Chương 30 : Là Tà Cốt hay là Tiên Tủy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Tô ngồi bên giường Đàm Đài Tẫn cũng đã ba ngày rồi, ba ngày nay nàng không chợp mắt nổi, cứ ngồi đó ngắm nhìn phu quân của nàng ngủ say. A Mật không thuyết phục nổi mẫu thân của mình, cũng chỉ đành ngậm ngùi sắp xếp thuốc thang, ăn uống ổn thỏa.

Hôm đó Tô Tô có chút mỏi, nàng đứng lên cử động đi lại trong phòng một chút cho thoải mái. Thanh kiếm bị gãy đôi kia được nàng giữ lại, nằm im lìm trên bàn. Nàng tiến tới vuốt nhẹ một cái. Thanh kiếm này là minh chứng cho việc tốt đầu tiên Đàm Đài Tẫn làm được khi trở thành Thương Cửu Mân, chắc hẳn nó đã lưu trữ rất nhiều mảnh kí ức của Đàm Đài Tẫn. Thảo nào ngày đó khi đến đây, nó đã có đôi chút cảm ứng với nàng. Giờ lại gãy đôi lạnh lùng nằm đây, thật đau lòng.

-"Tô Tô.....Tô Tô......"

Tiếng gọi khe khẽ làm nàng giật mình vội vàng quay lại. Đàm Đài Tẫn đã tỉnh, y mò mẫm tìm kiếm hơi ấm của nàng, tìm không được liền ủy khuất mà cất tiếng gọi tên.

-"Ta đây...Chàng thấy thế nào rồi?"

Tô Tô vội chạy đến đỡ Đàm Đài Tẫn ngồi dậy, không quên chèn một cái gối lớn phía sau lưng cho y. Nhưng thay vì trả lời nàng, y lại buồn bã gửi đến nàng một câu....

-"Tô Tô, ta xin lỗi..........có phải làm nàng..........sợ rồi không? Khụ.....khụ....." Chưa nói được hết câu, y đã túm cổ áo mà ho liên hồi.

-"Không...ta không sợ......chàng đừng gắng sức quá."

Vừa nói nàng vừa xoa xoa nhẹ lưng cho Đàm Đài Tẫn, cử chỉ này khiến sự cồn cào tội lỗi trong lòng Đàm Đài Tẫn dường như được an ủi, nhẹ nhàng lắng xuống.

-"Ta nằm như này......bao lâu rồi?"

-"Đã ba ngày rồi."

-"Tốt quá.....chỉ có ba ngày."

-"Sao cơ? Ba ngày thì có gì là tốt?"

-"Là ba ngày chứ không phải 500 năm thì không tốt sao?

-"500 năm?"

-"Tô Tô, 500 lội sông U Minh rất cô đơn, lúc ta ngất đi thực sự rất sợ, ta sợ ta sẽ chết, ta sợ nàng sẽ đi tìm ta, sợ nàng cũng sẽ phải chịu đựng sự cô đơn giống ta. Tô Tô à, ba ngày, ba ngày quả thực rất tốt."

Nghe đến đây, Tô Tô không kìm được bật khóc thành tiếng, nàng gục đầu vào ngực Đàm Đài Tẫn khóc nức nở.

Nàng không nói, cũng ngàn vạn lần nàng không dám nói. Sự cô đơn mà y sợ nàng phải trải qua ấy, đã kéo dài tận hơn 1000 năm rồi. Đau đớn, nhớ nhung, cô đơn nàng đều đã nếm trải. Nàng đã thấu hiểu được chàng, trong 500 lội sông U Minh ấy, chàng đã phải đau đớn cỡ nào.

Nàng chưa từng hết tự trách bản thân, nếu ngày đó nàng không cố ý từ chối, những chuyện xấu sau đó cũng sẽ không xảy ra, nàng cũng sẽ không đánh mất phu quân của nàng vào ngày đại hôn ở Ma Vực.

Nhưng ngay bây giờ đây nàng biết, nàng biết có lẽ chàng vẫn chưa nhớ ra hết mọi chuyện, chưa nhớ ra bản thân thật sự cũng đã chết rồi. Nàng lại càng khóc to hơn, thật sự rất sợ, sợ đến khi chàng nhớ ra mọi chuyện sẽ không thể chấp nhận nổi.

