Chương 16. Tiếp Nhận Điều Trị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Alo."

"Noey, lần trước cậu bảo có quen với một vị rất giỏi về điều trị xương khớp. Ông ấy sắp tới có về nước không?"

"Cậu đồng ý?"

"Mình nghĩ thông suốt rồi."

"Vậy thì tốt. Lập tức liên lạc với ông ấy giúp cậu. Cho dù ông ấy không về thì mình cũng bắt trói ông ấy về cho bằng được."

"Cảm ơn cậu."

"Đừng khách sáo nữa. Lần sau lại ghé nhà cậu ăn một bữa miễn phí là tốt rồi."

"Ừm. Rất hoan nghênh."

"Không nói được nữa. Mình có bệnh nhân cần cấp cứu rồi."

"Vậy mình tắt đây."

...

Chỉ 3 ngày sau cuộc gọi của Freen, lịch hẹn với bác sĩ đã được sắp xếp ổn thoả. Noey làm việc quả là vô cùng năng suất.

Nhìn thời gian biểu Freen đánh dấu trên đơn đăng ký, Noey lắc đầu ngao ngán: "Cậu đi điều trị bệnh lý mà vẫn còn tham công tiếc việc như vậy?"

Ngoại trừ ngày Chủ nhật được bỏ trống, các ngày còn lại trong tuần Freen đều chọn thời gian là sau 8 giờ tối.

Freen cười trừ: "Cũng không còn cách nào khác. Cậu biết công ty là tất cả đối với mình mà."

"Đợi đã." Noey cắt ngang lời của Freen.

Cô nghiên cứu một lúc thì phát hiện ra điểm bất thường, lập tức nâng mắt chất vấn người ngồi đối diện: "Không phải công ty cậu 5 giờ thì đã tan làm rồi sao? Từ công ty đến đây chỉ mất 20 phút. Cậu đăng ký lịch lúc 8 giờ làm gì?"

Vừa hỏi xong thì đầu óc Noey cũng đột nhiên được khai sáng, khẽ nhếch môi châm chọc cô: "Chủ tịch mà cũng phải tăng ca?"

Freen vẫn giữ thái độ ung dung như thường. Cô biết chắc chắn Noey sẽ nhìn thấu vấn đề này nên cũng không hề giấu diếm nói: "Về nhà ăn tối cùng em ấy."

Còn không quên nhấn mạnh hai chữ "em ấy" rõ to.

"Chậc." Noey nghe xong chỉ biết khinh bỉ tặc lưỡi thật lớn. Đúng là niềm vui của những người đã có gia đình, cẩu độc thân như cô không hiểu nổi.

Đúng lúc chuông điện thoại của Noey vang lên, cô liếc nhìn qua màn hình, sau đó thu lại thái độ đùa giỡn vừa rồi, nghiêm túc nghe máy: "Chú đến rồi ạ?"

Không biết đầu dây bên kia nói gì, chỉ nghe thấy Noey vâng một tiếng, rồi chỉ kịp ra dấu cho Freen biết là cô sẽ đi ra ngoài liền mất hút sau cửa ra vào.

...

Người đến là bác sĩ chủ trì trị liệu cho Freen, cũng chính là chú ruột của Noey - Jirawat Vorrakittikun. Mọi người thường gọi ông là bác sĩ Wo. Vừa rồi Noey vội vàng rời đi là để đích thân xuống tầng nghênh đón ông ấy.

Những việc như chào hỏi, giới thiệu khách sáo đã xong. Hiện tại ông Wo đang ngồi nghiêm nghị xem hồ sơ bệnh án. Mỗi lần giở sang trang mới, chân mày ông lại nhíu sâu thêm một chút.

Đọc đến kết quả chụp X-quang hôm nay của Freen, ông sâu kín thở ra một hơi dài. Ông nhẹ nhàng đặt hồ sơ xuống bàn, ngẩng đầu nhìn hai đứa nhóc một đang thấp thỏm, một đang vô cùng bình thản trước mặt.

