Chương 4: Căn nhà trúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Không biết khi nào Thần nữ mới quay lại đây.

Chấp Bạch Vũ đứng  ở gần nơi từng là lối vào sông U Minh thở dài. Dù biết điện hạ của hắn có chút không bình thường đi, nhưng sao cả phu nhân của người cũng vậy, ai da thật là khó hiểu. Nhớ lại lần đầu gặp điện hạ, một lòng phò tá người làm chuyện lớn, ấy vậy không ngờ người lại đem theo cả phu nhân, dù phu nhân có hành hạ, bạo ngược, thì chủ tử của hắn vẫn cứ lưu luyến một cách khó hiểu. Hai con người ấy rõ là thiếu nhau sống không nổi, ấy vậy mà cứ ở cạnh nhau là lại làm ra mấy chuyện gà bay chó sủa, khiến người khác thật mệt nha. Bản thân hắn cũng thật giống người trông trẻ đi.

Lại nói, một người liều mạng vào sông U Minh thì thôi đi, giờ lại thêm một người nữa, không biết còn có thêm biến cố gì đây. Lần trước hắn chờ đợi 500 năm, luyện ma pháp, hết lòng  trung thành, cuối cùng điện hạ của hắn vẫn tuẫn đạo Đồng Bi. Giờ đây Thần nữ Tô Tô, người mà điện hạ của hắn hết lòng bảo vệ, lại bước vào nơi đó để tìm lại người cũ.

Hắn chưa từng tới nơi đó, nhưng vẫn biết đó là nơi không tốt đẹp gì. Lần này Thần nữ có mệnh hệ gì, chắc điện hạ của hắn tức tới mức hồi sinh mà trách phạt hắn mất. Âý vậy cũng tốt, hồi sinh rồi thì người trong kia cũng không cần liều mạng nữa, hắn nghĩ.

 Cũng nửa năm rồi, lần trước đợi tới tận 500 năm, lần này mới có nửa năm nên hắn cũng không sốt ruột lắm, chỉ là không muốn Thần nữ gặp chuyện gì mà thôi.

Hắn quay người toan bước đi, đột nhiên sắc trời tối sầm, gió thổi tứ tung, sét đánh ngang trời, cưỡng ép một phần không gian như muốn tách đôi ra. Chấp Bạch Vũ gắng sức đứng vững trên nền đất, lấy tay che chắn mặt mũi, không quên nhìn chăm chú vào nơi đang bị cưỡng ép mở ra kia nghi hoặc.

- Lối vào sông U Minh, còn chưa tới thời hạn, sao có thể? Thậm chí còn không cần trận pháp của tộc Di Nguyệt?

Sét đánh trắng trời, gió xoáy không ngừng, lối vào sông U Minh mở ra hoàn toàn, một bóng hình bé nhỏ, y phục trên người rách nát, đôi chân trần bước nặng nề xuất hiện. Khuôn mặt nhợt nhạt dần hiện rõ, Chấp Bạch Vũ thất kinh.

- Thần nữ.

Tô Tô không nói gì, mệt mỏi nhìn lên, ánh mắt vô định, rồi nàng khụy chân, vô lực ngã thẳng xuống đất. Chấp Bạch Vũ lao tới, vừa hay đỡ được Tô Tô. Chớp mắt, lối vào đóng lại, trời đất lặng thinh như thể chưa có trận cuồng phong vừa rồi. Chấp Bạch Vũ nhìn Tô Tô, thật không dám tin, Thần nữ cao cao tại thượng, thanh khiết nhất tam giới, chỉ vì điện hạ của hắn mà biến thành cái dạng này. Nhưng hắn không có thời gian để thắc mắc quá nhiều,  vội vàng đưa nàng về tộc Di Nguyệt.

--------------------------------------------------

"- Tô Tô, đời này ta quá khổ sở rồi. Nàng tới kết thúc giúp ta đi.

- Tô Tô lần này thật sự không thể gặp lại được nữa rồi."

- Đàm Đài Tẫn, không, không được. Chàng không được chết, chàng không được lừa ta nữa, không!!!!!!!

Tô Tô hét lớn rồi choàng tỉnh, nàng bật dậy, mồ hôi đầm đìa, đôi mắt đỏ hoe, từng giọt nước mắt không tự chủ mà tranh nhau rơi xuống. Nàng luống cuống tìm kiếm, vảy hộ tâm vẫn yên vị trong ngực áo, đột nhiên tim nàng quặn lại, miệng lắp bắp không rõ.

- Đàm Đài Tẫn, chàng lại lừa ta.

- Thần nữ, Thần nữ người không sao chứ. Phù Nhai nghe tiếng hét, đánh rơi cả bát thuốc, chạy vào phòng, lo lắng nắm lấy tay Tô Tô hỏi dồn dập.

Trước mắt Phù Nhai, Thần nữ vốn cứng rắn, thanh tao của nàng đột nhiên mỏng manh, yếu đuối đến không tưởng. Là vì người đó sao, Thần nữ của nàng cũng thật quá đáng thương rồi.

Mất cả một ngày trời an ủi, chăm sóc, Tô Tô mới ăn được một chút cháo, hôn mê gần ba ngày làm người nàng cứng đờ, như muốn gãy đôi vậy.

