Chương 74: Cánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời rọi qua cửa sổ chiếu thẳng vào mặt Tùng, bằng những nỗ lực khủng khiếp, cậu mới có thể kéo hai mí mắt của mình lên trên. Tia sáng làm Tùng chói mắt, toàn thân cậu mệt rã rời do tối qua phải niệm ba quyển kinh đến tận gần sáng mới có thể yên giấc do thằng em gọi ghê quá.

Tùng định đưa một tay lên che mắt lại do chói, nhưng chợt cậu nhận ra là toàn cơ thể mình đang bị thứ gì đó quấn chặt, không thể cựa quậy. Phải mất một lúc cho quen ánh sáng, Tùng mới nhận ra là toàn thân mình đang bị đôi cánh của Sydesmo ôm chặt lấy, nghiêm trọng hơn là việc thằng em cậu đang phản ứng với bộ ngực của Sydesmo đang ép chặt vào cánh tay mình. Thân nhiệt tăng cao cộng thêm đôi cánh và lớp chăn mỏng làm Tùng vã mồ hôi như tắm.

Cố gắng thở đều, điều hòa lại nhịp tim, Tùng cố gắng cứng rắn để hành động. Cậu ta hít một hơi sâu để cố gắng làm phần bụng thu gọn lại hết mức, sau đó cố gắng lách cánh tay ra khỏi thế bánh mỳ kẹp. Ngay khi cánh tay phải đã được tự do, Tùng lập tức nhấc đôi cánh to bản ra khỏi người mình, vì Sydesmo có vẻ khá nhạy cảm nên cậu nhẹ nhàng hết sức, nhẹ đến nổi phải 20 phút sau mới có thể hoàn toàn ra khỏi vòng cánh của Sydesmo.

Được tự do cậu mới thấy cô ta hoàn toàn chỉ mặc đồ lót, may sao mà cậu ta có khả năng kháng thính, nếu để so sánh với Cáo Con thì người chín, người mười, ai cũng đều có mị lực chết người. Lột trần chiếc áo cho đỡ nóng dù điều hòa vẫn đang chạy mức 20 độ, hai tay vuốt mặt lấy lại bình tĩnh, cậu với tay chỉnh tăng nhiệt độ lên.

Một lúc sau Sydesmo mới tỉnh dậy, ngay khi thấy bên cạnh mình không có ai, cô ta mới hốt hoảng ngồi dậy ngó nghiêng, đưa mắt đến nhà tắm, Tùng đi từ trong ra, dù người còn hơi ẩm nhưng vẫn cố mặc cho cái quần vào. Thấy Sydesmo nằm dưới nhìn mình, Tùng mới lên tiếng.

-Đêm qua cô làm gì vậy, sao tự nhiên lại chui xuống đất làm gì? Thèm chuối à?

Sydesmo ngây người không hiểu, cô gái ngây thơ nói.

-Thèm gì đâu. Chỉ là do lạnh quá, tôi chui xuống ôm anh cho ấm ấy mà.

Câu đáp trả kèm nụ cười khiến Tùng câm lặng, cậu nhìn một hồi rồi nghĩ “Đéo mẹ, lạnh mà còn khỏa thân đi ngủ, con lạy mẹ. Ngu có hạn thôi chứ.” Dĩ nhiên là cậu chỉ nghĩ chứ chả dám nói.

Tùng thu dọn chăn mền rồi ngồi ra bàn chờ cho Sydesmo tắm xong rồi cả hai lại bắt đầu công việc. Trong lúc ngồi chờ, tâm trí cậu lại bay bổng với những hình ảnh về Sydesmo với vòi nước nóng, những cục xà bông và trên hết là chiếc bồn tắm ngập nước. Bản năng đàn ông mách bảo cậu hãy tiến tới cánh cửa thủy tinh mờ đó, nhưng trí óc lại không cho phép cậu làm vậy. Rốt cục trong suốt thời gian đó cậu ta cứ lảm nhảm như thằng khùng cho đến khi tiếng nước ngừng chảy. Sydesmo bước ra, vẫn là chiếc khắn tắm quấn quanh thân, nhưng hình như lần này nó ngắn hơn thì phải.

Cô gái bước ngồi lên giường, một tay dùng máy sấy hong khô tóc. Để giữ cái gọi là phép lịch sự, Tùng lập tức quay đầu ra cửa sổ, dưới đường đã tấp nập tiếng còi xe của những con người kiếm kế sinh nhai. Sau một hồi sột soạt cùng tiếng thì thào to nhỏ của Sydesmo, Tùng liếc ra sau thấy cô ta đã hoàn toàn kín đáo, cậu mới an tâm quay lại.

-Này Tùng. Anh thấy tôi đẹp không?

-Ừm, đẹp lắm.

Quả thật với cái áo hai dây cùng quần shot khiến Sydesmo trông rất năng động, cộng thêm đôi tất chân tới tận đùi khiến cô pha thêm chút nữ tính. Nếu không nhờ chiếc ghế chắc cậu đã ngã ra sàn mất rồi.

