Chương 73: "Nguy hiểm" chực chờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước ra khỏi quán cà phê với những dòng suy nghĩ lẫn lộn. Cô gái đằng trước cậu thật bí ẩn, Tùng chưa bao giờ có thể nghĩ đến những thứ tưởng như hoang tưởng đến vậy. Nhưng những gì xảy ra với Hoàng thì không thể nào là chém gió, cậu hiểu gã áo da hơn bất kỳ ai.

Căn phòng chung cư mở ra, giờ thì cậu cũng mới để ý hoàn cảnh của mình, một nam một nữ bước vào một căn hộ trước ánh mắt của những hàng xóm xung quanh, một ý nghĩ không mấy hay ho chạy ngang qua đầu Tùng. Đóng cánh cửa lại, giờ cậu mới để ý thấy một bức vẻ trên bàn, nó được lồng vào một khung ảnh khá đẹp. Bức vẻ một người phụ nữ giáp trắng cùng đôi cánh dang rộng sang hai bên, sau lưng là một tấm khiên, cô gái chống hai tay đằng trước trên một khối hộp lỳ lạ với những đường vân xanh lam chạy ngang dọc.

-Sydesmo, đây là ai thế?

-Là vị nữ thần angeloid đó. Thấy thứ mà cô ấy chống hai tay lên chứ, đó là một khẩu súng đấy. Tổ tiên loài người đã nói rằng thứ vũ khí đó bắn ra hàng vạn viên đạn, mỗi viên đều có thể san phẳng cả một tòa nhà. Họ đã cố gắng tái tọa lại thứ vũ khí đó nhưng không thể.
Tùng nhìn lại vào bức tranh mà ngắm, bức tranh trông rất thật, cứ như nó là một bức ảnh hơn là tranh vẽ.

-Vậy đôi cánh này có tác dụng gì thế, tôi thấy cô đâu có cánh?

Sydesmo quay lại nhìn Tùng.

-Anh chưa thấy thôi, để tôi cho anh thấy cánh của tôi.

Sydesmo cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra để lộ đôi cánh trắng đang thu gọn lại, Tùng trố mắt ra nhìn, cậu không thể tin được rằng thật sự là đây là thật. Sydesmo dang rộng đôi cánh, từng chiếc lông vũ tỏa ra xung quanh như hào quang.

-Đôi cánh này là tượng trưng cho angeloid chúng tôi, nó rất khác với thiên thần trong tín ngưỡng con người ở chỗ đôi cánh của angeloid liên kết trực tiếp với lõi ma lực. Angeloid không có “vía” nên lõi ma lực là thứ không thể thiếu nếu một angeloid muốn hoạt động. Nó cũng là thứ giúp chúng tôi chiến đấu nếu được trang bị đúng chủng loại, nhưng loại của tôi không đánh nhau được.

-Nó có giúp cô bay được không?

Sydesmo gật đầu, rảo bước ra ban công lộng gió.

-Có chứ, nhưng có một thời gian tôi không hề muốn dùng nó để bay. Quê hương tôi sử dụng những pháo đài bay như những tàu san bay vậy, các angeloid lớp xạ chiến được thả xuống để đánh bom trong chiến tranh, họ như những cỗ máy hủy diệt, rất nhiều angeloid vì không thể chịu được tội lỗi này nên đã tự sát, vì vậy con người đã loại bỏ cảm xúc ra khỏi hệ Α. Kết quả là một thế hệ angeloid trở thành những vũ khí sống. Tôi nằm trong số những angeloid may mắn không bị loại bỏ cảm xúc do lớp đặc thù.

Tùng lục mở tủ lạnh, cậu lôi ra hai chai bia, khui nắp rồi mang ra.

-Uống không?

Sydesmo cầm lấy rồi nhấp một ngụm.

-Vì vậy mà cô không “bay” nữa à? Vậy tại sao cô còn ở đây?

-Tôi nghĩ rằng nếu mình ở lại đây, có lẽ tôi sẽ tìm thấy thứ gì đó với hy vọng ngày nào đó tôi có thể trở lại trên kia, nơi bầu trời ngự trị.

