Chương 29 : Ta không phải Ma thần.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình trạng Đàm Đài Tẫn ngày một tồi tệ hơn, người y nóng hầm hập, oán khí không ngừng quấn lấy thân thể. Công Dã Tịch Vô cùng Tàng Hải cảm thấy quá nguy hiểm, họ liền yêu cầu những người không liên quan ra ngoài, đến A Mật cũng không được ở lai. Xong xuôi cả hai liền vận nội lực truyền linh khí trị thương cho Đàm Đài Tẫn. Nhưng đến khi Nguyên thần của của hai người họ đều vì cạn kiệt linh lực mà bắt buộc phải dừng lại, thì số linh lực đó vẫn không đủ xoa dịu một chút nào. 

Bây giờ đang ở trong phòng, Tô Tô cũng không thể triệu hồi Chân thân bản mệnh để bao bọc thanh lọc ma khí cho y được, chỉ đành cố gắng dùng nội lực ngăn chặn tạm thời sự xâm nhập của ma khí sâu vào trong cơ thể.

Lại nói từ lúc bọn họ đem được Đàm Đài Tẫn về đây, thanh kiếm dựng ở góc phòng kia vẫn luôn không ngừng rung lên. Ban đầu chỉ là những rung động rất nhỏ, nhưng theo thời gian, oán khí càng dày đặc, thanh kiếm kia rung càng mạnh. Mạnh đến độ cả giá đỡ và chiếc bàn cũng rung lên bần bật. Mọi người đều cảm thấy rất kì lạ, nhưng bây giờ họ lo lắng cho Đàm Đài Tẫn nhiều hơn, hơn là việc xử lí một thanh kiếm. 

Bất ngờ một cỗ sức mạnh tỏa ra từ người Đàm Đài Tẫn đánh bật cả ba người ngã ra phía sau. Đàm Đài Tẫn choàng tỉnh, y chậm rãi ngồi dậy, quay mặt về phía bọn họ. Khuôn mặt y giờ vô cảm đến đáng sợ, hai mắt chuyển sang màu đỏ ngầu như máu.

"Vút" thanh kiếm ở góc phòng kia tự giải phong ấn, rời khỏi vỏ bay đến cắm phập một phát trước mặt Đàm Đài Tẫn. Ngăn cách y với ba người còn lại. Một luồng ánh sáng đỏ rực xuất hiện từ trong thanh kiếm bay ra bao bọc xung quanh người y, có vẻ như Đàm Đài Tẫn đang rất hưởng thụ đám ma khí này.

Kẻ đang tham lam hấp thu ma khí kia, hiển nhiên không phải là Đàm Đài Tẫn, hắn là Ma thần Thượng Cổ, đang dùng ý chí áp bức điều khiển cơ thể này. Còn Đàm Đài Tẫn thật sự thì đang rơi vào mộng cảnh sâu thẳm, nơi chứa đựng những kí ức đẹp đẽ nhất của y và Lê Tô Tô. 

Một loạt dòng kí ức mới xuất hiện, lao nhanh qua người y, những giây phút thống khổ cùng cảnh đoàn tụ hạnh phúc ập tới không ngừng choáng ngợp đầu óc. Đàm Đài Tẫn giãy giụa trong mớ hình ảnh rời rạc đến ngạt thở. Qua một khoảnh khắc tất cả trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.

Y mơ màng, từ từ mở mắt ra, khung cảnh xung quanh mờ mờ ảo ảo rồi dần dần hiện rõ. Nhìn qua cấu trúc nơi đây, Đàm Đài Tẫn nhận ra, đây là chính điện Ngọc Khuynh Cung, nơi mà Chiến thần Minh Dạ hay ngồi xử trí công vụ. Thẳng tầm mắt y hướng tới, có một nữ nhân bận một thân bạch y trắng muốt, đang nhìn ngắm cảnh vật huyền ảo phía xa.

"Ai kia, mờ quá."

"Dáng vẻ này trông thật quen thuộc."

Nữ nhân đó thấy động, liền không do dự quay đầu lại nhìn thẳng vào y. Khuôn mặt quen thuộc ấy đập vào mắt làm Đàm Đài Tẫn sửng sốt.

"Diệp Tịch Vụ, là nàng sao?" 

Bất giác nàng mỉm cười.

["Thì ra là đệ đệ Cửu Mân của Tiêu Dao Tông, ta là Dục Linh tiên tử Lê Tô Tô của Hành Dương Tông."]

"Lê Tô Tô? Nàng không phải là Diệp Tịch Vụ?"