Đàm Đài Tẫn thấy nàng như thế, bản thân cũng đau lòng khôn xiết, y vòng tay ghì chặt nàng vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc thơm mùi hoa mai nhè nhẹ.

-"Không sao rồi, không phải ta đã tỉnh lại rồi sao? Đừng khóc nữa."

Tiếng Tô Tô vẫn nấc lên không ngừng, Đàm Đài Tẫn tạm thời buông nàng ra, hai tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt đang ngập trong nước mắt lên. Y dùng tay lau nhẹ mặt cho nàng, rồi từ từ đặt lên môi nàng một nụ hôn ấm áp. Tiếng nấc nhỏ dần, hai đôi môi quấn lấy nhau, dịu dàng trao nhau những nức nở không nói thành lời.

Qua một lúc, Đàm Đài Tẫn rời môi nàng ra, nhìn ngắm khuôn mặt vì nụ hôn vừa rồi mà thoáng chút ửng hồng.

-"Đừng khóc nữa Dục Linh tiên tử, sẽ xấu lắm đấy."

-"Chàng còn trêu chọc ta."

Tô Tô bị trêu, thuận tay đấm nhẹ một cái vào ngực Đàm Đài Tẫn, y bị đau liền kêu lên một tiếng.

-"A...."

-"Xin....xin lỗi........" Tô Tô luống cuống.

-"Không sao....."

Những ngày sau đó, Tô Tô luôn ở bên cạnh chăm sóc Đàm Đài Tẫn, nàng đưa y đi thăm thú quanh Tiêu Dao Tông, rồi đưa chàng đến Hành Dương Tông, tới nơi hồ Thiên Trì năm ấy. Cùng nhau ngắm mặt hồ phẳng lặng trong vắt như gương.

-----------------------------------------------------------

Trái với niềm vui của Tô Tô và Đàm Đài Tẫn, A Mật bấy giờ đang cảm thấy tủi thân vô cùng. Nàng bị mẫu thân đuổi về Ma Cung để tránh mặt phụ thân nàng.

Cả ngày nàng đi qua đi lại trong điện, dậm chân, phồng má đầy vẻ tức giận.

-"Mẫu thân thật quá đáng. Cái gì mà chưa khôi phục kí ức nên chưa thể gặp mặt chứ? Có mà muốn độc chiếm làm của riêng thì có."

Tự Anh và Kinh Diệt, sau khi được nghe kể lại về Chân thân bản mệnh của A Mật, họ không khỏi cảm thấy rùng mình. Thế mà hồi trước bọn họ còn dám dạy dỗ Tiểu Đế Cơ khi nàng còn bé. Đúng là tìm chết.

Bấy giờ thấy nàng tức giận, hai người bọn họ chỉ dám đứng nép vào một góc mà không dám nói lời nào.

--------------------------------------------------------

Dù Đàm Đài Tẫn không nói ra, nhưng cảm nhận của một vị Á Thần trong Tô Tô vẫn còn khá nhanh nhạy. Nàng đã phát hiện ra có những lúc, Đàm Đài Tẫn dù rất đau đớn nhưng lại cố gắng tỏ ra không có gì, khiến nàng vô cùng lo lắng.

Đêm đó, đang ngủ, Đàm Đài Tẫn lại như mọi đêm, lén lút rời khỏi giường, trốn ra một góc nhỏ gần phòng ngủ, ho không ngừng. Cơn đau nơi lồng ngực không biết vì sao lại ngày một nặng hơn, hôm nay còn ho ra cả máu. Mặt y tái nhợt đi, vô cùng sợ  hãi, y sợ rằng sẽ không thể ở bên Tô Tô lâu hơn được nữa, y sợ y phải chết.

-"Đàm Đài Tẫn, chàng sao thế?"

Tiếng Tô Tô gọi làm Đàm Đài Tẫn giật mình, vội vàng lau vết máu nơi khóe miệng, quay lại mỉm cười tỏ vẻ không có gì. Nhưng y làm sao mà lại dấu diếm nàng được chứ, ngay lập tức đã bị nàng bóc trần.

