, những đường vân xanh lá chạy dọc mu bàn tay khiến cậu thấy nó như chuẩn bị hoại tử đến nơi rồi. Đang đưa tay xem xét thì cánh cửa mở ra, Yomi từ ngoài bước vào mang theo một cái bát chứa chất lỏng gì đó mà Tùng không thấy rõ. Chị ta đặt cái bát xuống cái bàn cạnh giường rồi lên tiếng.

-Cậu ngất xỉu nửa ngày rồi đấy. Vừa ra đến cửa thì cậu ngã dập mặt, chị phải dìu chú lên đây đấy.

-Vậy ạ, em cảm ơn. Chị có biết cái gì đây không?

Tùng đáp lại lời của Yomi rồi chìa tay ra cho chị ta xem, Yomi cũng chỉ biết lắc đầu mà nói.

-Đây giống như là một loại bùa chú, chị cũng dùng thuật để kiểm tra bên trong rồi, thành phần là gì thì chị không rõ nhưng nó là thứ gì đó bằng kim loại được liên kết trực tiếp với mạch ma lực, giờ thì có vẻ như nó đã “quá hạn sử dụng” nên đã phản ứng ngược khiến ma lực trong cơ thể không lưu thông được gây ra tình trạng “choáng ma lực”.

-Bùa chú à, vậy chị không biết gì nữa sao?

-Chị mày chịu, chuyên môn của chị không phải bùa chú, đặc biệt là các loại bùa chú của các dân tộc thiểu số. Nếu là về ma thuật rune hay ma pháp thì còn biết chứ loại này chịu chết.

Tùng chỉ còn biết ngồi đó mà suy nghĩ về nó, tại sao trong người cậu có thứ này. Yomi nhìn cậu ta như vậy cũng chỉ biết nhướn mày.

-Này, uống bát thuốc này đi, bài thuốc gai truyền của nhà chị đấy. Ít nhất nó sẽ giúp cậu cử động lại được bàn tay trái.

Tùng chỉ cảm ơn rồi bưng bát thuốc lên uống, cái mùi nồng nồng cùng màu sắc không mấy thân thiện khiến cậu ta tý thì nôn ọe hết ra đây, nhưng vì đây là lòng tốt của Yomi nên cậu đành phải bịt mắt bịt mồm mà cho thứ chất lỏng đặc đặc sệt sệt đó trôi xuống cổ họng. Nốc hết cũng là lúc mà Tùng cảm thấy như đang bay bay, cậu dám cá rằng trong này ít cũng phải có vài nhúm cần cỏ mới khiến cậu phê pha thế này.

Nhưng cậu không thể phủ nhận được công dụng của nó được, chỉ vài phút sau là tay trái của cậu đã gần như không còn màu đen tím nữa, cử động cũng dễ dàng hơn mặc dù vẫn hơi cộm do cái thứ ở bên trong tay cậu.

Bỗng chốc túi quần cậu rung lên bần bật, tiếng nhạc chuông điện thoại kêu lên làm Tùng giật mình, cậu ta lôi chiếc nokia ra thì thấy là số của ông nội cậu gọi.

-Alo, dạ cháu đây.

-…

-Dạ vâng, cháu về ngay.

Tùng gác máy thì mới thấy kinh hoàng, những 99 cuộc gọi nhỡ từ ông nội và em gái. Có lẽ chuyện khẩn cấp lắm nên mới như vậy, cậu chỉ kịp cảm ơn Yomi rồi chạy như bay xuống dưới, vội vàng dắt con PKL ra, đề xe rồi phóng đi như bay. Trong lòng cậu dâng lên thứ cảm giác gì đó mà cậu không lý giải được, nó như thể là cảm giác sắp được thỏa mãn thứ gì đó.

Tùng về đến nhà cũng là 5 giờ chiều, cậu bước vào biệt thự thì thấy cô giúp việc đã đứng ở đó chờ cậu.

-Cậu chủ, ngài Thanh Hải chờ cậu trong phòng riêng.

Tùng chỉ gật gù rồi bước vội trên hành lang. Cánh cửa căn phòng làm việc của ông nội cậu mở ra, bên trong Thanh Nhi cùng ông cậu đã ngồi đó chờ cậu. Tùng đóngcửa rồi ngồi xuống bên cạnh Thanh Nhi, đối diện với ông cậu. Sau khi đã an tọa, cậu mới lên tiếng.

-Ông nội, có chuyện gì vậy?

Thanh Hải chỉ thở dài một hơi rồi nói với giọng trầm trầm.

