Chương 65: Thuốc lá có hại cho "sức khỏe"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tùng chưa kịp quay đầu lại đã bị một lực đạo lớn đánh thẳng vào lưng khiến cậu văng ra xa, Cáo Con chỉ kịp xoay người chuẩn bị cho một cú móc thẳng vào bụng thì nhận ra là cái thứ đã tấn công Tùng đã biến mất. Tùng lồm cồm bò dậy thì ngay lập tức lại cảm nhận được luồng sát khí đó, chưa kịp phản ứng thì cậu lại lần nừa bị đánh bay về phía Cáo Con, may mà cô ta đỡ được nếu không cậu sẽ phải nhận thêm chấn động.

-Chết tiệt, có giỏi thì ra đây đánh tay đôi này. Cắn trộm chơi bẩn thế à.

Tùng dùng âm nhãn nhưng không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì khả nghi, cậu hét lên khiêu khích vài lần thì có biến xảy ra. Phía trước mặt cậu dần hiện ra một người đàn bà mặc một bộ quần áo rách rưới cùng bộ móng vuốt chẳng thua kém bộ của Cáo Con là bao. Nhìn thấy nó Tùng chỉ biết mình may mắn vì bà ta không dùng bộ móng đó mà đâm lén mình.

-Thằng nhãi, mày sẽ phải chết.

-Rồi rồi, tôi biết bà thù bố mẹ tôi nhưng sao lại thù lây sang tôi thế?

-Mày quên kiến thức căn bản à, thằng pháp sư? Quỷ thù rất dai và cũng rất cùn.

Dứt lời bà ta lao vào Tùng như điên, lúc này cậu liền lôi ra cả mớ bùa, lập tức triệu hồi ra hàng chục đội âm binh để nghênh chiến. Nhưng có lẽ cậu đã quá tự tin vào đám lính, chỉ sau vai giây, toàn bộ âm binh của cậu đã tan biến mà không rõ lý do, còn con quỷ vẫn cứ lao tới giương móng vuốt về phía Tùng. Cực chẳng đã, cậu đành phải rút đôi kukri ra mà thủ thế, Cáo Con bên cạnh liền dùng đuôi mà chặn đòn cho Tùng, cả hai lao vào cuộc quần chiến mà có vẻ Cáo Con đang yếu thế hơn.

*****

Ngay khi đáp xuống gần khu vực xảy ra vụ nổ, Tử Hoàng thấy từ trong đám khói là một con người, hắn ta đang đứng cạnh một cái bình ga và đang ve vẩy cái zippo cùng điếu thuốc trên môi. Nhìn thấy hắn, Tử Hoàng chỉ cười khẩy một cái rồi bước đến. Đi qua làn khói, Đán Thành thấy lại cái gã mà mình đã gặp ở nhà máy đó, gã không ngạc nhiên lắm nhưng vẫn hiện ra trên mặt vẻ thích thú.

-Ô ya, hóa ra chú mày là nhân viên ở đây à? Lâu lắm không gặp, làm điếu thuốc chứ?

-Khỏi, lần đó mày làm tao hơi khó chịu đấy. May sao gặp mày ở đây, đỡ tốn công đi tìm, tao đã hy vọng mày không chết già trước khi tao giết được mày.

Đán Thành chỉ cười khổ một cái, lấy tay búng cho tàn điếu thuốc rơi xuống.

-Haizz, dù chú có già hơn anh thật nhưng chẳng chú trông vẫn trẻ lắm, sao mà ăn nói như trẻ trâu vậy?

Dứt lời cả hai đều phóng vào nhau, trên tay Tử Hoàng sáng lên ánh hoàng kim từ sợi xích, giương tay chuẩn bị cho một đấm toàn lực. Đán Thành thì chạy tới với cái bình ga 12kg trên vai, hắn căn góc rồi đột ngột dừng lại mà ném thẳng cái bình ga đó và Tử Hoàng, gã áo da bất ngờ những cũng chỉ nhếch môi, sẵn cú đấm cậu ta liền đấm thẳng vào bình ga khiến nó nổ tung, những mảnh kim loại theo áp suất không khí mà bắn ra xung quanh, Đán Thành cũng phải hóa thành làn khói nếu không đã bị những mảnh kim loại đó găm vào người. Cột lửa kết hợp khói bụi chắn tầm nhìn của Đán Thành, nhưng nhanh chóng hắn nhận ra từ trong đám cháy, Tử Hoàng đang từ từ đi ra, cơ thể không một vết xước.

