Chương 70. Họa Vô Đơn Chí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Becky nói là làm, hôm sau vừa tan tầm đã ôm "Lạc Thần Phú Đồ" được phục chế như mới đến biệt thự. Chankimha lão gia vẫn dành cho nàng ánh mắt không mấy vui vẻ, nhưng đổi lại là không nói lời từ chối nhận quà hay đuổi nàng đi nữa.

Becky vui vẻ đặt bức cổ hoạ lên phần ghế sô pha còn trống bên cạnh ông. Sau đó nàng để ý đến bộ dụng cụ thưởng trà đang bày ngay ngắn trên bàn. Bếp than mini đang hừng hực cháy. Ấm sứ được đun phát ra âm thanh sôi sùng sục. Becky dứt khoát xắn tay áo ngồi xuống. Nàng nâng khóe môi, tự tin đề nghị: "Ông nội, để cháu pha giúp ông."

Chankimha lão gia lúc này mới ngẩng đầu khỏi cuốn tạp chí dày cộm, khẽ cau mày: "Đừng có đụng vào."

Becky vẫn ương ngạnh: "Cháu từng học qua trà đạo. Ông cứ yên tâm, sẽ không làm hỏng Long Tỉnh thượng hạng của ông đâu."

Chân mày Chankimha lão gia dãn ra. Mặc dù bất mãn vì Becky không nghe lời nhưng ông đồng thời cũng có chút thưởng thức. Chỉ vừa bốc thử một vốc lá trà mà đã có thể chính xác đoán được thương hiệu. Hơn nữa thao tác lấy trà, rửa trà, ngâm trà hết sức thuần thục. So với những cậu ấm cô chiêu cùng lứa tuổi, xem như cũng hơn được một điểm công dung ngôn hạnh.

Becky rót ba lần trà vào ba chén khác nhau rồi đặt lần lượt theo thứ tự lên bàn. Chankimha lão gia đã quay lại với việc đọc sách, hoàn toàn không để ý đến lời mời thưởng thức của Becky. Nàng đợi một hồi lâu cũng không thấy ông phản ứng. Câu nói "đồ cô từng chạm vào, tôi đều thấy không vừa mắt" văng vẳng trong đầu nàng.

Thấy thời gian không còn sớm, Becky lật đật đứng dậy chào ông ra về. Lúc nàng ra đến cửa còn không nhịn được ngoái đầu lại. Chankimha lão gia trước sau vẫn một bộ dáng không quan tâm.

Becky âm thầm thở dài. Tia hụt hẫng vụt qua trong đáy mắt.

Đợi Becky đi rồi, Chankimha lão gia mới vội vàng gấp sách đặt sang một bên. Đối với người nghiện trà như ông mà nói, có thể nhịn từ nãy đến giờ thật không dễ dàng. Ông nhanh tay nâng chén trà đầu tiên, nhấp một ngụm. Ông mím môi, giãy giụa suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng cũng không tìm ra điểm nào để chê bai tài nghệ pha trà của Becky được.

Chankimha lão gia vốn cho rằng Becky chỉ đang khoác lác. Nhưng bây giờ ông phải công tâm thừa nhận rằng nàng nói được làm được. Hai lần tiếp xúc vừa qua, Becky đã để lại cho ông một cái nhìn khác về nàng.

...

Becky trở về nhà, tâm trạng buồn bã cũng hoà hoãn không ít. Thức ăn đã được dì Mhee chuẩn bị sẵn trên bàn nhưng nàng hoàn toàn không có khẩu vị. Cửa sổ gian bếp chính đang mở. Chắc dì Mhee muốn để cho gió thổi vào làm thông thoáng hơn không khí ẩm thấp trong phòng. Hơi lạnh tràn qua lớp quần áo, thấm vào da thịt tê buốt.

Dì Mhee chậm rãi đi ra từ phòng ngủ, nhìn thấy nàng đã về bèn hỏi: "BecBec, cháu đói chưa? Dì nấu đồ ăn xong cả rồi."