Sydesmo ngước mắt lên trời mà ngắm nhìn hoàng hôn dần buông xuống để lại màn đêm dần lớn lên, ánh đèn từ cuộc sống nhộn nhịp hắt lên khuôn mặt trắng hồng của cô gái.

-Mà hơn nữa tôi cũng thích cuộc sống này, không giết chóc, chỉ ngắm nhìn những mảnh đời trôi theo thời gian, đó từng là ước mơ của rất nhiều angeloid đấy.

Tùng chỉ nhìn xuống con đường đông đúc dòng người qua lại, tiếng phương tiện giao thông là thứ gì đó không thể thiếu ở đây, những cung đường trải dài tít tắp cùng những chấp sáng xa xa, Sydesmo vừa uống vừa ngắm nhìn cuộc sống sô bồ nhưng chậm chạp này.

-Cô thấy đói không, xuống đường chứ?

-Thực ra thì angeloid ăn rất ít, gần như không cảm thấy đói.

-Thế à. Nhưng tôi đói rồi.

Sydesmo bật cười, cô gái vội để chai bia lên bàn rồi chạy với theo cậu ta, cũng không quên thu gọn đôi cánh lại và mặc chiếc áo khoác vào.

Vỉa hè đối diện lãnh sứ quán khá nhiều hàng ăn, nhưng với tên đại lãn như Tùng thì chỉ cần cái bánh mỳ là ổn. Hài lòng vì chiếc bánh mỳ cùng với vị trí ăn là quán nước chè làm cậu ta cảm thấy mình thật là may mắn. Cắn miếng bánh, nhấp ngụm nhân trần, Tùng cảm giác chỉ phê đến thế là cùng, bà bán nước mời cậu cái điếu cày nhưng cậu nhanh chóng từ chối, nhớ lần trước cậu hút thuốc lào và hãm nước chè, kết quả là liệt nguyên ngày, nghe Thanh Nhi bảo là hôm đó cậu giật đùng đùng như phải bả, thế là sợ cái điếu cày từ đó tới giờ.

Sydesmo ngồi bên cạnh với túi kem, Tùng khó hiểu, rõ ràng hồi chiều cô ta bảo angeloid ăn ít lắm, vậy mà giờ đây tính ra xuất ăn của cậu chỉ bằng 1/10 Sydesmo.

-Này, sao cô ăn nhiều thế? Tôi tưởng angeloid không cần ăn?

-Thì đúng là không cần, nhưng tôi thích vị của kem.

Cậu ta cũng chả hỏi gì nữa, nó như một lời khẳng định trong thâm tâm cậu rằng “giống cái” lúc nào cũng ăn rất nhiều. Ngồi một lúc thì có vài tay sửu nhi sấn tới định “xin số” Sydesmo, cậu cũng định ra can nhưng chợt nhận ra là cô ta còn khỏe hơn cả mình nên thôi. Được một lúc trêu ghẹo không thấy Sydesmo phản ứng gì, chúng liền nổi cơn, bà bán nước cũng không phải dạng vừa khi vừa liếc mắt bọn choai choai cái rồi vạch dưới thùng hàng ra cho bọn nó xem, những cây phớ, mã tấu bóng loáng ánh lên tia chết người. Bọn chúng biết ngay đây không phải chỗ để quậy nên liền cun cút mà bỏ đi.

-Này, lúc nãy sao cô không đập cho bọn nó một trận?

-Vì tôi ghét giết người mà, nếu tôi mà ra tay thì bọn này ra cám mất. Nên tốt nhất là kệ bọn chúng.