-Trời, ta đã hy vọng vụ nổ kèm theo ít đồ trừ tà có tác dụng nhưng có vẻ nó vô dụng với cậu nhỉ.

-Nhiều lời quá.

Tử Hoàng gầm lên một tiếng rồi lao tới, trên tay phải đã tung sợi xích ra mà quăng vào Đán Thành, gã thuốc lá biết rõ thứ vũ khí đó nguy hiểm thế nào, nhưng may mắn cho hắn khi sở hữu ma pháp hóa khói. Tử Hoàng vẫn tiếp tục tấn công nhưng lần nào lần ấy đều không thể đánh trúng Đán Thành. Cậu tức tối liền thu sợi xích lại, trong khoảnh khắc cậu ta hút lấy ma lực tỏa ra từ sợi xích, ánh sáng phát ra ngày càng mạnh.

-Huh, cậu lại định dồn ma lực làm gì thế, cứ vung như vậy cậu không đánh lại tôi được đâu.

Vừa dứt lời thì Tử Hoàng đã biến mất, theo góc nhìn của Đán Thành là như vậy. Tên áo da đã di chuyển với tốc độ mà mắt thường không thể theo kịp, trong tíc tắc cậu ta đã xuất hiện sau lưng gã thuốc lá. Với kinh nghiệm chiến đấu dày dặn, gã đã nhận ra được mối nguy hiểm kể từ khi Tử Hoàng biếm mắt khỏi tầm mắt, linh tính mách bảo gã rằng sau lưng đang gặp nguy hiểm. Lập tức Đán Thành quay lại, Tử Hoàng đã ở đó vung cú đấm thẳng mặt gã.

-Chết, không đủ thời gian rồi.

Trong tíc tắc, cả cơ thể Đán Thành rơi vào trạng thái “cưỡng ép”, vừa đúng lúc nắm đấm của Tử Hoàng vừa tung ra thì Đán Thành đã lách người qua một bên mà né tránh, nhưng có lẽ tốc độ của hắn vẫn chưa đủ nên đã bị nắm đấm sượt qua trán khiến máu chảy ra thành dòng. Ngay khi đã né được cú đấm và tận dụng khoảng thời gian Tử Hoảng chưa kịp thu tay vè thì Đán Thành đã kịp hóa thành làn khói mà bay ra xa giữ khoảng cách với Tử Hoàng. Khi nhận ra mình đã an toàn, hắn mới về dạng người.

-Thật nguy hiểm, chỉ mới nhìn qua vài lần là đã nhận ra được đặc điểm của ma pháp, lại còn có thể có tốc độ nhanh như vậy trong thời gian ngắn, rốt cục cậu là thứ gì vậy?

-Tao là chiến binh từ địa ngục, mày chuẩn bị xuống đó rồi đấy.

Nói xong thì Tử Hoàng lại phi đến với tốc độ đó, nhưng chưa kịp chạm vào bán kính 2 mét xung quanh gã thuốc lá thì đã bị một thứ gì đó cản lại mà quăng ra xa. Cậu vẫn giữ thế đứng dù bị quăng đi như thế, hai chân vẫn đứng vững trên mặt đất dù lực tác động là không nhỏ. Nhìn lên Tử Hoàng thấy một gã áo đen khác đứng cạnh tên thuốc lá.

-Gì đây, ma cà rồng à? Mà đéo phải. Mày là thứ gì vậy? Vừa là phệ huyết chủng, vừa có thần tính là sao?

Gã vừa xuất hiện lên tiếng.

-Cậu hiếu chiến quá. Ta không phải ma cà rồng, nhưng đúng một nửa ta là phệ huyết chủng. Cậu có con mắt tốt đấy.

-Vậy mày là thằng nào?

-Xin giới thiệu, ta là Al’alaya, có thể gọi ta là thần hay quỷ gì cũng được, ta không quan tâm.

Tử Hoàng cau mày, cậu lẩm nhẩm hai từ “thần à”.

-Không cần biết mày là ai, nhưng đến đây là số mày tận rồi.

Vừa hết câu Tử Hoàng liền phóng tới, nhưng chưa được mươi bước đã bị một thứ gì đó đen ngòm chắn trước mặt, từ bên trong ùa ra hàng trăm con quái vật, bọn chúng ùa ra đúng lúc cậu không chuẩn bị nên đã bị quấn ra xa.

