Chương 3: 500 năm lội sông U Minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chấp Bạch Vũ đứng chờ bên ngoài hồi lâu, sắc trời chuyển hồng, áng chừng có chút muộn. Bên trong phòng, tiếng khóc nấc vẫn day dứt không thôi, hắn lo rằng, nàng sẽ khóc tới mệt, có chút sốt ruột không kìm lòng được.

- Chấp Bạch Vũ.

- Thần nữ. Hắn vội bước vào.

- Đàm Đài Tẫn...............nàng ngập ngừng ............sau khi ta chết, chàng đã lội sông U Minh suốt 500 năm chỉ để tìm ta. Ta vẫn luôn không hiểu,  làm sao mà chàng ấy lại đến được đó?

- Thần nữ......chuyện này.......là.....

- Ngươi biết chuyện này sao?

- Là tộc Di Nguyệt của thần, có cách có thể mở ra lối vào sông U Minh. Là tộc Di Nguyệt đã giúp điện hạ đến đó tìm người.

Không khí đột nhiên trở nên gượng gạo. Là hắn cùng tộc Di Nguyệt mở lối đưa điện hạ đến sông U Minh tìm nguyên thần của Diệp Tịch Vụ, hắn không hề biết Diệp Tịch Vụ vốn không chết, chỉ là Lê Tô Tô lịch kiếp mà thôi. Còn điện hạ hắn hết lòng trung thành, lội sông U Minh 500 năm, bị nhược thủy ăn mòn 500 năm. Hắn cảm thấy bản thân tràn ngập tội lỗi, nếu hắn không quá vội vã vì cứu chủ tử của mình, chắc hẳn đã không đẩy ngài ấy tới nơi còn cô độc, đau đớn gấp ngàn vạn lần như thế. 

Chấp Bạch Vũ bối rối, hai bàn tay luống cuống đan vào nhau, mặt cúi gằm xuống chờ đợi sự trách phạt. Người trước mặt hắn lặng thinh không nói, càng làm hắn thêm thập phần lo lắng.

- Ta không trách ngươi.

Hắn ngẩng đầu lên, ngạc nhiên.

- Bản thân ngươi cũng không biết rõ sự tình bên trong, ngươi cũng chỉ là muốn thành toàn cho chủ nhân của mình.

- Thần nữ............thần.........

- Ngươi đưa ta đến đó đi.

- Đến đó?

- Ta muốn đến nơi chàng lặn lội tìm ta suốt 500 năm ấy.

- Nhưng Thần nữ, nơi đó 500 năm mới mở ra một lần, người vào đó e là..........

- Ta là Thần, ta có thể rời khỏi đó mà không cần tới 500 năm, ta chỉ muốn biết chàng tiến vào đó bằng cách nào, ta muốn đến đó tìm thần thức của chàng, như cách chàng đến tìm nguyên thần của ta trong quá khứ.

- Thần nữ..........vậy được, thần sẽ giúp người.

Toàn tộc Di Nguyệt tạo trận pháp bên bờ sông, chờ đợi ánh trăng lên, ánh trăng cao dần, sáng vằng vặc một khoảng sông rộng lớn. Lê Tô Tô đứng giữa trận pháp, cầm lấy con dao nhỏ, được con trai út của Phù Nhai đưa đến, rạch một đường lớn trên lòng bàn tay. Máu tươi nhỏ xuống từng giọt mau dần, khởi động trận pháp, lối vào sông U Minh từ từ mở ra.

Lê Tô Tô bước tới, cửa U Minh mở hoàn toàn, nàng toan bước vào.

- Thần nữ, khi nào người quay lại?

- Tìm được chàng, ta sẽ quay lại.

Bóng nàng khuất dần, lối vào đóng lại. Trước mắt nàng hiện ra một khoảng không rộng lớn, là sông U Minh trải dài không thấy bến bờ. Trên bờ, lấp lánh những bông hoa bồ công anh trong suốt, phát ra ánh sáng màu lam nhạt, tinh vân lóng lánh bay khắp bờ sông.