-Ông biết là mày cũng đã đủ lông đủ cánh, nhưng với ông thì mày vẫn chỉ là đứa tr…

Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu từ Tùng và Thanh Nhi, ông già cũng vội sửa lời.

-Thôi được rồi, không dài dòng nữa. Hôm nay chắc hai đứa đều đã gạp phải chuyện lạ rồi chứ nhỉ?

Dứt lời cả hai đứa trẻ đều nhìn xuống bàn tay trái rồi nhìn lại ông nội, Thanh Hải chỉ gật đầu một cái rồi nói tiếp.

-Đó là bùa yếm của người dân tộc, ta dùng nó để giữ an toàn cho hai đứa.

Lúc này Tùng mới nhớ đến những lời mà gã thần trùng nói với cậu. Định lên tiếng nhưng Thanh Hải đã chặn lại.

-Để ta nói tiếp. Đây là một phần sự thật về cái chết của bố mẹ hai đứa, có lẽ hai đứa đã biết được ít nhiều nhưng hãy để ta nói hết. Năm đó khi hai đứa còn bé, bố mẹ hai đứa đã bị một tà linh phong ấn trong nhà này tấn công, vì cuộc tấn công quá bất ngờ nên bố mẹ hai đứa chỉ kịp lo cho các cháu chạy chốn còn thân mình thì ở lại cầm chân nó. Khi ta đến kịp thì bố mẹ các cháu đã chết, ta đã đánh nhau với con tà linh đó nhưng gần như là bất phân, năm đó cũng là năm đánh dấu cho sự xuống dốc trong khả năng làm pháp sư của ta. Vì vẫn chưa trả đủ mối thù nên nó đã thề sẽ quay lại, ta sợ rằng lúc nó quay lại thì ta đã chết nên đã yểm vào hai tay của hai đứa một loại bùa yếm để phòng thân, nhưng ta cũng không ngờ rằng nó lại “quá hạn” nhanh như vậy, ta đã hy vọng rằng nó sẽ đủ để bảo vệ hai đứa khi hai đứa đủ khả năng chống lại con tà linh đó.

Những gì ông nội cậu kể hoàn toàn Tùng đã biết qua lời kể của thần trùng, cái cậu quan tâm là chuyện gì đã xảy ra trước khi con tà linh đó tấn cong, nếu nó đã bị phong ấn thì ai đã giải phong ấn cho nó, mọi thứ xoay như chong chóng trong đầu Tùng. Cậu định lên tiếng hỏi thì ông cậu lại nói tiếp.

-Vì bùa yếm đã hết tác dụng cũng đồng nghĩa với việc con tà linh đó đã quay lại, nên ta ở đây để bàn với hai cháu cách đối phó với tà linh.

-Ông nội, chẳng phải tộc ta có rất nhiều pháp sư giỏi sao, sao không để họ tham gia?

Thanh Nhi thấy lạ nên hỏi lại.

-Vì sức mạnh của con tà linh đó rất đặc biệt, âm binh, kết giới hoàn toàn vô dụng mà gia tộc ta lại chỉ chuyên về khoản đó nên ta mới chỉ bàn chuyện này với những người không phụ thuộc vào âm binh nhất. Kế hoạch ta cùng với các trưởng chi đã thống nhất rồi, giờ chỉ là thông báo với hai đứa thôi.

Tùng cũng không nói gì nữa. Bàn bạc xong xuôi thì anh em Tùng đều đưa tay cho Thanh Hải để rút bùa yểm ra. Từ hai tay của anh em Tùng, một trận pháp nhỏ hiện ra, từ từ một vật bóng loáng đặc trưng kim loại trồi lên. Hóa ra đó là một mảnh kim loại tròn chỉ to bằng nửa nắp chai có khắp những trận ma pháp. Sau khi lấy nó ra thì tay cậu cũng khỏi hẳn, tuy nhiên giờ có lẽ là sóng gió lớn đầu tiên trong đời cậu.

-Vậy ông nội, nếu chúng cháu đã được thông báo vậy còn anh ấy thì sao?

Thanh Hải khựng lại sau câu nói của Thanh Nhi, cô bé cũng chỉ mới 14, không thể hiểu hết được những góc tối trong gia tộc. Tùng đứng cạnh cũng chỉ biết ngậm ngùi thay cho em gái.

-Nó đã biết toàn bộ việc này từ lâu, nó là thiên tài nên chắc chắn nó sẽ không sao đâu, hai đứa cứ yên tâm là không sao đâu.

Dứt lời Thanh Hải rời khỏi phòng để lại hai anh em đứng đó nhìn theo cái bóng đã từng làm hai đứa phải ngước nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net