Đường Đi Học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(3+2).

Vì hai nhà sát cạnh nhau, ba nó và ba bé phân công giờ đưa rước cụ thể, ba nó chở đi, ba bé chở về.

Có vài hôm dì đứng sát bên hàng rào hai nhà nói vọng qua chỗ bà nó đang quét sân.

"Bà ơi, Wangho nhà cháu dậy muộn, lát nữa cháu chở bé đi học sau ạ!"

Mỗi lần như thế, trên đường đi chỉ có hai anh em, Sanghoon đâm ra tò mò Wangho sao mà ngủ dữ thế. Nhóc ngọ nguậy con rô bốt trong tay, kể cho ba nghe.

"Wangho ngủ trưa ở trường mầm non còn ghê nữa đó ba, có hôm bạn ngủ mà cô giáo lay hoài hông dậy luôn, con giật gấu bông bạn ôm bạn mới tỉnh, bạn dòm con rồi bảo con hông trả gấu là chiều về bạn lặt đầu con rô bốt gấu trúc của con..."

Sanghyuk nhìn ra cửa xe, không có cái dáng nho nhỏ lý sự cùn mè nheo kẹo ngồi cạnh, nó thấy buồn hiu.

Qua hôm sau, Sanghyuk ăn sáng thật nhanh rồi chạy qua nhà Wangho.

"Bé dậy chưa dì ơi?"

Dì mở cửa cho nó, trên tay là cặp của bé.

"Sanghyuk qua gọi em đi học chung à? Ngoan quá!"

Bé chập chững bước chân trên hành lang, khuôn mặt mếu máo của bé đột nhiên giãn ra, bé nghiêng đầu nhìn người xuất hiện ở cửa nhà bé vào độ sáng sớm thế này.

"Anh Sanghyuk đã ăn sáng chưa? Anh ăn ngũ cốc đi nè, bé chia cho anh..."

"Wangho, anh Sanghyuk đã ăn rồi, còn con phải ăn xong mới được đi học..."

Thì ra là thế! Nó nhận ra, không phải bé dậy trễ mà là bé không chịu ăn sáng nên lúc nào mẹ cũng phải thúc bé ăn cho xong.

Bé kén ăn lắm, ngoài kẹo và snack ra, nó chưa thấy bé ăn cái gì mà mặt mày vui vẻ.

Bé tiu nghỉu về lại ghế ngồi, bàn tay nhỏ trúc trắc cầm muỗng, phần yếm trên cổ bé đã vung vãi toàn sữa.

Nó đi đến trước mặt bé, nhìn bé chỗ nào cũng đáng yêu khiến nó cứ cười tíu tít.

"Wangho ngoan quá, còn cầm muỗng được luôn"

Thằng nhóc Sanghoon thi thoảng còn phát cáu với cái muỗng, nó cứ thế ngậm luôn bát, đổ đồ ăn ừng ực vào miệng.

"Thì Wangho mà"

Bé cười lên kiêu ngạo, môi dẩu lên thật cao.

"Vậy bé còn tự ăn sáng được luôn hả?"

"Được chứ!!!"

Wangho nắm chặt muỗng, bắt đầu xúc ngũ cốc bỏ vào miệng. Từ nụ cười lớn ban đầu, bé dần dần xìu xuống, hai má phồng lên khổ cực nhai nuốt.

Sanghyuk vỗ nhẹ bả vai để bé chậm rãi ăn.

"Nhưng mà... ngũ cốc hông có ngon..."

Bé liếc về phía mẹ đang bận rộn ở nhà bếp, thủ thỉ vào tai nó: "Hay anh Sanghyuk bỏ kẹo vào đây cho bé đi!"

Xong rồi từ đó trở đi nó sẽ không được dì tin tưởng, dì thấy nó là đuổi nó ra khỏi nhà luôn!!!!

Sanghyuk lắc đầu nguầy nguậy. Nó tìm cách khác để dụ bé.

"Anh có gấu bông tặng cho Wangho, cơ mà anh để trên xe của ba rồi. Hôm nay bé mà không đi học với anh để lấy gấu là ba anh đem đi cho bạn khác đó"

"Gấu bông..."