-"Chàng bị đau sao? Đau ở đâu, để ta xem." Tô Tô tiến nhanh đến bên cạnh lo lắng nhìn y.

-"Không.......không đau."

-"Chàng không được chối."

Ngay lập tức một cơn ho nữa lại kéo đến, Đàm Đài Tẫn không kịp phản ứng, máu tươi phun ra khỏi cổ họng, bắn cả vào mặt Tô Tô, rồi nhanh chóng chảy xuống thấm ướt ngực áo. Toàn thân y vô lực cứ thế ngã thẳng xuống đất. Tô Tô không kịp đỡ y, nàng hét lên đầy sợ hãi.

-"Đàm Đài Tẫn...."

-----------------------------------------------------------

Tô Tô nàng ngàn vạn lần không thể ngờ. Ngày nàng hồi sinh Đàm Đài Tẫn, vì Nguyên thần của chàng khiếm khuyết thần thức, nên đã vô tình tái tạo lại một mảnh thần thức tà ác thế chỗ phần bị thiếu kia. 

Phần thần thức thiếu sót ấy bị phong ấn trong kiếm Nam Chi. Còn mảnh thần thức tà ác kia không vô tình mà cũng chẳng cố ý, lại là của ma thần thượng cổ Sơ Đại. 

Lúc đó vì bị Thiên lôi trừng phạt, Tiên Tuỷ tiếp nhận Nguyên thần đã mạnh mẽ tự phong ấn khí tức của chính nó cùng kí ức của Đàm Đài Tẫn để bảo toàn mạng sống cho y. Sau mỗi lần các mảnh kí ức nhỏ được khai mở, cũng dần dà kéo theo sự xuất hiện của đám ma khí đội lốt thần thức mang tên Sơ Đại. Kẻ mà hơn 1000 năm trước đã bị chính Đàm Đài Tẫn hấp thụ không còn sót lại gì. 

Vì khí tức của Tiên Tuỷ đã bị chính nó phong ấn, còn mảnh thần thức kia chỉ dừng lại ở việc dụ dỗ Đàm Đài Tẫn đọa ma hoá Ma thần, nên "hắn" căn bản vẫn nghĩ rằng thứ y có bên trong mình, ắt hẳn là Tà Cốt. 

Tới khi Đàm Đài Tẫn được đặt trong căn phòng kia, cảm nhận được oán khí nồng nặc nơi góc phòng, ẩn sâu trong thanh kiếm, "hắn" mừng rỡ vội vã trỗi dậy, hấp thu oán khí, mê hoặc Đàm Đài Tẫn giúp "hắn" tái sinh. Thế nhưng hắn lại không hay biết, sử dụng bản thể mở phong ấn thanh kiếm lại vô tình khai mở Tiên Tuỷ, thẳng một phát đem hắn lại từng bước giam giữ vào trong sâu thẳm tâm hồn Đàm Đài Tẫn.

Thế nhưng, phàm đã là oán khí dày đặc, há có thể trốn thoát được sao? Thân thể vốn vẫn là Ma thai, hấp thụ oán khí dày đặc cỡ đó, bảo không chịu ảnh hưởng, chỉ có thể là đang nói đến một câu chuyện hài hước không đầu không cuối.

Thân thể Ma thai, trời sinh khả năng hấp thu oán khí vô hạn, lại nhờ một Tiên Tử mà mang trong mình Tiên Tuỷ cao quý. Ma khí cùng tiên khí giằng co, đấu tranh trong thân thể y không ngừng nghỉ, đau đớn và vô cùng khó chịu.

Lại nói trong thanh kiếm đó, còn ẩn dấu phần kí ức khủng khiếp nhất cuộc đời Đàm Đài Tẫn. Cũng đã nhờ "hắn" mà thành công trở về thân thể chủ nhân.

Phần kí ức kinh hoàng đó có thể đem một người mới chớm bước chân vào con đường thanh tẩy linh hồn, lập tức rơi vào hỗn loạn, mà đem Ma Thần một bước tái sinh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tntm