- Là nói, nơi đây không có sự sống, sao lại có hoa bồ công anh, lại còn tràn ngập khắp nơi như thế này? Nàng nghĩ thoáng qua.

Lê Tô Tô bước tới gần bờ sông hơn, mặt nước loang loáng, lặng yên, tưởng chừng yên bình nhưng lại là nhược thủy thiêu đốt tận tim gan. Nàng ngồi xuống, đưa tay xuống mặt nước, một cỗ cảm giác bỏng rát, đau đớn, buốt nhói bao trùm lấy bàn tay nàng. Nàng giật mình rụt tay lại, bàn tay bị nhược thủy ăn mòn, đỏ ửng lên, da thịt bị thiêu đốt tới chảy máu. Nàng nhíu mày, không biết y đã chịu nỗi đau giày vò thiêu đốt đến mức nào để tìm lại nàng chứ?

- 500 năm, là chàng 500 năm lội sông U Minh tìm ta, một chút đau đớn này có há là gì chứ.

Lê Tô Tô đứng lên, không chút ngại ngần, bước thẳng xuống dòng nước ấy, nàng bước từng bước khó nhọc, miệng không ngừng gọi lớn.

- Đàm Đài Tẫn, chàng ở đâu, ta đến đưa chàng về nhà.

- Đàm Đài Tẫn, ta sai rồi, ta đã trách lầm chàng, chàng cho ta sửa sai có được không?

- Đàm Đài Tẫn, chàng đừng giận ta nữa.

- ........................................................

Cứ thế, nàng lội hết nơi này qua nơi khác, đôi chân nhỏ bé bị nhược thủy thiêu đốt, nàng có thần tủy, cứ thế đôi chân nàng, cứ lành lại rồi lại nứt ra, liên tục không dừng lại.

Hóa ra lại đau đớn đến như thế, hóa ra nỗi đau nhược thủy thiêu đốt cũng không đau bằng mất đi người trong lòng, nàng đi liên tục tới kiệt sức, ngất đi bên bờ sông, xung quang nàng, những đóa bồ công anh lặng lẽ vây quanh bảo vệ nàng.

------------------------------------------------------------

- Hình như là người sống.

- Nơi đây thì lấy đâu ra người sống.

- Ngươi xem, nàng ta rõ ràng là người còn sống.

- Nàng ta tới đây làm gì thế nhỉ?

- Ta cũng không biết.

Âm thanh ồn ào, nhốn nháo khiến Tô Tô bừng tỉnh. Nàng mở mắt, thì ra là một đám oan hồn bay qua làm náo loạn bên tai nàng. 

- Ngươi sao lại ở đây? Một oan hồn nhỏ nhiều chuyện tò mò dò hỏi.

- Ta tới tìm phu quân của ta. 

- Phu quân?

Cả đám oan hồn cười khúc khích.

- Phu quân ngươi sao có thể ở đây, ở đây không có người sống đâu.

- Ta không tìm người sống, ta tìm thần thức của chàng. Nàng lạnh nhạt đáp lời.

- Lâu lắm rồi mới có người sống lại tới đây tìm người chết đó.

Cả đám lại ồn ào buôn chuyện.

- Lâu lắm? Trước đó các ngươi đã từng gặp người khác cũng tới đây tìm người?

- Đúng thế. Một oan hồn đáp lời. - Hơn nữa còn rất si tình a~. Một oan hồn khác lớn giọng ngưỡng mộ.

- Là chàng sao, Đàm Đài Tẫn ? Lê Tô Tô thầm nghĩ.

- Các ngươi có thể nói cho ta biết, người đó trông thế nào không?

- Đã qua lâu thế rồi, chúng ta cũng chẳng nhớ rõ nữa, chỉ nhớ hắn rất gầy, trông bệnh như sắp chết đi vậy. Nhưng vẫn liều mạng lội sông tìm người. Hắn cũng như ngươi, da thịt dù có bị thiêu đốt tới tận xương cũng vẫn có thể lành lại.