Becky biết bà vẫn luôn đợi nàng. Vì vậy miễn cưỡng cười với bà: "Chúng ta ăn thôi ạ."

Hai người lần lượt ngồi xuống bàn. Becky vừa động đũa thì cửa chính truyền đến tiếng đập phá kịch liệt. Dì Mhee đang xới cơm cũng phải dừng lại, cau mày thắc mắc: "Ai vậy? Sao mà vào được tận đây?"

Becky lúc này mới sực nhớ ra, vỗ trán tự trách sự bất cẩn của mình: "Do cháu quên không khóa cổng. Để cháu ra ngoài xem thử."

Becky để đũa xuống, đẩy ghế đứng lên. Mới bước được hai ba bước, đột nhiên trong lòng nàng lại dâng lên một cổ dự cảm không lành.

Quả nhiên người bên ngoài đã bắt đầu chịu không được mà buông lời chửi bới: "Mở cửa ra...mau mở cửa ra cho tôi. Các người làm chuyện thất đức xong lại trốn tránh không dám gặp người khác à. Tôi nói cho các người biết, các người nhất định sẽ sống không được yên thân. Nếu còn không ra đây, tôi gọi người tới đập nát chỗ này..."

Giọng nói bên ngoài không hề xa lạ gì. Becky vừa nghe đã nhận ra ngay là Nita. Đáy lòng nàng trầm xuống. Vừa muốn giáp mặt giải quyết dứt khoát lại vừa không muốn tiếp xúc dây dưa với cô ta.

Một người khác hỏi: "Hay là bọn họ không có nhà?"

Nita chắc nịch đáp: "Nhất định là ở bên trong đấy ạ."

Sau đó lại là hàng loạt tiếng đập cửa dồn dập và tiếng la hét inh ỏi.

Becky khó chịu đẩy toang cánh cửa lớn. Đứng bên ngoài là Nita cùng một người phụ nữ trung niên ước chừng hơn năm mươi tuổi, ăn mặc rất bình thường.

Nita không nói không rằng, nhào tới túm lấy cổ áo Becky, hùng hổ hét vào mặt nàng: "Nhất định là cô...chính cô đã hại chết Kirk. Đồ tiện nhân. Tôi phải bóp chết cô. Mau đi chết đi cho khuất mắt tôi."

Người phụ nữ bên cạnh sợ run lên, động cũng không dám động. Dì Mhee thấy tình huống có vẻ căng thẳng nên cũng đã đi ra, vừa lúc chứng kiến Nita vồ lấy Becky. Bà vội vàng chạy tới, cố gắng ngăn cản Nita. Nita bị hai người hợp lực đẩy ngã trên mặt đất. Cô ta căm phẫn, lăm lăm nhìn về phía Becky như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Người phụ nữ trung niên khom lưng đỡ Nita, lo lắng nói: "Cháu có sao không? Hay là...chúng ta về thôi. Kết cục của Kirk, hãy cứ xem như là nghiệp báo mà nó phải trả."

"Bác gái. Chắc chắn là bọn họ đã hại anh ấy. Chúng ta không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được. Chẳng lẽ bác còn chưa hiểu tính cách con trai của mình sao. Anh ấy sẽ không có khả năng tự sát. Khẳng định là bọn họ đã giết anh ấy. Bác cũng nhìn thấy đó, khắp người anh ấy toàn là vết thương. Mỗi tháng cháu đều gửi rất nhiều tiền cho anh ấy. Anh ấy không thể...ra nông nổi như vậy được."

Trước sự phân tích nghẹn ngào của Nita, người phụ nữ bắt đầu dao động. Ánh mắt bà nhìn Becky chứa đựng muôn vàn sự dằn xé và đau đớn. Nếu Becky đoán không lầm thì đây hẳn là mẹ của Kirk - Chanapan phu nhân. Hơn nữa, thi thể của Kirk, đã được đưa về đến nhà an táng chu tất.

Dì Mhee mệt mỏi thở dốc, tức đến gương mặt trắng bệch: "Cô là ai? Sao lại tự tiện chạy đến nhà người khác làm ầm ỉ? Còn ra tay đánh người. Cô mà không chịu đi, tôi sẽ gọi cảnh sát đến xử lý."