Khung cảnh đột ngột thay đổi, Đàm Đài Tẫn chưa kịp hoàn hồn, đã nghe thấy những câu từ vô cùng khó hiểu.

["Đệ có từng nghe chuyện Tranh Chu mộng Hồ điệp chưa?"

"Đệ hãy coi Diệp Tịch Vụ giống như cánh bướm ấy, như một giấc mộng, tỉnh rồi thì nên để nó tan biến đi."

"Ta đã tỉnh mộng rồi. Đệ có tỉnh hay không, đều không liên quan đến ta."

"Đàm Đài Tẫn, nếu ngươi thực sự muốn bù đắp, thì hãy lãng quên quá khứ, cứ làm Thương Cửu Mân cho tốt đi."

"Ta nhắc lại, ta không phải Diệp Tịch Vụ, ta là Lê Tô Tô, con gái của chưởng môn Hành Dương Tông."

"Kiếp trước tan biến, kiếp này là người xa lạ."]

"Kiếp trước là sao?"

Rồi đột nhiên y thấy mình bị trói, quỳ sụp trước rất nhiều người, bọn họ trông có vẻ cực kì giận dữ và uất hận. Từng lời buộc tội, từng tiếng bàn tán xôn xao công kích đến ồn ào. Y cảm thấy oan ức, cảm thấy bị chà đàm, cảm thấy tuyệt vọng tới không thể thở nổi. Trong giây phút hoảng loạn tột cùng ấy Đàm Đài Tẫn lại lần nữa trông thấy bóng dáng nhỏ bé của nàng xuất hiện. Nàng đứng chắn ở giữa bảo vệ y khỏi đám người hung dữ kia, từng bước bênh vực, cứu y khỏi nguy hiểm.

["Các vị Chưởng môn, Thương Cửu Mân không thể trở thành Ma thần."]

Nàng tiến đến, không câu nệ mà nhẹ nhàng quỳ xuống, hai tay nâng lấy mặt, dịu dàng trấn an. Điều mà y cả đời này cũng chưa từng được nhận.

["Chàng đúng là Ma thai, nhưng không thể trở thành Ma thần được nữa. Bởi vì 500 năm trước, ta đã tự tay rút đi Tà cốt của chàng."]

"500 trăm năm trước? Sao lại tận những  500 năm?"

Mải mê trong mớ suy nghĩ hỗn loạn, một lúc sau Đàm Đài Tẫn  mới để ý, bản thân đã đang ngồi bên cạnh nàng, nàng đang nằm đó, an tĩnh say ngủ. Y chờ hồi lâu cuối cùng nàng cũng tỉnh lại. Nàng ngồi dậy ôm lấy y, nhẹ nhàng xoa dịu lo lắng cho y, từng câu từng chữ dịu dàng tràn ngập yêu thương.

["Chàng hãy nghỉ ngơi cho khỏe, nếu sau này chúng ta gặp chuyện gì ngoài ý muốn, chúng ta cũng có thể cùng nhau đối mặt."]

Không lâu sau đó y và nàng được định hôn ước, niềm hạnh phúc dâng trào lên trong cơ thể, cảm giác vui sướng này là lần đầu y cảm nhận được.

["Chàng không biết trước hôn lễ ba ngày không được gặp mặt thê tử hay sao?"

"Nhưng không gặp nàng ta không thể chịu được, ta rất nhớ nàng."

"Chàng cố thêm một chút nữa được không?"

"Được, ba ngày nữa ta sẽ đem sính lễ đến, chính thức cưới nàng làm thê tử."

"Được. Ta đợi chàng."]

"Thì ra ta với nàng đã từng hạnh phúc như thế sao? Thì ra nàng không phải là Diệp Tịch Vụ, nàng là Lê Tô Tô, là Dục linh tiên tử của Hành Dương Tông. Thì ra nàng xuất hiện là để cứu rỗi cuộc đời ta."

Ma thần Thượng Cổ đang hấp thu oán khí, cũng không quên để ý tới Đàm Đài Tẫn, thấy hướng đi có vẻ không đúng lắm, hắn tranh thủ khiêu khích y, rót vào tai y những câu từ dụ hoặc.

"Sao? Có vui không? Có hạnh phúc không? Nhưng Đàm Đài Tẫn, trở thành Ma thần đã là số mệnh của ngươi rồi, ngươi sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi vận mệnh này đâu." 

"Những ảo mộng đẹp đẽ này, sẽ không bao giờ tồn tại nữa. Số phận của ngươi đã định, dù ngươi có chống lại, cũng không thể thay đổi được gì. Chi bằng thuận theo số mệnh, tái sinh lần nữa, có sức mạnh trong tay, bất kể là ngươi muốn thứ gì đều có thể đạt được."