"Ừm, bé đậu phộng, miệng cười chúm chím nữa"

"Cho Wangho nữa hả?"

"Cho luôn, hôm qua dì của anh ở Mỹ về tặng anh đó, còn Sanghoon thì được con gấu trúc bông"

Kể từ khi bé bắt đầu đi học mầm non chung lớp, ngày nào Sanghyuk cũng mang theo gấu bông tặng cho bé, tìm ra đủ thứ lý do để tặng. Chủ yếu là nó không thích gấu, nhà nó thì lại ngập tràn gấu, mà Wangho mỗi khi nhận được gấu thì cứ tít mắt cười vui vẻ.

Nó thích bé cứ cười hoài như thế.

Wangho cố gắng ăn sáng thiệt nhanh để đi lấy con đậu phộng bông mà Sanghyuk hứa cho bé.

Bé đậu phộng nhỏ chút, miệng cười trông như quả dâu tây lộn ngược, lông thì xù lên mềm mại khiến Wangho thích ý ôm chặt không buông.

6.

Dần dần, Sanghyuk hình thành thói quen mới, nó dậy sớm hơn, ăn sáng xong rồi chạy qua nhà Wangho thúc bé ăn. Có khi dì sợ nó chán còn cho nó hộp sữa để uống, chuẩn bị trái cây để ba đứa ăn trên đường ba nó lái xe đến trường.

Mãi đến khi Wangho lên cấp một, bé đã lớn hơn, không cần ai thúc giục ăn sáng nữa, nhưng Sanghyuk vẫn đeo cặp ngồi đợi bé.

Vì nó đã lớn, dì bắt đầu có thật nhiều chuyện để nói với nó trong lúc đợi Wangho ăn sáng, giả dụ như bài kiểm tra trên trường, môn học nó thích, nó làm gì vào giờ ra chơi, có thật nhiều bạn không, hoặc là nó có thích bé gái nào trong lớp không.

Sanghyuk mỗi lần nghe tới đó sẽ ngại ngùng tránh đi. Nó lại giục Wangho ăn sáng, dù cho bé đã lau miệng rửa tay sạch sẽ.

Trường cấp một và cấp hai ngay trên đường đi làm của ba Han, thế là ba Han chở ba đứa đi về mỗi ngày.

"Sanghyuk ngồi cùng bàn nhưng Wangho nghịch ngợm thì cứ mặc kệ, con lo học của con, về nhà rồi nói với bác nhé"

Ba bé lúc nào cũng dặn dò như vậy.

Vì Sanghyuk lớn hơn hai đứa, lúc nào cũng vô thức mang trọng trách phải bảo ban chăm sóc các em, ba mẹ của Wangho thương nó vô cùng, treo trên miệng luôn là Wangho phải ngoan ngoãn, không được làm phiền đòi hỏi anh gì hết.

"Con ngoan lắm nhé, anh Sanghyuk chỉ mắng Sanghoon thôi!"

Wangho ngồi trên xe đung đưa hai chân, bé đã cao hơn nhiều, nhưng chân vẫn chưa chạm đất, đập thùm thụp vào đệm ghế ngồi.

Trước đây, trên đường đi học trường mầm non, ba đứa tụm đầu chơi đùa, nghịch rô bốt, bóc vỏ kẹo. Giờ thì, từ cấp một đến cấp hai, lúc nào Sanghyuk cũng giúp hai đứa ôn bài, chỉnh lại đồng phục lộn xộn của Wangho và kể cho ba Han nghe những chuyện trên trường.

Thật nhiều thứ đã thay đổi, ví dụ như Wangho không bám riết sau lưng nó đòi kẹo nữa, bù lại bé sẽ nói:

"Anh Sanghyuk cho em chép bài tập về nhà nha, em cho anh... ừm bốn kẹo"

Còn kẹt xỉ hơn lúc nhỏ Sanghyuk cho bé kẹo.

Wangho vẫn mè nheo làm nũng nó, bé không chịu học, không chịu đọc sách, cảm thấy chẳng có gì thú vị hết. Đó hẳn là lần đầu tiên Sanghyuk nổi giận với bé.

