"elio... elio elio elio elio"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. It's been a long, long time since I've memorized your face.

Cũng đã mười năm kể từ mùa hạ năm đó tôi thấy anh.

Anh là một người thuê trọ trong căn nhà cổ kính của bố mẹ tôi. Thật ra thì nói là thuê trọ cũng chẳng phải lắm, vì anh là một sinh viên chuyên ngành Lịch Sử, và bố tôi hàng năm, vào mùa hè, sẽ đón một sinh viên chuyên ngành đó về bồi dưỡng.

Đó là khi mọi chuyện bắt đầu, và kết thúc.

Anh ở trong phòng của tôi, và tôi sẽ ở tạm trong một căn phòng khác cho đến khi mùa hè kết thúc.

Ban đầu, tôi rất ghét cái vẻ kệch cỡm của anh, cái kiểu của mấy người ở nơi đô thị xa hoa, không phải là ai cũng như vậy, tôi biết mà, vì tôi cũng là gốc Hà Thành. Bố tôi dù là một người có chuyên môn nhưng lại không thích ở đô thị, ông bảo rằng, ở đó ồn quá, và ông ghét mùi hoa sữa Hà Nội, nên ông chuyển về một vùng quê ở Hoà Bình. Tôi thì sao cũng được, chỉ thắc mắc vì sao lại là Hoà Bình, thì ông bảo chuyển lên vùng núi cho mát.

Tôi đã nghĩ: "Sao không lên luôn Sapa nhỉ?"

Nhưng mà, cũng hợp lý đó chứ, Hoà Bình gần Hà Nội mà, nơi đây cũng chẳng đông đúc gì lắm, chỉ là kinh tế chậm phát triển sẽ khiến đời sống vật chất và tinh thần của tôi không đầy đủ so với ở Hà Nội thôi, hơn hết là nó đáp ứng được yêu cầu của bố tôi.

Nhà tôi có thể coi là đại gia ở vùng này (từ khi ở Hà Nội đã thế rồi). Sống trong tình yêu thương của bố mẹ, tôi khá bực mình khi không nhận được đầy đủ sự chú ý, từ anh, như cách bố mẹ tôi làm.

Nghĩ lại, tôi thấy mình của khi ấy thật trẻ con làm sao.

Mười bảy tuổi, sắp bước sang trang mới của cuộc đời, bố tôi sẽ chấp nhận chuyển về lại Hà Nội nếu tôi đỗ vào Sĩ quan Chính trị - thế mà lại đi bực bội vì không có được sự chú ý của một người xa lạ.

Nhưng tôi thề, không sinh viên nào đến trọ nhà tôi mà lại phớt lờ tôi cả. Họ luôn có một niềm yêu mến nhất định đối với tôi, vì tôi là một đứa trẻ ngoan mà.

Thế là tôi bắt đầu chú ý đến anh, để thu hút mọi sự chú ý của anh.

Tôi biết vài điều cơ bản về anh.

Anh tên là Lý Tương Hách (điều thú vị là cả tôi và anh đều nghĩ rằng tên của người kia nghe 'Tàu' quá, tên của tôi là Kim Hách Khuê).

Anh là sinh viên năm ba, chuẩn bị tốt nghiệp (bố tôi chỉ nhận sinh viên năm ba).

Anh là người Hà Nội (tôi biết điều này vì giọng anh nghe chuẩn Hà Nội).

Điều cuối cùng là, anh đã từng yêu tôi (và tôi cũng thế).

2. It's been four hours now since I've wandered through your place.

Khi ấy, điều tôi thường làm để thu hút sự chú ý của anh là lượn lờ trước mắt anh, giả vờ tò mò những thứ trên bàn của anh. Đó chỉ là một đống giấy về lịch sử, giống như những gì trên bàn làm việc của bố tôi.

Mỗi khi tôi hỏi về một thứ gì đó liên quan đến lịch sử, anh sẽ hào hứng mà kể lại cho tôi. Mắt của anh sáng lấp lánh, đến mức cái kính dày cộp kia cũng chẳng che đi được, mẹ tôi bảo mắt của anh giống mắt mèo. Tôi cũng thấy thế, không chỉ mắt, mà cái tính của anh cũng đỏng đảnh y hệt mèo vậy.