- Nhưng mà, cũng không được lâu cho lắm, cuối cùng cũng chẳng lành lại được bao nhiêu.

- Các ngươi có biết người đó tới tìm ai không?

-  Hình như hắn có gọi tên một người.

- Có không?

- Có đó.

Cả đám lại nhao nhao lên.

- Tên gì ấy nhỉ, hình như là cái gì đó, họ Diệp thì phải. Diệp......Vu.....Vũ gì đó.

- Lê Tô Tô hốt hoảng, "Diệp Tịch Vụ"?

- Đúng, đúng, đúng. Là Diệp Tịch Vụ. Cả đám lại nhao nhao lên.

Lê Tô Tô dường như không kìm lại được, đúng là Đàm Đài Tẫn, đúng là chàng rồi. Nàng sốt ruột hỏi tiếp.

- Thế sau đó, chàng ấy thế nào? Các ngươi làm ơn cho ta biết được không?

Một oan hồn nghi hoặc. Bay đến dò xét xung quanh nàng một lượt.

- Ngươi có vẻ quan tâm tới hắn, không lẽ, ngươi là đơn phương hắn? Hắn đi tìm người đó, có thể thấy hắn rất si tình, sao ngươi còn tới đây kiếm hắn làm gì?

- Nàng nghẹn ngào......bởi vì ta chính là người mà chàng vẫn luôn tìm kiếm. Cầu xin ngươi cho ta biết được không?

- Là ngươi sao, ngươi không chết?

- Ta không chết.

- Đúng là công cốc, đi tìm tới tận 500 năm. Các oan hồn ngạc nhiên rồi thở dài não nề.

- Ta nói, hắn thảm lắm luôn, lội sông, gào khóc, thiếu điều muốn chết đi mà không thể chết được. 

- Mà cũng kì lạ, từ khi hắn tới, nơi đây bắt đầu xuất hiện những đóa hoa trong suốt kia, ngưng tụ khắp nơi, phát ra sáng óng ánh.

- Nơi đây không có cỏ cây gì sống nổi, mà nhờ hắn, nơi đây mới có vẻ có sức sống hơn một chút.

- Rất lâu sau đó hắn kiệt sức, chỉ còn thoi thóp nằm trên bờ. Sau đó có người tới đưa hắn ta đi rồi. Hắn còn sống hay không, chúng ta cũng không biết nữa.

Là Triệu Du bá bá, là người đã đến cứu chàng. Nàng ngồi ngây ngốc, nơi đây lạnh lẽo, cô độc, liệu ta có thể tìm đc thần thức của chàng ở đây không? Liệu thâm tâm chàng có còn muốn đến đây nữa không? Nàng mỉm cười nhưng khuôn mặt tràn đầy đau khổ, nước mắt lã chã rơi, ta làm chàng đau đớn đến vậy, chàng có trách ta không? Chàng liệu có còn muốn quay về với ta nữa không?

- Thôi chúng ta đi đi.

Đám oan hồn không thấy Tô Tô đáp lời, liền rủ nhau rời đi, vẫn không ngừng ồn ào buôn chuyện, câu chuyện mới mà suốt cả ngàn năm chúng mới lại có để buôn. Tiếng huyên náo xa dần.

Tô Tô vẫn ngồi đó, khuôn mặt vô hồn, hai hàng nước mắt chảy dài trong vô thức, lâu, qua rất lâu, nàng chậm rãi đứng lên. Nàng vẫn còn muốn tìm hắn thêm chút nữa. Rừng bồ công anh lay động, không có gió nhưng chúng không ngừng đung đưa, đám tinh vân lướt nhanh, cuộn lại cuốn quanh nàng, như muốn nàng đi theo chúng. Nàng nhìn theo, bước từng bước mà lòng nặng trĩu.