Sanghyuk nghiêm mặt, đôi mắt không thèm nhìn bé, tay chỉ ra ngoài cửa, rồi dùng giọng điệu nghiêm khắc nói rằng:

"Wangho qua nhà anh để học, chưa học thì không được chơi, em chơi hoài thì về đi. Em cứ như vậy, sau này cấp ba không thi đậu vào trường gần nhà thì sao, em không muốn học với anh nữa? Không muốn chơi với anh nữa đúng không? "

Bé nắm lại ngón tay của Sanghyuk, lần đầu thấy nó lạnh lùng như thế, bé hơi sợ, nhưng vẫn yếu ớt nói ra suy nghĩ của mình: "Nhà hai đứa mình gần nhau mà, dù không học chung em vẫn được gặp anh mỗi ngày..."

"Không đâu" - Sanghyuk lắc đầu, nó vùng ngón tay khỏi bàn tay non mịn của Wangho, như thể nó chẳng muốn dính dáng gì đến bé - "Anh sẽ đi học từ sáng đến chiều, tối thì học thêm, đêm về làm bài tập, mệt quá rồi đi ngủ. Wangho sẽ không thấy anh nữa..."

Bé khó chịu cắn phần bông trên cổ áo khoác, giọng bé líu ríu trong miệng, như ôm ấm ức to bự trong lồng ngực.

"Em không muốn, em muốn nhìn thấy anh Sanghyuk mỗi ngày"

Tim Sanghyuk phút chốc tan chảy, nó chẳng giữ được mặt lạnh, tay xoa nhẹ lên má bé.

"Cho nên Wangho thông minh của anh có thể thử một lần cố gắng học tập không? Em không hiểu thì anh chỉ cho em, em mệt rồi thì chúng ta ngưng không học nữa, cùng xem phim chơi lego. Cuối tuần ba chở bọn mình đến khu vui chơi anh sẽ mua kem cho Wangho ăn."

"Học cùng anh, nhé?"

Wangho gật nhẹ đầu, có lẽ bé bị nó nói phục, nhưng bé lại rầm rì.

"Lầu sau anh không được nói là không nhìn thấy em nữa... em không thích"

"Anh cũng không thích!"

Sanghyuk ngay lập tức trả lời.

Nó chỉ là hù doạ Wangho thôi. Dẫu cho về sau, bé học không tốt, đi học ở trường khác, nó vẫn sẽ ở bên cạnh bé.

Mỗi lần nhìn bé bị bài tập sách vở làm cho uất ức khó chịu, nó cũng buồn theo.

Khi đó, nó muốn quay về những ngày bé chập chững theo sau lưng nó ở trường mầm non, hay nguệch ngoạc vài câu chữ hồi tiểu học, bé không cần phải lo tới mấy thứ làm bé đau đầu chán nản ở cấp hai.

Nhưng mà...

Sanghyuk vô thức cúi đầu nhìn bé con đang cầm bút cố gắng làm bài toán.

Nhưng mà, nó tò mò, lớn lên rồi thì bé con Wangho sẽ trở nên thế nào.

Bé đã không thích gấu bông nhiều như lúc nhỏ, kẹo cũng ít ăn hơn vì bé nói không muốn bị sâu răng.

Liệu rằng, bé có dần cảm thấy việc dính một chỗ với nó là thừa thải, phiền phức không.

"Bài này em phải giải vậy mới đúng, bé ngốc"

Sanghyuk vỗ nhẹ đầu bé con, Wangho ôm đầu ngẩng lên nhìn nó, hưm lên một tiếng bất mãn.

Phải chi, mọi thứ cứ dừng lại ở đây, sẽ thật tốt biết bao. Wangho ngơ ngác cần nó chỉ bài, trong ánh mắt của bé, chỉ có nó, nó là người giỏi nhất, là người bé dựa dẫm, là người bé phấn đấu để sánh bước cùng nhau. 

_____

Định 11 giờ đêm mới up cơ mà T1 thắng vui quá nên up sớm ạ!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net