Chap 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh ... hai... sao anh lại... "

"À mà không đúng... xin lỗi Vương tổng tôi gọi sai rồi, phải là cho hỏi Vương tổng ngài đêm hôm vì sao lại đến đây tìm một người như tôi ? Lại có việc gì cần đến ? Mà tại sao ngài biết chỗ ở của tôi ? Theo dõi tôi ?" Tiêu Chiến thoạt đầu có chút bàng hoàng vì sự xuất hiện của Vương Nhất Bác , tâm lại có chút dao động , là người mà cậu một đời si tình không thể buông bỏ , nhưng như vậy thì đã sao ? Là chỉ mình cậu đơn phương , tình cảm chỉ từ một phía thì có ích gì chứ. Nên Tiêu Chiến cố vờ đi như không để tâm mấy đến người trước mắt , lại dùng dùng ngữ điệu xa cách mà xưng hô.

"A ... Chiến... em vì sao lại rời đi. Vương gia không tốt để em ở lại ?" Vương Nhất Bác lắp bắp mà nói không nên lời. Tim lại nổi lên muôn vàn tiếng trống , đánh liên hồi , đánh đến đau muốn rơi cả nước mắt.

"Tôi và ngài từ lâu đã không còn can hệ , nên cầu mong ngài đừng gọi tôi thân thiết như vậy . Tôi rời Vương gia vì lý do gì chắc ngài cũng rõ mà . Tôi chọn rời đi không phải vì Vương gia tốt hay không , mà tôi chỉ là thấy mình như một linh hồn trong suốt trong đó vậy. Từ khi cha Vương mất tôi chính là tồn tại cũng như không , rời đi rồi tôi mới thấy được thế giới rộng lớn ra sao , còn thực hiện được ước mơ của chính mình mà không cần phải vô vọng đuổi theo những thứ vô nghĩa không rõ nguyên do." Tiêu Chiến không dám nhìn thẳng mặt Nhất Bác , hắn hôm nay vậy mà lại gọi tên cậu như vậy , cũng khá lâu rồi Tiêu Chiến mới nghe hắn dung giọng ôn nhu gọi cái tên này. Nhưng cậu không muốn mình phải một lần nữa lại yếu đuối dễ dàng buông hỏ mọi thứ như xưa với hắn , cậu đau đủ rồi , mệt đủ rồi , không muốn nó xuất hiện một lần nữa.

"Anh biết anh không tốt.... anh.... biết lỗi rồi em có thể về với anh không ?... anh thực sự.. "

"Không " Tiêu Chiến thẳng thừng mà trả lời cắt đứt ngang câu nói còn bỏ lỡ của Nhất Bác. Hắn đây là xem cậu là ai chứ , bỏ mặc xong bây giờ lại bảo cậu về , hắn nói nghe thật dễ dàng. Nhưng đối với Tiêu Chiến nó đã không dễ dàng .

" A Chiến... " Vương Nhất Bác hoàn toàn đơ người , trong phút chốc không thể tìm được câu từ nào hợp lý để nói trong trường hợp này. Tiêu Chiến đây là thẳng thừng từ chối không do dự lấy 1 giây. Trong 1 giây ấy , Vương Nhất Bác cảm thấy tim mình như vỡ rồi , khóe mắt đã lâu không có động tĩnh nay trong một khoảnh khắc lướt qua mà mang chút hơi nước, nơi mũi cũng cảm giác có chút xót và cay. Hắn... là đang muốn khóc sao ?

" Tôi đã chọn rời đi tức muốn cùng anh không còn tồn tại quan hệ nào cả. Anh nghĩ xem vì sao năm xưa tôi lại rời đi ? Bây giờ cuộc sống của tôi đang rất ổn anh liền đến rồi bảo tôi theo anh về , anh biết lỗi của mình rồi , 6 năm đau khổ làm người đứng sau của tôi chỉ đổi lại bấy nhiêu đó ?"

"Tiêu Chiến ... à... em ..."

" Phải.. là lúc trước tôi rất yêu anh , yêu đến mù quáng , yêu đến không biết rốt cuộc mình đang đuổi theo thứ gì , là một thứ vô nghĩa ? Hay thứ tình cảm không hề tồn tại từ.... nhưng mà thôi... chuyện đã qua rồi... tôi cũng không muốn nhắc đến nữa .

Bây giờ trời cũng đã tối rồi , tôi hôm nay cũng thực sự rất mệt. Mong Vương tổng về cho , và sau này... đừng đến làm phiền tôi nữa. Tôi không muốn bạn gái của ngài hiểu lầm quan hệ giữa hai ta. "

Tiêu Chiến nói dứt từ cuối cũng là lúc trước mắt Vương Nhất Bác chỉ là một mảng nâu sòng của cánh cửa gỗ. Giọng nói khàn khàn không thể kìm chế vô vọng gọi tên cậu.

Tiêu Chiến sau khi đóng cửa nước mắt cũng không ngăn được nữa mà trào ra khỏi khóe mắt. Lồng ngực lại không được báo trước mà đau đến tê dại , đôi chân không còn sức đứng vững nữa mà vô lực ngã xuống nền nhà lạnh , tấm lưng gầy run run tựa vào cánh cửa gỗ , hai gối dần co lại bó sát vào người ... Tiêu Chiến như muốn thu mình nhỏ lại hết mức có thể. Muốn chạy trốn khỏi mọi việc đang xảy ra.