Vì tôi dự định khi khối C00, nên tôi cũng biết kha khá về lịch sử, một phần cũng là do bố tôi đào tạo nữa. Nên đôi khi, tôi có thể cùng anh nói vài chuyện liên quan đến lịch sử. Và khi anh mải mê với những bài viết của mình, tôi cũng có thể sang học cùng anh.

Nhưng tôi học Văn cơ.

3. And when I sleep on your couch I feel very safe.

Mạch văn làm não tôi muốn nổ tung, và thường thì tôi sẽ gục xuống bàn, ngủ thiếp đi.

Anh sẽ đỡ tôi lên chiếc giường của anh (nó từng là của tôi). Giờ nó đẫm mùi của nắng hạ, ướp vào da thịt anh, bám lên mọi vật xung quanh anh, kể cả tôi.

Và vì nó là mùi của nắng, thế nên tự nhiên lòng tôi sực ấm lên.

4. And when you bring the blankets I cover up my face.

Gió hạ vùng núi cao khiến tôi thấy se lạnh.

Tôi không biết sao anh lại nhận ra điều đó.

Mỗi khi người tôi run lên, co lại vì gió mát, anh lại mau chóng đi tìm cho tôi một chiếc chăn mỏng, đủ để tôi cảm thấy dễ chịu.

Với hơi ấm ấy, mùi hương ấy.

Tôi thấy mình như đang say, vì mặt tôi đỏ, và cả cơ thể cứ râm ran.

Tôi cựa quậy, lấy chăn mỏng che mặt mình.

5. I do, love you.

Xúc cảm rạo rực nơi trái tim, tôi không kiềm lại được.

Cái cảm giác ngứa ngáy, muốn xô vào anh để hưởng trọn mùi hương nắng hạ. Tôi như con sóng trong thơ Xuân Quỳnh, khát khao về với bờ cát nóng ấm, được làm một phần của bờ biển tình yêu.

Nhưng khi ấy, tôi không hề nhận ra đó là yêu.

Ngay cả Xuân Diệu là ông hoàng thơ tình cũng chẳng thể định nghĩa nổi tình yêu thì trái tim non nớt như tôi đây sao có thể nhận thấy.

Tôi chỉ biết rằng, tôi muốn ở bên cạnh anh mọi lúc.

6.

Khi anh hưởng trọn mùa hạ, khi anh du ngoạn trên những con đồi của miền đất Hoà Bình, tôi tưởng anh đã hoá thân vào nơi đây, vào mọi thứ, kể cả tôi.

Khi chúng tôi ngồi cạnh nhau trong phòng của anh, ở bàn làm việc của anh. Đầu gối chúng tôi chạm vào nhau, tôi biết, khi tôi nhận ra thì anh cũng sẽ nhận ra, tôi xem xem anh có định thu chân về không, nhưng anh chỉ để yên như thế.

Khi khuỷu tay của hai chúng tôi chạm nhau.

Khi anh ghé lại gần đến mức tóc mai của anh chạm vào mắt tôi.

Khi anh cùng tôi đến con suối riêng tư của tôi, nơi tôi thường đọc sách, bơi lội hoặc chép nhạc.

Khi ta ở chỉ là nơi đất ở, khi ta đi đất đã hoá tâm hồn.

Chế Lan Viên đã viết như thế. Đáng nhẽ câu này phải dành cho anh, nhưng cuối cùng nó lại ứng vào người tôi.

Trước khi anh đến, Hoà Bình đối với tôi chỉ là nơi để cư trú và sinh sống, để bố tôi né đi mùi hoa sữa Hà Nội. Nhưng khi anh đến rồi, anh xé hồn mình để ghép vào bức tranh thiên nhiên của Hoà Bình, ghép vào những cây cam, cây mận của mẹ tôi trong vườn, ghép vào những tờ giấy vương vãi trên bàn làm việc của bố tôi, anh như hiện hữu xung quanh tôi, và làm tôi yêu hơn mảnh đất Hoà Bình.

Tôi ghét anh vì anh đã làm tôi lưu luyến, không chỉ riêng anh mà là mọi thứ.

Nếu như để tôi viết lại câu thơ kia của Chế Lan Viên thì tôi sẽ viết là: "Khi người ở chỉ là nơi đất ở, khi người đi đất đã hoá tâm hồn."

