Chương 11. Ước Pháp Tam Chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Becky lần nữa ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhưng mục tiêu hướng đến của nàng là Freen đang ở trên giường chứ không phải mấy lọ dưỡng da đặt trên bàn nữa.

"Ước pháp tam chương?" Freen mặt tràn đầy thắc mắc, chân mày hơi dính vào nhau.

"Đúng vậy. Chính là một số việc em muốn chị phải thực hiện khi ở bên cạnh em. Ngược lại chị cũng có thể đưa ra yêu cầu của mình."

"Em nói đi."

"Đáp ứng nhanh như vậy? Chị còn chưa biết em muốn gì."

"Em muốn gì chị đều có thể cân nhắc."

Becky thật chịu không nổi nữa: "Có ai khen chị rất biết cách ăn nói chưa?"

Tại sao người này luôn có thể dùng thái độ "tim không đập, chân không run" để nói ra những lời như vậy chứ? Chẳng lẽ chị ấy không biết những lời này rất có ý tứ tán tỉnh hay sao?

Nhưng biết là tiếp tục đôi co với Freen sẽ chỉ thiệt về mình. Becky vào luôn vấn đề chính. Nàng dõng dạc nói: "Điều thứ nhất, không có việc gì thì không được giả vờ lạnh lùng với em. Chị có thể như vậy trước bất cứ ai, nhưng với em thì không được. Em muốn khi trở về nhà, chị sẽ là chính mình. Nếu vui vẻ có thể cùng em chia sẻ đôi lời. Khi buồn phiền thì tìm em để trút bầu tâm sự. Có thể em không giúp được chị, nhưng em sẽ lắng nghe chị, càng có thể an ủi chị."

Freen mà nàng gặp ở Cơ quan đăng ký hộ tịch và Freen của lúc này có sự đối lập rất lớn. Becky nhạy bén phát hiện ra rằng ẩn sau gương mặt băng lãnh của cô là một trái tim vô cùng ấm áp.

Nhẫn nại ở bên cạnh xem nàng sắp xếp quần áo, âm thầm giúp nàng lấy nước mặc dù di chuyển bất tiện, tinh tế hỏi thăm sở thích ăn uống của nàng, chú tâm đến từng lời nàng nói... 

Chỉ gặp gỡ không lâu, Freen đã làm thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của nàng về cô trước khi kết hôn. Vậy nên Becky đưa ra yêu cầu thứ nhất này hòng giúp mối quan hệ chung sống của hai người trở nên thoải mái.

"Được." Freen không chút do dự đồng ý với yêu cầu của nàng.

Suy nghĩ vài giây, Becky tiếp tục vào vấn đề thứ hai: "Không được dùng câu phản vấn, càng không cho phép chỉ nói ừ, ờ, ừm với em."

Khả năng phản vấn của Freen, Becky vừa được lĩnh hội. Phải nói là cực kỳ lợi hại. Nàng ngày ngày tiếp xúc với giới luật sư, những thứ không lọt tai đều phải nghe qua rất nhiều. Nàng không muốn khi về đến nhà, trò chuyện vài ba câu liền bị cô chọc cho tức chết.

Nghe xong yêu cầu này của Becky thì Freen đã có hơi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận: "Chị sẽ cố gắng thay đổi. Vấn đề có lẽ là do thói quen giao tiếp của chị."

Thế giới bên ngoài rất cay nghiệt. Đặt biệt đối với những người lăn lộn trên thương trường như cô. Tính cách không đủ cứng rắn sẽ bị ức hiếp. Lời nói không đủ sắc bén sẽ bị chặt chém. Hành động không đủ dứt khoát sẽ không còn đường lui.

Freen tự nhận mình không phải là người lương thiện gì. Trường hợp cần thiết cô sẽ dùng đến chút thủ đoạn, nếu cần diệt cỏ tận gốc thì tàn nhẫn một chút cũng không thành vấn đề.

Ở thời điểm hiện tại, đối với giới thương nhân trong cả nước, Chủ tịch đương nhiệm của CKH vẫn là cái tên không nên đụng vào.

...