"Nói thế nào đây. Chỉ cần đợi thêm 1,2 năm nữa thì đến cả hoa đà tái thế cũng phải bó tay." Giọng ông Wo trầm thấp nhưng rất có nội lực, tạo cho người nghe cảm giác uy nghiêm vô cùng.

"Khả năng thành công là bao nhiêu ạ?" Người hỏi là Noey và cô nhận được cái lắc đầu của ông Wo.

"Cái này không nói trước được. Còn phải phụ thuộc vào ý chí chiến đấu của nạn nhân."

"Không sao. Có cơ hội chữa lành là tốt rồi ạ." Vẫn là Noey cảm thán.

"Đúng vậy. Đây là cái giá của việc không chấp nhận trị liệu ngay từ đầu. Với tỷ lệ thành công vượt mức 30% như lúc ấy, chỉ cần cố gắng thêm một chút thì có khi giờ này đã trở thành vận động viên Marathon rồi cũng nên."

Noey: "..."

Tiếp lời không nỗi nữa. Cái kiểu nói chuyện xiên xỏ người khác không kiêng nể này thật đáng sợ. Nếu không phải nối nghiệp gia tộc thì Noey nghĩ hiện tại người chú thân yêu của cô đã trở thành luật sư nổi tiếng khắp năm châu bốn bể rồi.

Nhưng quả thật việc này ông có trách Freen cũng không hề oan uổng cho cô. Rõ ràng thời điểm đó vẫn có cơ hội để đứng lên, nhưng Freen lại bỏ lỡ.

Vừa tỉnh lại đã mặc kệ mọi thứ mà trốn mất tăm một ngày, đến lúc quay trở lại thì nằng nặc đòi chuyển viện, cũng không tiếp nhận phẫu thuật ở bất cứ đâu. Noey lúc đầu vẫn là khuyên cô, sau đó bắt đầu tức giận với cô, mắng cô đến mức khàn cả giọng nhưng vẫn không lay chuyển được. Sau đó thì ông Chankimha qua đời, Freen bận rộn tiếp nhận CKH. Việc điều trị của Freen cũng vì vậy mà bị vứt sang một bên.

Hiện tại cũng đã qua hơn 4 năm, tỷ lệ thành công đương nhiên sẽ thấp hơn rất nhiều.

Cuộc trò chuyện của Noey và ông Wo đã kết thúc từ lâu. Mà cái người "nạn nhân" trong câu chuyện từ lúc bắt đầu đã luôn giữ im lặng, trầm tư ngồi một góc.

Ánh mắt của ông Wo dừng lại trên người Freen, giọng nói bớt đi một tầng gai góc: "Ta chỉ có thể ở lại đây trong khoảng thời gian ngắn. Nếu có thể thì sắp xếp lịch phẫu thuật càng sớm càng tốt đi. Đợi vết thương ổn định rồi, công tác vật lý trị liệu sau đó sẽ có người thay ta phụ trách."

Cả Noey và Freen cùng vâng dạ gật đầu.

Cuối cùng, lịch phẫu thuật được ấn định vào hai tuần nữa.

Đây là ca phẫu thuật xương có độ khó đạt cấp điểm tối đa. Nếu không phải chuyên gia đầu ngành, có thủ thuật cực tốt thì sẽ không dám thực hiện.

Noey là một bác sĩ giỏi nhưng kinh nghiệm của cô còn quá ít, cô không dám mạo hiểm. Bởi vì phẫu thuật chỉ là bước đầu tiên. Chỉ cần một chút sơ suất cũng đủ khiến cho quá trình hồi phục cơ và xương không được như mong muốn. Mà nếu kết quả hồi phục hậu phẫu không tốt thì không cần thiết phải nghĩ đến vật lý trị liệu nữa.

Cả quãng đời còn lại của Freen sẽ cứ vậy mà làm bạn cùng xe lăn.

Đợi khi mọi thứ được bàn bạc xong xuôi cũng đã đến nửa trưa. Ông Wo căn dặn Freen thêm một số vấn đề cần chú ý rồi cũng lặng lẽ ra về.