7. And when you play guitar I listen to the strings buzz.

Anh biết chơi nhạc cụ, tôi không bất ngờ lắm. Vì thường mấy anh chàng thư sinh sẽ biết chơi đàn ghita, hoặc là đàn piano.

Anh biết chơi cả hai lận.

Anh thích nhạc Cách mạng, rất hợp gu bố tôi. Mỗi khi anh ngồi vào chiếc đàn piano lớn đặt ở phòng khách, bố tôi lại ngồi nghe, thoả mãn ngắm nghía mọi thứ.

Nhưng có một hôm, anh ngẫu nhiên chơi bản nhạc mà tôi thích. Anh ngồi ôm cây đàn ghita, nhìn ra cửa sổ, cả người đung đưa, tay gảy đàn.

Tôi bất ngờ lên tiếng, và nó làm anh lệch nhịp sai nốt.

"Anh cũng thích bài này ạ?"

"Ôi Hách Khuê, em suýt làm anh đứng tim... Anh vô tình thấy bản nhạc này của em thôi. Em có vẻ thích nó nhỉ?"

Anh cầm bản nhạc sớm đã đầy những điệu tôi thêm thắt, phẩy phẩy trước mắt tôi.

"Thấy em phối lại quá trời. Khéo một cái là rất hay."

Tôi bĩu môi:

"Em tưởng anh chỉ nghe nhạc Đỏ thôi chứ? Hoá ra cũng nghe nhạc của Tây."

Hình như anh ngượng, vì khi anh cúi đầu, tôi thấy tai anh đỏ lựng.

"Tại vì em nghe mà."

Tôi bất ngờ đến không kiểm soát được cái miệng của mình mà buột miệng hỏi anh:

"Anh để ý vậy hả?"

Sắc đỏ trên tai anh càng đậm.

"Ừm, liên quan đến em thì sẽ để ý."

8. The metal vibrates underneath your fingers.

Tưởng như anh đã gảy vào trong tim tôi một bản nhạc tình, nó làm tôi rung rinh điên loạn. Dưới trời nắng hè, gió mơn man như hôn như xoa lên da thịt tôi, ánh mắt của anh, nụ cười của anh, giọng nói của anh, tất cả hoà thành một bản hoà tấu vĩ đại khắc sâu trong tâm trí tôi.

Anh không chơi đàn, anh chơi đùa trái tim tôi.

9. And when you crochet I feel mesmerized and proud.

Từ khoảnh khắc ấy, tôi biết tôi đã không thể nhìn anh một cách bình thường được nữa.

Trái tim tôi sẽ nhảy cẫng lên mỗi khi thấy anh, tôi sẽ nóng ran người khi anh ghim chặt ánh mắt lên tôi, tôi sẽ không thể dắt anh đến con suối riêng tư của tôi nữa, tôi sẽ không thể ngồi cạnh anh, nhìn anh, chìm đắm vào trong anh.

Tôi biết, tôi không nên có tình cảm với một người đàn ông trong khi tôi cũng là đàn ông. Nhưng trái tim đã rung động, không ai có thể cản nổi.

Lúc đó tôi dại dội mong mỏi mùa hè năm đó trôi đi thật nhanh. Và giờ tôi chỉ muốn quay lại mùa hè ấy một lần nữa.

Tôi gần như trốn anh trong khoảng hai ngày sau đó, và rồi bị anh bắt được.

Anh nhẹ nhàng nói, "Gặp em tối nay."

Tối đó, lần đầu tiên tôi thấy anh hút thuốc.

Khi tôi bước đến, bàn tay còn kẹp thuốc của anh run rẩy chạm lên mu bàn tay tôi.

Tôi cảm thấy tim mình vỡ ra.

Tôi tưởng như mình đang hoà và anh, cùng anh thở một hơi thở, đập cùng anh một nhịp đập của trái tim. Phiêu cùng anh trong Tâm linh vũ trụ, tôi biết anh đang lạc lối và sợ hãi.

Anh cất tiếng, giọng lạc hẳn đi.

"Chắc hẳn em đã biết điều gì đó."

"Vâng. Em nghĩ thế."