Khi ông Chankimha vì bạo bệnh mà qua đời vào bốn năm trước, CKH lâm vào tình trạng khủng hoảng nghiêm trọng. Hàng loạt cổ đông rục rịch chuẩn bị bán tháo cổ phần để rút lui an toàn. Cổ phiếu tập đoàn tụt dốc không phanh. Người thừa kế duy nhất của ông là Sarocha Chankimha khi đó đã phải một mình đứng ra tiếp quản mọi thứ.

Một cô gái mới 22 tuổi, còn bởi vì vừa hồi phục sau tai nạn nên hai chân không thể đi lại bình thường thì có thể làm được gì? Bản án tử gần như đã được định sẵn cho CKH. Việc CKH sụp đổ chỉ còn là chuyện một sớm một chiều.

Thật không ai ngờ rằng, tân chủ tịch CKH không những đưa tập đoàn tiếp tục đứng vững mà còn gặt hái được những thành công vượt trội. Trong vòng hai năm sau biến cố, CKH vươn mình trở thành ông vua của các tập đoàn nhỏ và vừa trong cả nước. Thị phần tài chính nắm giữ không dưới 50%, doanh thu cả năm đạt ngưỡng vài chục tỷ đồng.

Sarocha Chankimha cũng từ đó mà trở thành một tượng đài bất khả xâm phạm.

...

Thấy vẻ mặt thất thần của Freen, Becky có chút chột dạ: "Đừng nói là em ức hiếp chị. Yêu cầu như vậy cũng không phải là quá đáng đúng không? Em biết chị là người làm ăn, nếu chị muốn tính toán với em thì em cũng không thể đấu lại chị."

"Đương nhiên là chị sẽ không."

"Ai biết được chứ. Những người như chị không phải thường hay có câu "không làm việc không có lợi ích" hay sao?"

Ba từ "người như chị" thốt ra từ miệng Becky khiến Freen có chút không thoải mái nhưng cô không thể hiện điều đó ra ngoài, chỉ nhẫn nại trả lời nàng: "Còn phải xem đối phương là ai. Chị không tính toán với người nhà của mình."

Cảm thấy chuyện này vẫn là nên dừng lại ở đây, Freen chủ động đổi sang đề tài khác: "Không phải chỉ mới có hai yêu cầu thôi sao? Em nói tiếp nghe thử xem."

Becky bị Freen chuyển hướng sự chú ý thành công, chỉ thấy nàng trầm tư một lúc lâu, sau đó từng câu từng chữ chậm chậm nói: "Em đã từng rất yêu Kirk. Mặc dù bây giờ không còn nữa, nhưng em không biết liệu bản thân có thể mở lòng với ai khác được không. Nếu có một người yêu thích em nhưng em không thể đáp lại đoạn tình cảm đó, em sẽ rất tự trách. Vậy nên trước mắt, xin chị hãy tự bảo vệ thật tốt trái tim của mình."

Becky không trực tiếp vạch rõ giới hạn giữa cả hai nhưng ý tứ trong lời nói của nàng Freen đều nghe hiểu. Freen im lặng nhìn nàng, sau đó mở lời phá tan không khí trầm lắng: "Đừng lo, chị sẽ không làm chuyện khiến em thấy khó xử."

"Vậy thì em yên tâm rồi."

Câu trả lời của Freen khiến Becky nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nàng liếc mắt thấy Freen vẫn giữ sách trong tay không buông, đồng hồ treo trên tường cũng đã hiển thị hơn 10 giờ 30 phút. Không biết cuộc trò chuyện bất ngờ của nàng có đang phiền đến cô hay không.

Becky gấp rút đẩy nhanh tiến độ: "Giờ đến lượt chị. Chị có yêu cầu gì cần em tuân thủ không?"

"Chị không có." Freen lắc đầu, đuôi mắt hơi cụp xuống.

Becky đưa tay phải lên gãi gãi mũi, thở ra một hơi thật nhẹ, đột nhiên lại có chút ngượng ngùng: "Vậy chị cứ từ từ suy nghĩ, khi nào nghĩ ra thì có thể nói với em."

"Được."