Nita vừa đứng vững thì đã muốn một lần nữa động thủ. Nhưng lần này khi lấy đà nhào tới, cô ta bị chặn lại bởi dì Mhee.

Quán tính quá lớn khiến cả hai đều bị đau sau cú va chạm. Nita khó chịu ôm lấy vai trái còn dì Mhee thì phải liên tục vỗ ngực ho khan.

Becky đỡ lấy dì Mhee, vừa giúp bà xoa lưng vừa gấp gáp kiểm tra: "Dì có sao không?"

Dì Mhee xua tay, đứt quãng nói với nàng: "Dì không sao...không sao hết. Đừng lo lắng."

Vùng cổ Becky bị Nita cào rách một đường. Miệng vết thương đã bắt đầu sưng đỏ. Ba dấu ngón tay hằn lên da thịt trắng nõn của nàng một cách rõ ràng. Nhìn đôi chân mày sắp nối thành một đường thẳng của dì Mhee, Becky khẳng định là bà đang nói dối. Nàng hít một hơi, lạnh băng nhìn về phía Nita. Ả đối với nàng thế nào nàng đều có thể nhịn. Nhưng dám đụng đến dì Mhee, thì chính là đụng đến một phần giới hạn của nàng rồi.

Sau khi xác nhận dì Mhee không có tổn thương nào quá nghiêm trọng, Becky liền đứng thẳng người dậy. Nàng từng bước đi đến trước mặt Nita, gằn giọng: "Tôi và Kirk đã kết thúc từ lâu rồi. Chuyện của anh ta, không liên quan gì đến tôi. Nếu cô muốn gây sự thì tìm lầm người rồi. Xin lỗi...không tiễn."

"Ha." Nita cười khẩy: "Đừng tưởng tôi không biết các người đã giở trò gì. Báo cáo khám nghiệm đó của cảnh sát, tôi một chút cũng không tin là thật. Cô...còn có cả Freen Sarocha...là lũ giết người."

Dì Mhee tức giận chen vào: "Cô đừng có ăn nói bậy bạ."

Nita chỉ vào Becky mà gầm lên: "Tôi nói đúng hay không...cô ta là người rõ nhất."

Và không đợi tất cả mọi người kịp phản ứng, một cái tát vang dội đã được Nita giáng thẳng vào mặt Becky. Đầu Becky bị đánh lệch sang bên, má trái truyền đến từng trận bỏng rát. 

Phải công nhận, Nita dồn rất nhiều sức lực vào cú đánh này.

Becky chính thức không chịu đựng được nữa. Nhịn nhục mặc cho người khác tác oai tác quái vốn không phải là phong cách trước nay của nàng. Nàng không nói lời nào mà trực tiếp túm lấy một bên cổ áo của Nita, dứt khoát tặng lại cho cô ta một tát đau không kém.

Nita lảo đảo lùi về sau mấy bước. Mắt ả hằn lên tia máu đỏ rực. Ả như một con thú điên lập tức lao vào muốn cấu xé Becky. Nhưng vốn là cô tiểu thư cả ngày chỉ biết nũng nịu, sức lực của Nita so với người tập boxing như Becky chênh lệch một trời một vực. Giằng co chưa lâu, Nita đã bị Becky dồn đến mép bậc cầu thang dẫn lên cửa chính.

Ngăn cách giữa thềm nhà và sân vườn là song chắn lan can bằng kim loại cao chưa đến eo.

Cũng không biết do Becky quá mạnh hay do cơ thể của Nita quá yếu ớt. Chỉ thấy Nita như một con rối đứt dây ngã ngửa ra khỏi thành lan can. Sau đó cô ta nặng nề rơi vào đống đá sỏi phủ trên gốc cây ngô đồng sát lối ra vào.

Ba người đứng trên thềm nhà kinh ngạc nhìn Nita nằm đó, gần như đã bất tỉnh. Trên trán cô ta còn không ngừng rỉ ra một dòng chất lỏng đỏ tươi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net