Chương 17. Tiệc Rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như mọi ngày, hôm nay Freen vẫn đúng giờ trở về nhà dùng cơm tối. Dì Mhee đã chuẩn bị một bàn thức ăn vô cùng thịnh soạn. Becky ngồi sẵn trên ghế từ bao giờ và đang nghiêm túc nghịch điện thoại. Nghe thấy tiếng Freen chào dì Mhee, nàng vui vẻ ngẩng đầu, hào hứng nói với cô: "Chủ tịch, chào buổi tối."

Freen mất vài giây để dò xét biểu cảm của Becky, sau đó cô nhanh chóng nâng khoé môi, đáp lại nàng một câu tưởng chừng không mấy liên quan: "Chúc mừng em."

Dì Mhee đang giúp Freen đẩy xe ở phía sau không khỏi trố mắt. Tiểu thư và BecBec là đang chơi trò gì đây? Cách xưng hô của BecBec đã kỳ quái, câu trả lời của tiểu thư còn kỳ quái hơn.

Ngược lại với biểu cảm quan ngại của dì Mhee, Becky trong lòng âm thầm lần nữa tán dương Freen thật quá thông minh.

Người bình thường khi nghe câu chào của nàng, phản ứng đầu tiên chắc sẽ là: "Em ấy đang nói gì vậy?" Nhưng Freen thì khác, cô nhạy bén phát hiện ra trọng điểm, ngoại trừ nhân viên của CKH, còn ai có thể gọi cô là chủ tịch được đây?

Trong thời gian Becky còn cảm thán, Freen đã đi đến và ngồi xuống bên cạnh nàng. 

Cả hai bắt đầu cùng nhau dùng bữa tối. Vừa ăn uống vừa tiếp tục đề tài vừa rồi.

Freen hỏi nàng: "Khi nào thì em bắt đầu công việc."

Becky nhanh chóng đáp lại: "Từ ngày mai."

"Gấp như vậy. Không cần thời gian để chuẩn bị trước sao?"

"Không cần. Dù gì thì khi tiếp nhận công tác ở đơn vị mới, việc đầu tiên phải làm chính là tìm hiểu lại mọi thứ từ đầu. Thay vì tập trung vào những nguồn không chính thống, trực tiếp trải nghiệm thực tế tốt hơn rất nhiều."

Biểu cảm lúc nói chuyện của Becky rất nghiêm túc, quả không sai khi nói phụ nữ khi tập trung vào công việc là có sức hấp dẫn nhất.

"Ừm. Em nói cũng đúng." Freen thu hồi ánh nhìn, gật gù tán thành với nàng.

Phòng ăn lại rơi vào yên lặng, loáng thoáng nghe thấy tiếng muỗng đũa chạm vào bát. 

Nét vui vẻ trên gương mặt Becky vẫn còn chưa rút đi. Freen do dự vài lần, ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi. Sau một hồi suy đi tính lại, cô vẫn là quyết định không nên phá hỏng tâm trạng đang tốt đẹp của nàng. 

Cứ để lần tới có cơ hội thì sẽ nói vậy.

Cơm mới vơi được một nửa, điện thoại đặt bên cạnh Becky đổ chuông. Nàng hé mắt nhìn, động tác gắp thức ăn không hề ngừng lại, trực tiếp dùng tay còn trống nhấc máy.

"Alo." Một câu ngắn gọn truyền vào ống nghe cho thấy đầu dây bên kia là người thân thiết của nàng.

"..."

"Nếu hiện tại đang ở cùng nhau, em sẽ không ngại so tài boxing với anh đâu Richie."

Thì ra người gọi đến là Richie, không biết anh lại chọc ghẹo gì cô em gái cộc tính này rồi.

"..."

Becky khẽ liếc qua chỗ Freen, thấy cô đang chăm chú chiến đấu với đĩa thịt trước mặt, một bộ dáng không mấy quan tâm đến cuộc đối thoại bên này. Nàng thu lại tầm mắt, nói với Richie: "Em biết rồi. Để xem chị ấy có thời gian không đã."

Freen nghe hai từ "chị ấy", thận trọng nâng mắt nhìn sang. Cô thấy Becky gật gù nói nốt một câu "liên lạc với anh sau" rồi kết thúc cuộc gọi, đặt điện thoại ngay ngắn xuống bàn.

Tầm mắt hai người chạm nhau, Freen thử hỏi: "Đang nhắc đến chị sao?"

"Đúng vậy." Becky cũng không có ý định vòng vo, trực tiếp nói: "Richie vừa ký thành công hợp đồng với POT, công ty có mở tiệc, anh ấy muốn hỏi xem chúng ta có về cùng tham gia được không."