-Này, sao anh cục súc thế? Chỉ thế là hết à?

-Ờ, tôi đói rồi, đi ăn không?

Tùng bước vội ra khỏi căn hộ, Sydesmo cũng đành phải đi theo, cũng không quên mặc chiếc áo khoác mỏng để che đi đôi cánh của mình.
Không khí buổi sáng sớm nhanh chóng làm Tùng thấy dễ chịu hơn, hít một hơi thật sâu làm cậu ta cảm thấy những mỏi mệt do buổi tối hôm qua đã gần như tan biến. Sydesmo bước ra sau, thấy Tùng đứng hít thở, hai tay đưa lên cao rồi lại hạ xuống, cứ như vậy làm cô thấy khó hiểu liền chạy lại hỏi.

-Anh bị sao thế? Bệnh à? Hay bị trúng gió?

-Hả, có bị gì đâu?

-Vậy sao anh cứ đưa tay lên xuống làm gì vậy?

Tùng lúc này mới chính thức vỗ vào mặt mình, nhưng cậu cũng nhớ ra ngay cô ta là angeloid nên có thể nghi thức buổi sáng này không biết.

-Đây là thể dục buổi sáng, tôi đang tập để dãn gân cốt. Cô hiểu chưa?

Cô ta gật gật đầu, nhưng thực trong lòng vẫn chả hiểu nó để làm gì.

Tùng dẫn cả hai vào một quán ăn ven đường, bên ngoài cửa hàng có treo biển “bún đậu mẹt”, Sydesmo thấy lạ nên cũng háo hức lắm. Tùng ngồi xuống bàn, gọi hai mẹt bún đậu, trong lúc ngồi chờ, Tùng mới lên tiếng.

-Cô chưa ăn cái này bao giờ à?

-Ừ, bún đậu ngon không?

-Có, ngon lắm. Ăn thử đi thì biết.

Hai mẹt bún được bưng ra, với một Tùng thì đây là một món ăn ngon, nhưng với ai không quen thì không thể ăn được. Nhưng trái với dự tính của Tùng, Sydesmo không hề chê mà thậm chí ăn còn nhiều hơn cậu. Rút cục thì cậu phải gọi đến sáu mẹt bún mà cậu chỉ hưởng đúng một mẹt. Từ khoảnh khắc đó cậu không dám coi thường Sydesmo nữa.

Ngồi thong dong ở quán nước chè của bà lão hôm qua, trên tay là cốc nhân trần, bên cạnh là Sydesmo với hộp kem. Cả hai quay lại công cuộc bảo vệ lãnh sự quán, đám choi choi hôm qua thấy mặt Tùng và Sydesmo thì định lao vào nhưng thấy bà già với thùng xốp chất đầy hàng lạnh, cả đám lại cun cút chạy đi.

Đang hớp ngụm nhân trần thì có điện thoại, đầy dây bên kia là Hải Phong gọi, cậu ta báo rằng vừa nãy đám áo đen mà gã đang theo dõi đột ngột biến mất.

-“Chúng cứ như khói ấy, vừa thấy chúng biến mất thì lập tức lao ra nhưng chả có gì, thậm chí cả dùng bùa dò tìm cũng chả thấy. Tôi không biết thế là sao nhưng cậu cứ cẩn thận, có lẽ vấn đề của cậu đến rồi đấy.”

Tùng tắt máy, tay trái vận ma lực xuống hình xăm ở mu bàn tay.

-“Tử Hoàng, nâng cao cảnh giác, có thể kè thù sẽ tiếp cận đấy.”

Xong cậu vẫn ngồi đó, hai tay chắp vào nhau nhìn về hướng lãnh sứ quán. Thần kinh cậu căng ra như dây đàn, ánh nhìn sắc lẹm như sẵn sàng lao vào bất cứ kẻ nào khả nghi.

Đúng như cậu nghĩ, sau 30 phút tay trái cậu rung lên – tín hiệu cảnh báo từ Tử Hoàng, Sydesmo cũng nhận được tín hiệu cố gắng phá kết giới từ lãnh sứ quán. Ngay lập tức cả hai liền chạy đến sứ quán, tín hiệu dẫn Sydesmo ra bên hông tòa nhà. Từ từ hiện ra một thân hình đen xì cùng với đôi tay dài quá khổ, hắn đang cố gắng dùng móng để đánh vỡ kết giới.
Không chờ đợi, Tùng lập tức rút hai con kukri ra mà lao vào thân hình đó, nhưng như đoán trước được sự việc, gã đó lập tức nhảy ngược ra sau né dao của Tùng.

-Mệt thật, vừa đến nơi chưa kịp làm gì đã bị phá đám rồi.

Giọng nói khàn khàn cảu kẻ đó làm cậu hơi nhớ đến vài thứ trước đây cậu gặp. Kẻ này có lẽ cũng na ná vậy, Tùng ngửi thấy mùi âm khí nồng nặc cùng với linh lực khá lớn tỏa ra, dám chắc hắn không phải là tay mơ.

-Tùng cẩn thận, hắn là phệ huyết chủng đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net