Chương 12. CKH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8 giờ sáng, tầng 5 Cao ốc Siya, phòng Chủ tịch CKH.

Một bóng đen hớt hãi dùng vận tốc ánh sáng lướt đến bên cạnh Freen. Còn chưa kịp đợi Freen nhìn rõ dáng người thì âm thanh dõng dạc đã vang lên bên tai.

"Boss, em không sao chứ?"

Freen nhăn mày, đưa tay cản bóng đen kia lao thẳng vào người cô, trầm giọng: "Trưởng phòng Nam, em có thể nghe được những gì chị nói rất rõ ràng, không cần phải đến quá gần em."

"Em còn chê bai chị." Người được gọi là Trưởng phòng Nam lập tức bày ra bộ dáng vừa bị ức hiếp. Uỷ khuất cáo trạng: "Không phải do em cả sao? Nửa đêm nửa hôm lại gửi cho chị thông tin khủng bố như vậy. Sau đó thì cũng không thèm trả lời tiếp. Hại chị cả đêm mất ngủ. Chị còn nghĩ là em đụng phải thứ gì đó khiến cho đầu óc không được tỉnh táo. Vừa sáng đã phải chạy ngay đến để vấn an em đây."

"Không phải chị luôn muốn như vậy sao?"

"Không phải em luôn từ chối hay sao?"

Freen ký nốt tài liệu trong tay, nghiêng đầu đối diện với Nam. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng vẫn là Nam đầu hàng trước. Dù gì người ta cũng là sếp lớn, mình là người làm công ăn lương, vẫn không nên đắc tội thì hơn.

"Vậy em nói đi. Rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại lọt vào mắt xanh của em. Trước đây chị một mình vật lộn với đám yêu quái xấu xa kia hao tổn biết bao là nguyên khí. Chỉ còn thiếu một bước là quỳ xuống cầu xin em cho chị thêm một người phụ tá cũng không thấy em nói gì. Bây giờ đang yên đang lành, đột nhiên lại bảo chị tuyển trợ lý. Chị đây thật sự là thụ sủng nhược kinh đó."

Nam đem những lời trong lòng nói ra một tràn thật dài. Cái gì mà đánh nhau với yêu quái, rồi còn cả hao tổn nguyên khí. Người không biết còn tưởng là cô đang kể chuyện thần thoại. Nhưng Freen vốn đã quen với cách nói chuyện phóng đại này của cô, không ngạc nhiên mà chỉ điềm tĩnh hỏi lại một câu thành công khiến Nam câm nín.

"Chị tuyển hay không tuyển?"

"Em..."

Nam nghiến răng nghiến lợi. Thật tức chết mà. Cô nhịn.

Tay Nam nắm chặt thành đấm rồi nhẹ thả ra, hướng về Freen nở một nụ cười không thể công nghiệp hơn nữa: "Tuyển, đương nhiên là phải tuyển."

Sau đó trước khi ra khỏi phòng còn không quên bổ sung thêm một câu: "Cảm ơn Boss đại nhân."

Nhìn bóng lưng hậm hực rời đi của Nam, Freen buồn cười nâng khoé môi.

Đại luật sư LookNam Orntara lừng lẫy một phương, trăm trận trăm thắng. Ngay từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường đã chưa từng chịu thua bất kỳ đối thủ nào.

Nghe thì có vẻ rất oai phong lẫm liệt. Nhưng sự thật là khi chỉ có những người thân cận bên cạnh, Nam sẽ rũ bỏ lớp vỏ sắc bén và cao lãnh thường ngày, chân chính trở một đứa trẻ không hơn không kém.

...

Quan hệ giữa Freen và Nam có thể được tóm gọn trong một câu: "Không đánh không quen biết".

Nam là học tỷ năm cuối Khoa luật học và tố tụng, còn Freen là đàn em năm hai Khoa quan hệ công chúng và quản lý doanh nghiệp. Trong vòng chung kết của cuộc thi Phiên tòa giả định do trường tổ chức, Freen và Nam chính thức gặp nhau ở hai chiến tuyến đối lập.

Một đại diện cho Viện kiểm sát đọc bản cáo trạng định tội, một là luật sư bào chữa cho bị cáo.

Cuộc thi dần đi đến hồi kết thúc, Freen mỗi lần phát biểu đều đưa ra những lập luận vô cùng logic và sắc bén. Bản án giả định có nhiều tình tiết bất lợi cho bị cáo nhưng không ít lần Freen khiến cho đội bạn phải luống cuống để tìm luận điểm phản bác. Mặc dù chung cuộc phe chính nghĩa vẫn giành được chiến thắng, Nam đại diện Viện kiểm sát thành công định tội danh và mức án thích đáng cho bị cáo. Nhưng khi công bố kết quả, ban giám khảo đã quyết định phá lệ trao đồng giải nhất cho cả hai vì những biểu hiện xuất sắc của đội luật sư, đặc biệt là Freen.

Nam lần đầu tiên cảm thấy tâm phục khẩu phục khi phải chia sẽ chiến thắng của mình cho một người khác. Càng ngạc nhiên hơn sau khi cô biết được chuyên ngành học của Freen không liên quan gì đến tố tụng hay hình sự. Cũng từ đó mà Nam càng thêm ngưỡng mộ tài năng và khí chất của Freen. Trong thời gian Nam còn ngồi ở giảng đường, cả hai đã kịp phát triển mối quan hệ đến mức bạn bè, sau lại càng ngày càng thân thiết.