Nàng dừng một lúc rồi bổ sung: "Cuối tuần này, lúc 7 giờ."

Freen khẽ gật đầu: "Được. Chị sẽ sắp xếp."

Becky thuận miệng nói tiếng "cảm ơn". Nói xong lại tự cảm thấy lời này thật khách sáo.

Quả nhiên giọng điệu của Freen trở nên ảm đạm hơn nhiều: "Không cần nói cảm ơn với chị."

Hai người phút chốc lại lạc vào hai thế giới riêng. Cho đến tận khi bữa ăn kết thúc cũng không ai nói thêm bất cứ lời nào.

...

7 giờ 30 phút tối Thứ bảy, sảnh lớn khách sạn GTS.

"Chompoo?" Freen hơi ngạc nhiên với cái tên vừa nghe được từ Richie.

"Ừm. Cô ấy hiện tại trở về tiếp quản thị phần ở Thái Lan. Lúc nhìn thấy người ngồi đối diện là cô ấy, anh cũng đã rất bất ngờ." Richie xoay xoay ly rượu trên tay, hồi tưởng lại những gì mình đã trải qua.

POT là tập đoàn vươn tầm quốc tế thuộc sở hữu của hoàng gia Potida. Cái tên vừa được Freen nhắc đến - Chompoo Potida hay mọi người thường gọi cô bằng cái tên vừa tôn kính vừa thân thiết - Khun Song chính là Đại tôn nữ quyền lực trong truyền thuyết, cũng vừa vặn là đồng học bốn năm trên ghế giảng đường của Richie.

Quan hệ giữa cả hai không thể gọi là thân thiết nhưng cũng không quá xa cách. Chính là dựa trên mối liên hệ hợp tác làm ăn giữa hai nhà, "nước sông không phạm nước giếng".

Sau khi tốt nghiệp, Richie tiếp nhận vị trí Tổng giám của ARM còn Song thì lập tức bay sang Anh theo lệnh của ông Potida.

Hạng mục ký kết giữa ARM và POT vốn đã thông qua từ lâu. Giai đoạn đàm phán chính thức được đích thân ông Potida và ông Armstrong chủ trì. Không ngờ thời gian trôi qua thật nhanh, hiện tại hai cái tên được viết ngay ngắn trên hợp đồng lại là những đứa trẻ vẫn còn vô lo vô ưu năm nào.

Freen chăm chú lắng nghe, thi thoảng lại uống một ngụm rượu nhỏ. Bữa tiệc vẫn chưa chính thức bắt đầu nên khách khứa có vẻ còn ít. Ngoại trừ một vài vị tai to mặt lớn đang cười nói ôn hòa cùng ông Armstrong, còn lại miễn cưỡng vẫn có thể coi là người trong nhà.

Nói là tiệc mừng, thực chất là để công bố quan hệ hợp tác giữa hai tập đoàn. ARM vốn đã vững mạnh, danh tiếng trong nước không thua kém bất kỳ đối thủ cạnh tranh nào. Hiện tại còn có sự hậu thuẫn của POT, ước mơ vươn ra thị trường quốc tế của ông Armstrong sẽ không còn xa nữa. Cũng vì lẽ đó mà hôm nay trông ông tươi tắn như trẻ ra tận chục tuổi vậy.

"Sarocha tổng, Richard tổng."

Đang lúc cùng Richie thảo luận vài chuyện linh tinh thì có người đến chào hỏi. Hai tiếng Sarocha tổng này khiến Freen nhíu mày nhưng rất nhanh cô đã lấy lại được dáng vẻ vốn có. Freen đưa mắt nhìn người đàn ông lịch lãm không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh mình, nâng khóe môi, lịch sự đáp lại: "Chanapan tổng khách sáo rồi. Đã lâu không gặp."

Sau khi bắt tay với Freen xong, Kirk đưa tay về phía Richie nhưng Richie không đáp lại. Anh từ lúc nhìn thấy Kirk thì đã như gặp phải thiên địch, khó chịu ra mặt. Cho đến khi Freen ở bên cạnh kéo nhẹ góc áo của anh, Richie mới miễn cưỡng nắm lấy bàn tay đang ngượng ngùng trên không của Kirk, siết mạnh một cái sau đó lập tức thu tay về.