Ngồi đến tầm 10h thì Tùng có điện thoại gọi đến, là Hải Phong báo tin. Nghe gã ăn chơi thì vừa có một nhóm bốn người mặc đồ đen vừa nhập cảnh ở sân bay, nhưng lạ là bọn chúng không hề tỏa ra bất kỳ luồng khí nào, hành lý bọn chúng cũng không mang bất cứ thứ gì, vì vậy gã ta đã cử một nhóm đi theo dõi. Tùng cũng cảm ơn vì thông tin, cậu biết rằng nếu bọn chúng vừa mới chỉ nhập cảnh thì hôm nay không phải là ngày bọn chúng hành động.
Tùng liền kéo Sydesmo đứng dậy mà trả tiền kem và trà nước rồi lôi cô gái lên căn hộ. Mở cửa bật đèn, cả hai bước vào rồi đóng cửa lại. Tùng ngồi ở ban công lôi chai bia ra uống, còn Sydesmo thì tự nhiên cởi quần áo ra giữa nhà. Chứng kiến màn thoát y của cô gái, Tùng giật mình phun hết số bia vừa đổ vào miệng ra ngoài.

-Nà...y... Này. Cô làm gì thế?

-Hả, tôi đi tắm chứ còn gì nữa. Hỏi lạ vậy?

-Thế sao cô không vào nhà tắm rồi hẵng cởi đồ?

Tùng sửng cồ lên, mặt đỏ gay, người nóng hừng hực.

-Vì đây là nhà tôi, tôi làm gì thì kệ chứ. Liên quan gì đến anh.

Nói rồi cô ta bước vào phòng tắm, tiếng vòi nước kích thích trí tưởng tượng phong phú của một người đàn ông, tiếng gọi của thằng anh làm thằng em mất hết bình tĩnh, cố gắng không để thằng em lên cơn quá khích, Tùng cố gắng trấn tĩnh nhờ chai bia và những bài luyện tập khi ở với Cáo Con.

Thực lòng thì ở với Cáo Con đã rèn cho cậu khả năng kháng thính cao cấp, nhưng dường như khả năng này chỉ có tác dụng với Cáo Con thôi thì phải. Bằng chứng là lúc nãy cả người cậu ta cứ như bị cảm, nóng kinh người, tim đập loạn xạ, nhưng lúc nằm cạnh Cáo Con cùng lắm là bị cô ta thọc đuôi vào quần nhưng cũng không có cảm giác gì, nhiều lúc còn nhìn thấy Cáo Con khỏa thân bước ra từ phòng tắm cũng không làm Tùng tinh thần bất ổn như bây giờ.
Tiếng vòi nước đã tắt, kèm theo đó là cánh cửa cùng với Sydesmo bước ra với chiếc khắn tắm quấn quanh người. Tùng cố gắng quay mặt ra phía ngoài, nhưng những tiếng động làm cậu mất khả năng tập trung khủng khiếp. Tiếng mở cửa tủ với tiếng tìm kiếm, rồi cả những âm thanh sột xoạt mà cậu đoán là cô ta đang mặc đồ. Được một lúc không thấy gì thì cậu đánh liều quay lại, trên giường, Sydesmo đang nằm úp bấm điện thoại với độc chiếc áo lót, quần lót. Bộ ngực đè lên đệm giường làm Tùng tý thì ngã ngửa.

-Thôi hôm nay tới đây thôi, tôi về đây.

Tùng xách chai bia bước nhanh ra cửa, nhưng nhanh chóng Sydesmo đã gọi giật lại.

-Này, anh ngủ lại đây đi. Không phải ý gì đâu, chỉ là vì công việc thôi. Tất nhiên là anh sẽ ngủ ở dưới đất nhé, không phải trên giường đâu.

Sau một hồi đấu tranh, rốt cục Tùng cũng thua với phần đen tối trong cơ thể. Tùng lấy một cái gối và ga giường trải dưới đất mà nằm, còn Sydesmo nằm đắp chăn trên giường. Dù là tháng 7 nhưng vì điều hòa mở đến 22 độ khiến không khí trong phòng khá lạnh, nhưng dù thế nó cũng chả là gì với thân nhiệt của Tùng cả. Suốt đêm cậu chỉ nằm đó mà niệm câu chú khống tâm và nghe tiếng thở đều đều của Sydesmo.

Giờ cậu nhận ra rằng tất cả “giống cái” không chỉ tham ăn mà còn rất “nguy hiểm”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net