"Cô ta là Thần nữ, là Dục Linh tiên tử Lê Tô Tô, người phàm như ngươi làm sao sánh cùng cô ta được. Tái sinh trở thành Ma thần, mang trên mình thân phận cao quý, khi đấy cô ta chắc chắn sẽ thuộc về ngươi."

Nghe những lời khiêu khích đó, thay vì đồng tình, Đàm Đài Tẫn lại cố gắng tìm đủ mọi cách kháng cự.

-"Không, nàng không muốn ta biến thành dáng vẻ đáng sợ đó. Nàng muốn ta trở thành người tốt, muốn ta được sống một cuộc sống bình yên. Nàng yêu ta, nàng không muốn ta trở thành ngươi, Ma thần như ngươi, không nên tồn tại."

"Đúng là thứ ma thai ngu ngốc, ngươi bị thứ tình cảm phàm tục kia mê hoặc rồi, thật đáng thất vọng."

Nói đoạn "hắn" liền dồn toàn bộ ma lực, tấn công vào mảnh kí ức bị phong ấn trong thanh kiếm mà "hắn" mới nhận được, muốn đẩy Đàm Đài Tẫn cực lực rơi vào đáy sâu tuyệt vọng mà mất đi kiểm soát. Thế nhưng ngay lúc này "hắn" phát hiện ra một sự thực vô cùng chua chát.

"Ngươi không mang Tà cốt? Đàm Đài Tẫn, khốn khiếp."

Nghe thấy tiếp gầm lên đầy tức giận của Ma thần Thượng Cổ, Đàm Đài Tẫn không khỏi cảm thấy "hắn" thật đáng thương.

-"Đúng, thứ ta có trong mình không phải Tà cốt, mà là Tiên tủy. Để ngươi phải thất vọng rồi."

Chớp mắt dương quang chói lòa đột nhiên xuất hiện, xung quanh y những tiếng răng rắc vang lên chói tai, những vết nứt khổng lồ ngoằn nghèo hiện ra tứ phía, từng bước từng bước lan ra cưỡng ép mộng ảo đến cực hạn, rồi nhanh chóng vỡ tan ra thành hàng ngàn mảnh, kéo theo sự sụp đổ hoàn toàn của xiềng xích. Ý thức của Đàm Đài Tẫn dần dần khôi phục.

Y trông thấy phía trước, mờ mờ một bóng hình quen thuộc.

"Là Diệp Tịch Vụ sao. Không.......không phải, nàng là Tô Tô, Lê Tô Tô. Là nàng ấy, nàng ấy ở ngay kia rồi."

Ấn kí ma thần trên trán Đàm Đài Tẫn dần hiện rõ. Khỏi nói ba người họ đã khiếp sợ như thế nào. Không một ai ngờ tới chuyện này lại có thể xảy ra được. Sau khi đám ma khí kia được Đàm Đài Tẫn hấp thụ hết, y đứng dậy rút mạnh cây kiếm lên khỏi mặt đất, ngắm nghía một hồi rồi tức giận ném mạnh xuống sàn.

-"Không phải Trảm Thiên Kiếm, vô dụng."

Tô tô hoảng hồn, nàng run rẩy nhìn nam nhân đứng sừng sững trước mặt. Giây phút Kiếm Nam Chi bị quăng mạnh xuống sàn gãy đôi, Tô Tô đã nhận ra đó không phải là Đàm Đài Tẫn. 

Trong lúc ý thức của Đàm Đài Tẫn còn đang giằng co với ý thức của Ma thần Thượng Cổ, vì yếu thế hơn nên y chưa thể điều khiển được bản thân mình. Y cảm nhận được "hắn" đang không ngừng hấp thu oán khí. Thậm chí còn hành động một cách lỗ mãng trước mắt bao nhiêu người.

Đàm Đài Tẫn cố gắng chống trả đám oán khí đen ngòm đang hung hăng muốn khoá chặt thân mình. Quá trình giằng giật qua lại khiến thân thể bị tổn hại nặng nề.

"Phụt" Bất ngờ Đàm Đài Tẫn phun ra một ngụm máu lớn, y gục hẳn xuống đất ôm ngực run rẩy.

Cảnh tượng này phải nói là là vô cùng quen thuộc. Một tia sáng lóe lên trong đầu Tô Tô, nàng lập tức lao tới bên Đàm Đài Tẫn, khiến cho Công Dã Tịch Vô và Tàng Hải không khỏi tròn mắt ngạc nhiên.