Cậu đã cố né tránh , cố gắng quên đi tất cả nhưng vì cái gì lúc cậu đã gần thành công hắn lại xuất hiện trước mặt cậu rồi nói câu xin lỗi. Cậu không muốn nghe , khoing muốn nghe thấy những lời nói qua loa ngoài tay ấy nữa. Lúc trước cậu nghe đủ rồi , và đủ hiểu nó giả dối và không chân thật đến mức nào rồi. Cậu mệt lắm , cậu sợ lắm , sợ lắm cảm giác được người khác tạo cho mình rất nhiều hy vọng và thậm chí cả vùng trời hạnh phúc .... nhưng rồi lại 1 tay xô cậu xuống vũng lầy thất vọng và đau thương .

Tiêu Chiến cứ co ro cơ thể khóc đến không còn sức lực , đầu cảm giác có chút choáng váng không rõ hình ảnh xung quanh , cơ thể không còn sức nữa mà ngã gục ngay tại nền nhà lạnh khi trên thân chỉ là chiếc áo phông mỏng cùng quần thể thao.

Bên ngoài Vương Nhất Bác liên tực gõ cửa nhưng nhận lại cũng chỉ là khoảng không yên tĩnh đến đáng sợ. Đôi mắt ướt đẫm những giọt lệ đã từ lâu không xuất hiện trên gương mặt băng lãnh vô cảm. Trái tim lại đau đến không thở được nữa. Là một cảm giác bất lực , là cảm giác thất vọng khi không thể nói chuyện cùng Tiêu Chiến như trước. Là nhói đau khi cậu nói 2 người không còn can hệ... hắn thật sự mất cậu rồi... hắn không muốn.. lúc trước đúng là hắn sai ... nhưng lúc đó chính hắn cũng không biết tình cảm của mình là gì , cũng không biết cậu có tình cảm với mình hay không nên mới chối bỏ nó.

Bây giờ Nhất Bác biết rõ tim mình cần gì và cần ai rồi. Nhưng bây giờ hắn cũng biết rõ mọi chuyện đã không còn như trước nữa. Thời gian không thể quay trở lại , tình cảm và kí ức đã qua muốn tìm và giữ lại cũng không phải chuyện đơn giản. ..nhưng hắn muốn thử... hắn mất cậu một lần rồi... bây giờ dù có khó khăn đến đâu hắn cũng sẽ không bỏ cậu một lần nào nữa.

Cảm giác bất lực mệt mỏi vây quanh , Vương Nhất Bác dựa vào vách tường bên cạnh mà nhắm nghiền lại đôi mắt , chờ mai sáng lên rồi lại tiếp tục giải thích với cậu .

Sáng hôm sau Vương Nhất Bác bị đánh thức bởi ánh nắng của buổi đầu sớm , xung quanh còn có vài tiếng chim ,hắn mệt mỏi nhìn đồng hồ trên tay , đã là 7h rồi.

Chỉnh sửa lại quần áo và điều tiết đôi mắt thích nghi với ánh sáng , do hôm qua ngủ ngoài cửa nhà Tiêu Chiến nên hôm nay cơ thể hắn có chút không khỏe. Có lẽ là bị nhiễm lạnh chút ít. Nhưng Nhất Bác đã nhanh chóng bỏ qua mấy thứ vụn vặt đó. Hắn muốn mau giải thích cho người kia hiểu, gỡ bỏ sự hiểu lầm và phá vỡ bức tường ngăn cách cả 2.

Tiếng gõ cửa hòa cũng tiếng kêu của Vương Nhất Bác cứ mãi phát ra , nhung bên trong lại mảy may không nghe thấy hồi đáp. Theo sự hiểu biết của hắn về Tiêu Chiến lúc trước giờ này đáng nhẽ cậu đã thu2s từ sớm rồi , hôm nay lại chư phải ngày nghĩ lý nào cậu không đi làm việc , nếu là né tránh hắn thì không phải rồi , hôm qua cậu phũ nhu2 vậy , chỉ vì hắn ở trước nhà mà không đi làm việc sao ? Mọi lý do đưa ra đều không phù hợp , lòng Vương Nhất Bác lại nổi lên một cổ bất an .

Hắn mặc kệ cậu sau này có mắng hắn cái gì , an toàn và sức khỏe của cậu là trên hết. Hắn dùng hết sức đạp tung cánh cửa ra , cánh cửa đáng thương bị lực mạnh tác động mà gãy chốt bật mở ra , nhưng chỉ được một chút lại như có cái gì đó cản lại.

Vương Nhất Bác đưa mắt theo khe hở đó nhìn vào nhận ra là Tiêu Chiến liền một trận đại não ngưng đọng, tim như bị bóp nghẹt , hắn mau chóng cố gắng đưa thân thể mình theo khe hở đó mà gào trong , sau khi vào được liền nhanh chóng đêna cơ thể đang nằm nhắm nghiền đôi mắt trên sàn nhà lạnh ngắt .

"A Chiến... A Chiến... em sao vậy ... mau mở mắt ra nhìn anh đi " hắn hốt hoảng đến chữ rõ chữ không. Tay ôm người trong lòng cảm nhận được cơ thể cậu như lửa đốt vậy . Vương Nhất Bác thôi không chần chừ nữa mà bế cậu ra xe đưa đến bệnh viện.

"Em nhất định không được xảy ra chuyện gì . Lời tôi muốn nói cho em nghe , em còn chưa nghe nên em không được xảy ra chuyện gì . Tôi không cho phép em bỏ tôi đi một lần nào nữa. Tiêu Chiến "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net