"Tốt rồi. Chị tiếp tục đọc sách của mình đi. Em không phiền chị nữa."

Becky cười với Freen, má lúm đồng tiền hiện lên trông vô cùng ngọt ngào. 

Tóc nàng chỉ dài đến ngang vai, vừa tắm xong nên có chút ẩm ướt. Khi nàng xoay lưng về phía mình, Freen nhìn thấy áo ngủ của nàng đã bị thấm ướt một mảng lớn. Tuy điều hòa trong phòng không mở quá thấp, nhưng việc tóc không được sấy khô trong thời gian dài vẫn rất dễ sinh bệnh.

Freen nhìn bóng lưng của nàng rồi lại nhìn đến tủ đầu giường, đấu tranh không biết có nên nhắc nhở nàng hay không. Cuối cùng vẫn là nhịn không được, nhỏ giọng gọi nàng: "Em đừng để tóc ướt đi ngủ."

Becky bị câu nói bất chợt vang lên của Freen làm cho giật mình, hoàn toàn không nghe ra được cô đã nói gì. Nàng nhanh chóng làm cho xong bước dưỡng da cuối cùng, sau đó xoay người lần nữa đối diện với cô. 

Một dấu hỏi to đùng gắn trước trán Becky: "Chị nói gì vậy?"

"Ở đây có máy sấy tóc, em dùng một chút đi." Freen chỉ tay vào tủ đầu giường, sau đó chỉ vào tóc Becky.

Becky sờ đến tóc của mình, cảm giác mát lạnh và ẩm ướt. Vì bận bàn chính sự với Freen nên nàng đã quên bén việc làm khô tóc. Nếu Freen không nói, có lẽ nàng sẽ giữ cái đầu như thế này mà đi ngủ luôn cũng nên.

Becky theo sự chỉ dẫn của Freen tìm được máy sấy tóc đã đặt ngay ngắn bên trong ngăn kéo tủ. Vừa bật máy, âm thanh ù ù vang vọng khắp phòng. Nàng hơi nhăn mày, tắt đi, sau đó ái ngại nhìn vào quyển xây dựng chiến lược kinh doanh...trên tay Freen: "Không ồn đến chị chứ?"

"Không sao. Em cứ làm đi."

"Vậy chị cố chịu một chút. Em sấy nhanh thôi."

Freen gật đầu, Becky trở lại với nhiệm vụ của mình.

Tay phải nàng cầm máy sấy không ngừng lắc lư qua lại trên đỉnh đầu, tay trái luồn sâu vào lớp tóc sau gáy, phẩy nhẹ nhàng vài lần, từng lọn tóc óng mượt theo kẽ tay nàng trượt xuống, bồng bềnh vài nhịp trước khi bị nàng lập lại động tác tung lên cao.

Mắt Freen dán chặt vào từng cử chỉ của Becky, đến khi nhận ra sự thất thố của mình mới chột dạ cúi đầu. Cũng may Becky đang tập trung nên không hề phát giác ra hành vi kỳ quái này của cô. Freen nhìn đến quyển sách trong tay mình, kẹp sách vẫn đặt ở trang trước đó, tâm trạng đọc sách của cô đã bốc hơi sạch sẽ.

Freen thở dài, nhấc điện thoại đang đặt ở bàn nhỏ đầu giường lên và đặt sách thay vào vị trí đó. Cô lưu loát nhập mật khẩu mở khoá màn hình, ấn mở ứng dụng Line, lại làm thêm một loạt thao tác soạn tin nhắn và gửi đi.

Xong việc, Freen tắt điện thoại và đặt xuống cạnh quyển xây dựng chiến lược...

Âm thanh sấy tóc của Becky cũng đã ngừng hẳn, nàng đang bận rộn thu xếp lại bàn trang điểm và chuẩn bị đi về phía giường ngủ bên này.

Riêng cái người vừa nhận được tin nhắn từ Freen thì hiện đang mắt chữ O mồm chữ A hết cỡ. 

Nhìn những dòng chữ được sếp lớn nhà mình ưa ái viết IN HOA toàn bộ mà không khỏi kinh hoàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net