"Ừm, vì người yêu văn chương tâm hồn nhạy cảm lắm. Bố anh thường bảo anh đọc sách để rèn luyện được trái tim nhạy cảm, biết thương người. Anh thấy ông nói đúng."

Anh hút một hơi thuốc.

"Vậy nên anh chắc chắn em đã rõ vài điều."

Anh nhìn tôi. Trong ánh mắt của anh chứa đầy những vì tinh tú của vũ trụ, sáng lấp lánh, và vũ trụ ấy thu bé lại bằng đúng hình dáng của tôi.

Bóng đèn dây tóc sáng lập loè, thế mà tôi trong mắt anh vẫn rõ ràng và kiên định.

"Em thấy thế nào?"

"Em thấy mình rung động." Tôi thành thật trả lời.

"Hm?"

10. And I would say I love you but saying it out loud...

Anh đã bắt thóp được tôi, vì thế ánh mắt của anh cứ xoáy sâu vào tôi không dứt.

Nhưng chép sao hết những bài thơ tình, thấu sao cho đủ tình cảm đôi bên. Tình quá lớn, tim nhỏ không chứa được, nhưng bật ra thì lại hèn nhát.

Làm sao đây...

Người ơi, em không nói được.

11. ... is hard.

Khó lắm.

12. So I won't say it at all.

Tôi chỉ đành kiễng chân hôn anh, vị đắng chát của thuốc lá giờ đây khiến tôi mê mẩn. Anh vứt đi điếu thuốc đã sớm tàn, một tay giữ lấy eo tôi, một tay giữ lấy gáy tôi.

Giờ tôi đã hiểu vì sao Xuân Diệu lại muốn cắn vào mùa xuân tuổi trẻ.

Những khao khát bùng lên trong tôi, tôi níu lấy anh như chiếc phao cứu sinh cuối cùng khi tôi đang lạc trên biển động sóng vỗ. Và rồi anh đưa tôi vào bến bờ hạnh phúc.

Anh đẩy tôi ra một chút, dứt khoát cởi kính.

Khi ấy, tôi biết trái tim mình muốn gì, thèm khát điều gì, sẵn sàng tan biến đi vì ai. Tôi muốn hiến trọn cả quá khứ, hiện tại và tương lai cho người. Tôi muốn mùa hè này kéo dài mãi mãi, và anh sẽ không rời đi.

Giờ tôi hiểu những cái chạm, những cái nhìn cháy da cháy thịt, những bản nhạc của anh xuất phát từ đâu.

Từ trái tim, từ tình yêu của anh dành cho tôi.

"Tương Hách, Lý Tương Hách."

"Anh đây."

Tôi khóc nức nở.

13. And I won't stay very long.

Anh không lau hết được nước mắt của tôi nên chỉ có thể ôm tôi vào lòng.

Đêm tràn, mọi thứ lặng thinh, chỉ có tiếng sao kêu, tiếng gió thổi, mơ màng.

Chỉ có hơi thở của anh, nhịp đập của anh là rõ nét.

"Anh ơi."

"Anh đây."

Tôi rơm rớm, giọng run rẩy.

"Gọi tên em đi."

Anh khẽ khàng gọi, vậy mà gảy vào trái tim tôi một nỗi rung động mãnh liệt:

"Hách Khuê ơi."

Tôi rúc thật sâu vào lòng anh, hưởng thụ mùi hương nắng hạ còn vương lại cuối ngày.

"Anh ơi."

"Anh đây."

"Lúc anh đi, anh để lại chiếc áo ngày đầu anh đến cho em nhé."

Anh không nói gì, nhưng tôi biết trái tim của anh đã đồng ý.

14. But you are the life I needed all along.

Mùa hạ mưa rào, tôi cùng với anh, mẹ, và bố tôi, bàn bạc về những vấn đề liên quan đến chuyên ngành.

Vì tôi không có kiến thức sâu rộng nên tôi chỉ nghe, nhưng thi thoảng anh vẫn hỏi xem tôi nghĩ thế nào.

Bố mẹ tôi hiện đại, họ biết điều gì đang diễn ra giữa tôi và anh, và họ không phản đối. Thực tế thì, họ cũng có hai người bạn, cùng giới, đã kín đáo tổ chức một buổi lễ kết hôn ở đảo Phú Quý. Họ thường đến thăm nhà tôi vào những dịp kỷ niệm của họ, tôi cũng quý họ lắm.