Đám tinh vân óng ánh, dẫn đường cho nàng tới một bờ đất khá bằng phẳng, nơi đây bồ công anh mọc dày và nhiều hơn bình thường, vẫn thứ ánh sáng đó, lấp lánh nhàn nhạt. Chợt mắt nàng chạm đến một thân ảnh mơ hồ, nằm giữa đám hoa bồ công anh rậm rạp, tinh vân dẫn đường cũng vừa hay dừng lại ở đó rồi tản ra.

Nàng vội vàng chạy tới, không nhìn dưới chân nên vấp ngã, chân nàng bị thương, hãy còn chưa lành lại, nàng không đứng lên nữa, cứ thế bò tới thân ảnh kia, khuôn mặt mong chờ, hi vọng. Để rồi trước mắt nàng hiện ra, một dáng người gầy gò, diện trung y màu xanh đậm, nằm yên như đang ngủ say giữa đám bồ công anh lấp lánh.

Là y, là Đàm Đài Tẫn, đúng là chàng rồi. Tay nàng run run đưa tới. Nam nhân trước mắt nàng trông thật thê thảm, trung y mỏng manh rách nát, trên đó loang lổ những vết máu chồng chéo lên nhau, đã thâm đen lại, bàn tay, bàn chân bị nhược thủy ăn mòn lộ ra cả xương trắng, dường như không thể lành lại được nữa. Khuôn mặt quen thuộc ấy gầy guộc, tràn đầy sự đau đớn, mất mát. Lê Tô Tô run rẩy, muốn gọi tên y, nhưng nghẹn ứ trong cổ họng, tiếng nàng cất lên từng từ không rõ ràng.

- Đàm... Đài ... Tẫn..... chàng....., ta..... ta...... tìm thấy chàng rồi.

Nàng khóc như mưa, vừa muốn lao đến ôm lấy người trước mặt, vừa sợ chạm vào, thân ảnh mỏng manh ấy sẽ tan biến mất. Nàng khóc đến ngất đi, nằm cạnh thân ảnh mơ hồ đó, chìm vào giấc mộng mờ nhạt. 

- Diệp Tịch Vụ, nàng ở đâu? Diệp Tịch Vụ, ta tới đón nàng, nàng đừng giận ta nữa. Diệp Tịch Vụ.....

Trước mắt nàng, một hình bóng cao gầy, tả tơi, liều mạng lội dưới dòng nhược thủy bỏng rát. Người đó gọi tên nàng trong đau đớn, tuyệt vọng, nước mắt không ngừng lăn dài trên khuôn mặt gầy gò ấy. Hắn dường như đã gọi nàng rất lâu, tiếng gào thét khàn đặc như muốn đứt hơi, nhưng vẫn không ngừng nghỉ gọi tên nàng.  Nước mắt nàng không kìm được trào ra, nàng hét lớn.

- Đàm Đài Tẫn.

Bất giác người đó quay lại, đứng như trời trồng, nhìn nàng bằng ánh mắt tràn ngập đau đớn.

- Diệp Tịch Vụ.

- Ta, là ta đây, ta tới đón chàng về nhà.

- Diệp Tịch Vụ. Hắn chầm chậm đưa tay lên, đôi tay đỏ ửng, máu thịt xen lẫn nhau, lộ ra cả xương, hướng về phía nàng, nghẹn ngào. Diệp Tịch Vụ, đúng là nàng rồi.

Lê Tô Tô bừng tỉnh, hốt hoảng nhìn quanh, một thân trung y mỏng manh vẫn nằm yên lặng bên cạnh, nàng ngồi dậy, tay nàng run rẩy vuốt nhẹ lên khuôn mặt nhợt nhạt kia.

Nàng đem vảy hộ tâm trong ngực ra, đặt lên ngực hắn, thì thầm bên tai hắn.

- Đàm Đài Tẫn, chúng ta về nhà thôi.

--------------------------------------------------------------------









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tntm