-"Tô Tô, muội làm gì thế?"

Tô Tô không kịp trả lời, trong chốc lát nàng nhớ ra cách cuối cùng này, với hi vọng nhỏ nhoi rằng sẽ có thể thay đổi được thế cục hiện tại. Tô Tô không chần chừ nâng mặt Đàm Đài Tẫn lên, nàng thi chú, một luồng ánh sáng lấp lánh từ ấn kí Phượng Tộc trên trán nàng bay ra, tiến đến ấn kí Ma thần kia không ngừng giải trừ.

-"Đây là.........hợp tu?" Công Dã Tịch Vô và Tàng Hải đồng thanh kêu lên.

Phải nói dùng ấn kí xoa dịu thần thức không khác gì hợp tu bằng linh hồn, dù loại hợp tu này không cần phải thân mật cơ thể, nhưng dù sao cũng là chuyện riêng tư chốn khuê phòng. Trong quá trình hợp tu, linh hồn của ai yếu hơn sẽ không chịu nổi mà khiến bản thân ngất xỉu. Công Dã Tịch Vô và Tàng Hải thấy tình huống ngượng ngùng như vậy liền vội vã kéo nhau ra ngoài, đóng chặt cửa lại.

A Mật bấy giờ đang đứng nghe ngóng bên ngoài, tự nhiên thấy hai vị sư bá tôn kính mặt đỏ bừng bừng chạy ra ngoài, còn cẩn thận đóng chặt cửa phòng thì không khỏi tò mò.

-"Sao vậy? sao hai người lại ra đây, bên trong thế nào rồi?" Vừa nói nàng vừa tiến đến định mở cửa bước vào trong, ngay lập tức liền bị hai người họ cản lại.

-"Tô Tô với Đàm Đài Tẫn đang làm chuyện riêng tư, con đừng vào thì hơn."

Ba từ "chuyện riêng tư" thành công thu hút sự chú ý của những người canh gác xung quanh, họ đồng loạt quay lại nhìn hai người. Công Dã Tịch Vô liền huých mạnh vào người Tàng Hải một cái. Lúc này nhận ra bản thân dùng từ có hơi mờ ám, Tàng Hải vội vã thanh minh.

-"Không phải như mấy người nghĩ đâu."

Nói rồi Tàng Hải cùng Công Dã Tịch Vô đùn đẩy A Mật cùng đám người tò mò hóng chuyện xung quanh rời đi. Để lại không gian yên tĩnh cho hai con người đang vật lộn với nhau trong căn phòng kia.

Tô Tô không ngừng dùng ấn kí xoa dịu Đàm Đài Tẫn, từng sợi linh khí mỏng manh xuất hiện rồi từ từ tản ra, như sợi dây số mệnh, bay vòng quanh hai người không ngừng phát sáng lấp lánh. Thế nhưng dường như vẫn không đủ, nàng không do dự ghé sát vào, trán nàng chạm vào trán y, hai linh hồn riêng biệt chầm chậm hòa làm một. Quấn lấy nhau, xoa dịu nhau, oán khí dần tan biến, trả lại linh hồn thuần khiết cho Đàm Đài Tẫn.

Nhờ sự giúp sức của Tô Tô, cuối cùng y cũng thành công. Ngay khi chiếm lại quyền kiểm soát cơ thể này, người đầu tiên mà y hướng đến chính là nàng.

Đàm Đài Tẫn chậm rãi mở mắt, trước mắt y chính là khuôn mặt quen thuộc của Tô Tô. Vẻ ủy khuất của y lúc này khiến cho Tô Tô cảm thấy cực kì đau lòng. Ánh mắt Đàm Đài Tẫn từ từ trở về màu nâu nhạt vốn có, trên miệng hãy còn vương chút máu đỏ. Một bên mắt của y lặng lẽ rơi xuống từng giọt lệ nặng nề.

Đàm Đài Tẫn mệt mỏi nhìn Tô Tô, ánh mắt ấy như đang cố gắng khẩn cầu sự tha thứ.

-"Tô Tô.........là ta...... Ta......không phải Ma thần.........không phải......thật sự không phải."

Giây phút y cất giọng gọi tên nàng, nàng lập tức bị dọa cho toàn thân cứng đờ. Nàng cũng như y, vô thức mà rơi nước mắt. Cuối cùng thì Đàm Đài Tẫn cũng nhớ ra nàng rồi.

Dứt lời, ánh mắt Đàm Đài Tẫn dần mất đi tiêu cự, y gục thẳng xuống vai nàng, bất tỉnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tntm