Khi đó tôi không nghĩ đến việc, khi anh rời đi, tôi sẽ sống kiểu gì.

Vì lúc ấy tôi không biết, anh đã ngấm ngầm trở thành mạch sống của tôi.

15. I think of you as my brother, although that sounds dump.

Khi anh rời đi, tôi khóc nấc.

Đợi anh lên xe khách, tôi ôm mẹ, nước mắt tuôn dài, và mẹ xoa đầu tôi.

Khi lên xe ô tô trở về nhà, tôi vẫn còn sụt sịt.

Bố tôi gọi tôi đến nói chuyện, và có cả mẹ ở đó.

Mẹ hỏi tôi nghĩ về anh thế nào.

Tôi nói: "Anh ấy là một người anh trai tốt."

Bố tôi lắc đầu cười, ông dụi điếu thuốc vào đống gạt tàn.

"Con trai, hãy nhớ là bố mẹ luôn ở đây. Có lẽ con sẽ không muốn nói những điều đó với bố mẹ, nhưng hãy cảm nhận những gì đã thật sự xảy ra."

Bố tôi là kiểu nói ít hiểu nhiều, và đây là lần đầu tiên, ông nói với tôi nhiều điều như vậy, có lẽ ông muốn tôi hiểu rõ trái tim mình và nỗi trăn trở của ông.

"Con đã có được thứ đáng trân trọng. Và dù tình cảm giữa hai con có thế nào, bố mẹ cũng đều ủng hộ cả. Bố mẹ mong là, con sẽ giữ gìn và trân quý nó, đừng xoá bỏ nó, cũng đừng chối bỏ nó. Đồng ý chứ?"

Đây là kiểu nói hiếm khi thấy ngoài đời.

Tôi biết bố mẹ của tôi biết. Nhưng tôi vẫn xúc động vô cùng.

Hôm đó tôi khóc ướt mảng vai áo của mẹ.

16. And words are futile devices.

Anh trở về Hà Nội, tôi ở lại Hoà Bình thêm một năm để ôn tập. Năm học cuối cùng của đời học sinh khó nhằn hơn bao giờ hết. Có người nói tôi nhàn vì thi khối C00, nhưng họ không hề biết tôi đã khóc đến nghiến răng nghiến lợi khi cố hoàn thành bài tập làm văn nâng cao.

Tôi đỗ Sĩ quan Chính trị, anh mời nhà tôi ăn cưới.

Anh nói anh sẽ kết hôn vào mùa xuân năm sau đó.

Vì mùa hè là mùa của tôi và anh.

"Anh vẫn nhớ mọi thứ."

Anh nói khi tôi im lặng.

"Bố mẹ em biết chuyện của em và anh."

"Anh cũng nghĩ họ đã biết. Em không bị đánh chứ?"

"Không ạ, họ sẽ không làm vậy."

Anh bị đánh sao?

Tôi định hỏi nhưng anh lại ngắt lời.

"Thế thì tốt quá rồi, mà anh chuyển sang máy bố mẹ em một chút nhé?"

Anh nhấn nút, và đầu dây bên kia của tôi chỉ còn lại tiếng thở, của chính tôi, cô độc.

Tôi thẫn thờ nghe lại đoạn nhạc anh từng chơi.

Mùa hè năm đó quá đỗi hạnh phúc, khiến tôi không biết đó là mộng hay thực. Nó làm tôi hạnh phúc nhưng cũng khiến tôi đau nhói. Tôi muốn vươn tay giữ anh lại, nhưng anh lại tan đi như một làn khói mỏng.

Anh ơi? Có phải ảo mộng của riêng em không?

Anh ơi, em còn chưa kịp nói yêu anh mà.

Một, hai.

Mưa rồi.

Chắc không đến Hà Nội được đâu.

































Every time I go back to Rome, I go back to that one spot. It is still alive for me, still resounds with something totally present, as though a heart stolen from a tale by Poe still throbbed under the ancient slate pavement to remind me that, here, I had finally encountered the life that was right for me but failed to have.

- André Aciman, Call Me By Your Name


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net