Vì chưa tới thời gian mở lối vào sông U Minh, nên nàng đã sử dụng thần lực của bản thân cưỡng ép cánh cổng đó mở ra. Vốn sau khi thành Thần, nàng may mắn có được thần lực của mười hai vị thần cổ, nhưng nàng chưa từng sử dụng các thần lực đó cùng một lúc. Mà vì mở cánh cổng này, sức mạnh Nguyệt Thần, Thổ Thần, Lôi Thần, Phong Thần đều đã được nàng triệu tập. Cơ thể bé nhỏ, cộng với một thời gian dài lội nhược thủy, khiến nàng không thể chống chịu được, quá nhiều sức mạnh được sử dụng cùng một lúc, nàng chỉ kịp ra khỏi đó, rồi ngất đi mà không biết gì nữa. Thân thể này cũng có lúc thật yếu ớt mà. Là Thần cũng không thể tránh được.

Chấp Bạch Vũ nóng lòng muốn đi hỏi chuyện Tô Tô, lại bị Phù Nhai mắng mỏ cả một ngày trời, đến tối không nhịn nổi nữa, vội vàng tới gặp Tô Tô để hỏi cho rõ những câu hỏi còn đang luẩn quẩn trong đầu hắn suốt mấy ngày qua.

- Thần nữ.

- Vào đi. Có chuyện gì sao?

- Thần nữ, người.......làm cách nào người ra được khỏi đó vậy? Còn có, người......người có tìm được điện hạ không?

- Tìm được rồi, một mảnh thần thức của chàng. Nhưng.........

- Nhưng sao ạ?

- Trông chàng thật đáng thương, ta biết ở nơi đó hẳn rất khổ sở, nhưng lại không nghĩ ra được, vì ta mà chàng..........chàng biến thành bộ dáng thống khổ như vậy. Tô Tô buồn khổ, tự trách.

- Thần nữ người, là điện hạ tình nguyện, người đừng quá đau lòng, tìm được thần thức thì điện hạ có thể sẽ trở lại được, người nên vui mừng mới phải.

- Đúng, nên vui mừng mới phải. Tô Tô nắm chặt vảy hộ tâm trong tay.

Chấp Bạch Vũ còn muốn hỏi nhiều nữa, nhưng thấy Thần nữ như vậy, lại không dám mở miệng. Thôi vậy, sau này biết cũng không muộn.

Tô Tô ngồi lặng im, ngắm nhìn vảy hộ tâm đang lóng lánh ánh sáng nhàn nhạt, ngắm nghía một lúc, nàng đem thần ấn của mình, dò xét vào bên trong. Hẳn là đủ rồi, nguyên thần có phản ứng, thu nhận thần thức, nhưng vẫn còn yếu quá, chưa hóa hình được, cần phải truyền linh lực nuôi dưỡng mới được. Nàng suy nghĩ một lúc, chợt nảy ra một suy nghĩ hơi quá phận, nàng mỉm cười nhè nhẹ rồi nằm xuống.

- Ngủ thôi, ngày mai chúng ta sẽ đi tìm nơi đó nhé, Đàm Đài Tẫn.

Hôm sau, Tô Tô từ biệt Chấp Bạch Vũ và Phù Nhai, hai người họ vốn muốn nàng nghỉ ngơi thêm một chút, nhưng nàng không muốn chậm trễ thêm nữa. Họ cũng không khuyên nổi, nên chỉ đành chuẩn bị thêm ít đồ cho nàng đi đường. Nàng cảm ơn, từ biệt họ rồi rời đi, bóng dáng nàng mờ dần phía cuối con đường.

- Hi vọng ngài ấy có thể đạt được ý nguyện. Phù Nhai thở dài. Chấp Bạch Vũ yên lặng không nói gì.

----------------------------------------------

Dựa vào kí ức mỏng manh còn sót lại, Tô Tô tìm kiếm cả mấy tháng trời, cuối cùng cũng tìm thấy rồi. Chiến thần cũng thật cẩn thận a~, đem lưu luyến nơi này mà tạo kết giới vững chắc quá, đến nàng cũng mất một thời gian dài mới tìm thấy, khó khăn cả nửa ngày mới vào được tới đây.

- Nhà trúc của công chúa Trai tộc - Chiến thần phu nhân - Tang Tửu.

Trước mắt nàng, ngôi nhà trúc mà nàng thấy trong Bát Nhã Phù Sinh hiện ra nguyên vẹn, thật không có nửa điểm khác với trong giấc mộng ấy. Tô Tô chắp tay kính cẩn lạy một lạy.

- Cầu xin Chiến thần Minh Dạ, Chiến thần phu nhân Tang Tửu, xin hai người hãy thông cảm cho con lần này.

Căn nhà này cùng biết bao kỉ niệm của Minh Dạ và Tang Tửu, những ngày tháng hạnh phúc, yên bình nhất của họ, có lẽ cũng chỉ có ở đây. Tô Tô dạo một vòng, mọi thứ thực không có chút khác biệt, kết giới khiến cho nơi này vẫn nguyên trạng y như ngàn năm trước.

Một cỗ cảm xúc mất mát ùa về, dù gì nàng cũng nhập mộng, cũng trải qua yêu, hận, tình , thù của công chúa tộc Trai năm ấy, làm sao có thể không có chút ảnh hưởng khi tới nơi đây. Nàng thở dài, chỉ vì một chút hiểu lầm, mà họ không có cơ hội ở cạnh nhau, thật đau lòng. 

Còn nàng thì sao, nàng và hắn, còn có thể không?

------------------------------------------------------






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tntm