-Vội thế, cậu mạnh thì mạnh thật, nhưng xui lại gặp hai khắc chế ở đây thì liệu có tồn tại được không đây.

-Sao mày cũng vội vậy, mày quên là mày đang ở đâu à?

Tử Hoàng lóp ngóp bò ra khỏi đống thịt bầy nhầy của tổ hợp những thứ là lòng mề ruột gan. Nghe cậu ta nói vậy, hai tên áo đen mới nhìn xung quanh, bao vây bọn chúng là hàng trăm pháp sư của gia tộc và dẫn đầu là ông Thanh Hải.

-À, ta quên mất, ta đang trong lãnh thổ địch. Nhưng đừng vợi mừng, chiến binh ạ.

Nói rồi gã ta giơ hai tay lên trời, miệng lẩm nhẩm gì đó. Trên không trung dần hình thành một khối cầu màu đen như thứ vừa nãy Tử Hoàng đập mặt vào. Bên trong lao ra vô số những con quái vật đủ mọi hình thù kỳ dị mà đến người có trí tưởng tượng phong phú nhất cũng khó tưởng tượng ra. Nhận thấy động thái của kẻ địch, Thanh Hải liên lập tức hét to.

-TẤT CẢ, VÀO THẾ… THỈNH THẦN…

Toàn bộ những pháp sư ở đó đều hiện lên khuôn mặt là những đường vân màu đỏ như máu, hơi nóng bốc ra tạo thành cả hơi nước.

-TẤN CÔNG…

Lập tức vòng vây dần được khép chặt, tiếng hò hét cùng tiếng đao thương chém vào xác thịt hòa vào mùi máu như những liều thuốc kích thích khiến ai nấy đều hăng máu chém giết.
Chiến trường dần tỏa ra xung quanh, quân số của ông Thanh Hải không thể đọ lại cái thứ liên tục thả ra vô số những con quái vật trên kia. Ông ta thấy rằng gã làm ra nó đã dừng thuật lại từ lâu rồi nên chắc chắn nó là loại ma thuật không cần nạp ma lực từ pháp sư. Với tình hình bây giờ dù có phá hủy được nso thì tên áo đen đó hoàn toàn có thể tạo ra cái khác. Vì không thể chuẩn bị bùa triệu âm binh nên giờ quân số chệnh lệch quá lớn dù rằng một cú quật của Tử Hoàng có thể làm thịt cả hàng.

Ngay lập tức ông ta hét lên.

-TẤT CẢ RÚT LUI, THIẾT LẬP ĐỘI HÌNH.

Sau tiếng hét, toàn bộ quân đều rút lui để vây lại đám quái vật bên trong, ngay sau đó trên tay phải ông hình thành một cây nỏ bằng vàng. Chỉa mủi nỏ về phía đám quái, một trận pháp màu vàng kim hiện ra ngay trước mũi nỏ, siết cò, một mũi nỏ phóng qua trận pháp, xuyên qua bên kia xuất hiện là vô số những mũi nỏ khác phóng tới đàn quái vật. Dính tên, từng đám gục xuống, nhưng cứ hể giết được đám này thì đám khác lại ùa ra. Bên kia thì Tử Hoàng cũng quất xích liên tục nhưng cũng không thể giết hết đám này được.

Biết rằng cứ thế này thì chẳng đi đến đâu cả, cậu ta liền thu lại sợi xích, như lúc cậu đánh Đán Thành, sợi xích lại phát sáng thêm lần nữa. Với một cú dậm chân, xung chấn tỏa ra xung quanh làm đàn quái vật bị vỡ tung ra, máu bắn tung tóe. Tử Hoàng hạ thấp người xuống, hướng về phía Al’alaya, dậm chận lấy đà, đất dưới chân lún xuống theo từng bước chân của cậu. Trong tích tắc Hoàng đã phóng tới húc thẳng vào người gã khiến hắn văng ra xa đập vào cả tá quái vật mới dừng lại được. Cậu ta biết rằng với phệ huyết chủng thì thế này chả là gì, đặc biệt là với kẻ có thần tính như hắn.

Tên áo đen đứng dậy sau khi bị Hoàng văng trúng.

-Cậu khỏe thật, nhưng cậu vẫn quên là ta khắc chế cậu à. Với cái xác này, ta có đủ kiển thức về những thứ mà cậu phô ra.

Nghe hắn nói vậy cậu mới ngờ ngợ ra là đã gặp tên này ở đây rồi, nhưng nhất thời chưa thể nhớ ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net