Ông đi rồi, không khí trong phòng cũng trở nên dễ chịu hơn. Noey áy náy đảo mắt về phía Freen, chỉ sợ cô sẽ bị tổn thương bởi những lời ông Wo nói. Nhìn Freen vẫn âm trầm một góc, Noey nhẹ giọng an ủi: "Cậu đừng nghĩ nhiều. Tính khí của ông ấy có chút cứng nhắc. Khẩu thị tâm phi mà thôi."

"Ừm. Không liên quan đến ngài ấy." Freen lắc đầu, cô quả thật không trách ông Wo. Cô chỉ đang băn khoăn về vấn đề khác: "Mình đang cân nhắc một số chuyện. Có chút đau đầu."

Noey tò mò nhưng cũng không muốn can thiệp quá sâu nếu đó là chuyện cá nhân của Freen: "Chuyện gì? Có thể nói cho mình biết được không?"

"Chuyện phẫu thuật lần này."

"Đừng lo. Ông ấy đã đồng ý thực hiện thì chắc chắn sẽ thành công. Nếu không thể thì đã thẳng thắn từ chối ngay từ đầu. Đây là nguyên tắc làm việc của ông ấy."

Freen vẫn không nhanh không chậm nói: "Cũng không phải vấn đề được hay không được."

"Cậu cứ nói thẳng ra luôn đi." Noey thật sự đoán không nổi, bất lực nhìn Freen, khẩn cầu Freen cho cô một đáp án hẳn hoi.

Freen thở dài, mắt nhìn về phía đôi bàn tay đan vào nhau đang đặt ở trên bàn của chính cô: "Mình vẫn chưa nói với em ấy."

"Xuỳ. Còn tưởng là chuyện gì to tác. Chưa nói thì chưa nói."

"..."

"Cái gì?"

Noey hét lớn một tiếng khiến chính bản thân cô cũng phải giật mình, vội vàng che miệng, dáo dác nhìn ngó một vòng xung quanh. Cũng may là mọi người đều đang tập trung vào công việc, không ai để ý đến bộ dạng thất thố vừa rồi của cô.

Noey âm thầm nuốt khan một ngụm, hạ giọng lập lại câu nói của Freen: "Cậu chưa nói với Becky chuyện cậu phẫu thuật?"

Nhận lại là cái gật đầu xác nhận từ Freen.

Noey đỡ trán: "Đại tiểu thư à. Đây là đại phẫu đó. Mình cầm dao thông tắc khí quản cho bệnh nhân còn không hồi hộp bằng việc hội chẩn phác đồ điều trị cho cậu."

"Cậu có biết mặc dù hai chân của cậu không thể hoạt động bình thường nhưng nó đã sớm lành lặn rồi. Chỉ là do một số cơ và xương bị tổn thương nghiêm trọng nên chức năng sinh lý vốn có của chúng không còn nữa. Cách trị liệu hiện tại là tiến hành thoát thai hoán cốt cho cậu."

"Cậu có hiểu việc này sẽ là thế nào không?"

"Bác sĩ sẽ vạch từng lớp da thịt của cậu ra, mang xương của cậu đi cắt, khoan, đục, đẽo...tái cấu trúc, tái phục hồi chức năng sau đó mới sắp xếp lại vị trí hợp lý cho nó. Nếu cần thiết, một số dị vật khác cũng sẽ được đưa vào cùng. Mọi thứ đều thuận lợi thì quá tốt. Nhưng nếu ngược lại, cậu chẳng có cơ hội lần thứ hai được nằm trên bàn mỗ đâu. Hậu di chứng sau phẫu thuật là rất khủng khiếp. Không ít trường hợp sốc phản vệ đến mức hoại tử phải cắt mất tay, chân hay thậm chí là tử vong..."

"Nè, cậu có nghe mình nói không vậy?"

Noey ở bên cạnh huyên thuyên không ngừng nhưng Freen vẫn giữ trạng thái "tâm lặng như nước". Đến khi nghe thấy Noey khó chịu chất vấn một câu "có nghe thấy không" thì Freen mới buồn buồn nâng mắt, hỏi Noey cũng như hỏi chính mình:

"Nếu như thất bại, em ấy có cảm thấy thất vọng không?"

Một câu này thành công khiến Noey nín lặng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net