Thời điểm Freen tiếp nhận CKH, Nam từ bỏ việc học nghiên cứu sinh ở Nga, quay về Thái Lan và bắt đầu cùng Freen chinh chiến. Một mình cô dẫn dắt bộ phận pháp lý thẳng tay khử sạch hết đống dây mơ rễ má trong bộ máy cũ, thậm chí đem toàn bộ những chướng ngại từ trước đến sau loại bỏ trong một nốt nhạc.

Liên quan đến vấn đề Nam đề cập, quả thật là cho dù đang trong giai đoạn khó khăn nhất, Freen vẫn không đồng ý việc bổ sung nhân sự mới, đặc biệt là đối với các bộ phận trọng yếu như Phòng pháp lý.

Bởi vì cô không đủ tin tưởng bất kỳ ai khác.

Riêng việc thay máu dàn quản lý cấp cao của CKH đã không phải không có nguyên do. Freen vốn nghi ngờ cái chết của ông Chankimha không phải là một sự cố.

Một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh lại ra đi một cách đột ngột vì nhồi máu cơ tim. Trong giờ làm việc nhưng không một ai phát hiện Chủ tịch có vấn đề để kịp thời giúp đỡ. Báo cáo lâm sàng của bệnh viện kết luận ông Chankimha đã ngừng thở vài giờ trước khi được đưa đi cấp cứu.

Phải biết rằng CKH của 2 năm trước chính là miếng mồi béo bở. Trong mắt những kẻ có dã tâm, chỉ cần hạ bệ được Sucharat Chankimha, CKH sẽ giống như rắn mất đầu.

Ai mà không biết con gái duy nhất của ông không những mới có tí tuổi mà còn gặp nạn trở nên tàn phế. Chủ tịch không còn, người thừa kế dường như không đủ năng lực để gánh vác thì ai sẽ là người được lợi nhất?

Phòng trước phòng sau, Freen nhận ra vẫn là nên phòng giặc từ trong nhà.

Lúc bản di chúc chính thức được công bố cũng là lúc Freen thẳng tay quét sạch một loạt những người tự xưng là thân tín, là cánh tay đắc lực, là người vào sinh ra tử với ông Chankimha. Có người nói cô độc đoán, có người mắng cô là tàn nhẫn, cũng có người dùng những từ ngữ như không có tính người, lòng lang dạ sói để hình dung về cô nhưng Freen không mấy quan tâm.

Trong mắt cô, CKH là tâm huyết cả đời của ông Chankimha, cô không thể để CKH rơi vào tay kẻ nào khác. Cho dù là một chút bất trắc cũng nên được diệt trừ tận gốc ngay từ đầu.

Nhưng có một việc mà cô không nói và những người bị ép thôi việc cũng sẽ không bao giờ biết được. Khoản bồi thường dành cho mỗi người khi rời khỏi công ty đều cao gấp 2, 3 lần so với mức mà đáng ra họ nhận được. Đây là Freen yêu cầu Nam cân nhắc đến gia cảnh cũng như sự đóng góp của từng người đối với tập đoàn trong thời gian tại nhiệm để quyết định. Coi như hết tình thì còn nghĩa, cô cũng không muốn bất kỳ ai phải rơi vào bước đường cùng. Đối với những người thật sự cầu tiến, số tiền này cũng đã đủ vốn liếng để họ làm nên trò trống rồi.

...

Kết thúc dòng hồi ức, Freen ngây người nhìn bức ảnh gia đình được đặt ngay ngắn trên bàn. 

Trong ảnh, ông bà Chankimha đang tươi cười vui vẻ, đứng giữa họ là Freen với gương mặt cũng rạng rỡ không kém. Cô khoác áo choàng dài, đầu đội mũ cử nhân, hai tay làm dấu chữ V nghịch ngợm đặt ở hai bên má. Có thể nhìn ra được bọn họ đang hạnh phúc đến nhường nào.

Và đây có lẽ là bức ảnh cuối cùng của Freen có sự xuất hiện của ông bà Chankimha.

Bởi vì nửa tháng sau khi Freen tốt nghiệp đại học, cô gặp tai nạn xe, hai chân không thể tự đi lại được nữa. Lại qua một tháng tiếp theo, ông Chankimha đã vĩnh viễn lìa xa cõi đời.

Trước đây ông Chankimha từng nói với Freen rằng: Cuộc sống của người trưởng thành giống như chơi trò lướt sóng vậy.

"Dưới chân con sẽ là ván lướt, trước mặt con sẽ là sóng cao. Con chỉ có 2 sự lựa chọn: một là đương đầu để vượt qua, vững vàng đứng trên đầu sóng, hai là từ bỏ để nó nhấn chìm con xuống tận đáy biển sâu."

Khi đó vẫn còn là một đứa trẻ, Freen không thể hiểu hết được ý nghĩa trong câu nói của ông. Phải đợi đến lúc đã trưởng thành rồi, cô mới thấy thế giới của người lớn quả thật đáng sợ.

Đấu đá, tranh giành, lừa lọc, toan tính...

Đến cuối cùng, người mà mình tin tưởng nhất sẽ chỉ có chính bản thân mình mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net