Khi Kirk xuất hiện, Freen để ý đến bên cạnh hắn còn có thêm một người khác. Váy dạ hội đắt đỏ của cô nàng là hàng được thiết kế riêng, trang điểm rất cầu kỳ, dáng người vô cùng yểu điệu thướt tha. Mặc dù cô ta không hề lên tiếng, nhưng Freen có thể đoán được đây chính là Nita Tassawan.

Tập đoàn TAS là một trong những khách mời vinh dự của buổi tối hôm nay nhưng CNP của Kirk thì không. Chủ tịch Tassawan đang cùng ông Armstrong đàm đạo vui vẻ ở bên kia, con gái cưng của ông ấy lại cùng với Kirk một bước cũng không rời.

Không cần nghĩ ngợi gì nữa, Kirk Kunathip Chanapan có mặt ở đây với tư cách là "người nhà" Tassawan.

Giữa lúc không khí xung quanh bốn người đang dần được đẩy lên cao, ghế ngồi bên cạnh Richie lại được người khác kéo ra, giọng nói nữ tính của Song cũng đồng thời vang lên: "Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"

Richie thoát khỏi trạng thái giương cung bạt kiếm, xuề xòa vỗ vai nàng: "Nói chút chuyện làm ăn thôi."

Song cười cười, ba phần thực lòng bảy phần khách sáo nói: "P'Freen cũng ở đây à. Còn có cả Chanapan tổng và Nita tiểu thư. Hân hạnh, hân hạnh."

Song lần lượt bắt tay cùng Freen, Kirk và cả Nita.

Kirk cũng không phải dạng không có đầu óc mà không nhận ra sự khác biệt trong cách xưng hô của Song. Cô thân thiết với Riche thì đã đành, nhưng "Freen" không phải là cái tên mà ai muốn gọi là gọi. Vì vậy sau khi đã chào hỏi qua loa hắn liền thức thời lôi kéo Nita rời đi.

Freen rõ ràng nhìn thấy trước khi xoay người, hắn ta cố tình đảo mắt một vòng như tìm kiếm gì đó.

Lúc này sảnh khách sạn cũng đã náo nhiệt hơn nhiều, khách khứa xuất hiện ngày một đông. Phục vụ di chuyển qua lại giữa quầy bar và các bàn tiệc không ngừng nghỉ. Mùi rượu, mùi nước hoa, mùi thức ăn hoà lẫn khiến đầu Freen có chút đau nhức.

Cô nhăn mày.

Mày còn chưa kịp dãn ra thì đã cảm nhận được một chút mát lạnh chạm vào đầu mũi mình, sau đó là âm giọng nho nhỏ truyền đến: "Chị lại khó chịu gì đấy?"

Mắt Freen di chuyển từ đầu ngón tay lên đến cằm, khoé môi, mũi, mắt rồi bao quát toàn bộ gương mặt xinh xắn của người kia, ngạc nhiên không thể tin được.

Becky bên này cũng cảm nhận được mấy ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, ngượng ngùng thu tay lại. Chính nàng cũng bối rối không biết vì sao bản thân lại làm ra hành động như vậy nữa.

Becky đã từng hỏi qua Saint, ngoại trừ những khách hàng quan trọng, phải đích thân cô đi gặp mới thể hiện được thành ý ra thì những việc như tiệc tùng, xã giao của CKH đều do Saint và Nam tự lo liệu. Hôm trước khi nói chuyện với Richie, Becky đã đắn đo không biết Freen có đồng ý đến bữa tiệc hôm nay hay không. Dù gì thì Freen cũng là người trầm lặng, không ưa thích náo nhiệt mà không khí ở đây không thể tránh được có chút ồn ào.

Lúc đó Freen lại rất sảng khoái đáp ứng.

Không ngờ rằng lúc nãy khi nàng cùng bà Armstrong di chuyển từ trong phòng nghỉ dành cho khách ra sảnh tiệc đã vô tình nhìn thấy cái nhíu mày khó chịu của Freen. Cảm giác vừa áy náy vừa cảm kích đột ngột dâng lên trong lòng. Becky chỉ đơn thuần là muốn trêu đùa một chút nhằm giúp Freen phân tán sự chú ý. Thật không ngờ lại vô tình làm ra hành động mập mờ với Freen.

Đúng lúc này giọng nói truyền cảm của MC lại vang lên. Mọi ánh nhìn cũng tự nhiên mà bị kéo về hướng sân khấu.

Trong lúc tất cả đều đang hào hứng với những câu chuyện hài hước từ MC thì không ai để ý thấy có một đôi mắt vẫn luôn dán chặt vào Becky.

Một cái nhìn đầy hằn học, căm giận, ghen tị và không che giấu đi chút địch ý chút nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net