Chương 69. Thất Bại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Becky lấy được thứ mình cần lấy, không chút chần chừ mà chạy đến biệt thự của Chankimha lão gia tử. Địa chỉ ở đâu? Đương nhiên là nàng đã liên hệ Chin để hỏi.

Becky mạnh dạn đẩy cửa phòng, Chankimha lão gia đang đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía nàng. Bóng lưng thẳng tắp, tóc trên đầu đều đã bạc hoa râm. Nghe có tiếng người bước vào, ông nghĩ là Chin nên không quay đầu hỏi: "Nhanh như vậy đã xong việc rồi à?"

Lúc Becky đến vô tình gặp Chin đang vội vã bước ra ngoài. Chắc là đi làm "việc" mà Chankimha lão gia vừa nói. Anh đã giới thiệu nàng với nữ giúp việc, nhờ cô ấy đưa nàng lên đây. Nữ giúp việc tuy có vẻ khá tò mò và chần chừ, nhưng vì là Chin dặn dò nên cũng chỉ gật gù làm theo.

Chankimha lão gia đợi hồi lâu mà không thấy có phản hồi, mày đã cau lại. Gậy gỗ trên tay ông chống xuống nền phát ra âm thanh vang vang. Khi ông chuẩn bị quay người thì nghe được tiếng chào hỏi khe khẽ: "Ông nội. Ông khoẻ không ạ?"

Lồng ngực Chankimha lão gia phập phồng, đôi mắt ưng sắc lạnh đối diện Becky. Từ trước đến nay ông luôn là người cứng rắn. Ông không thích Becky, vậy nên thái độ đối với Becky có thể nói là vô cùng tệ. Ngay câu đầu tiên đã thể hiện ý tứ không hoan nghênh: "Ai cho phép cô đến đây?"

Becky đã lường trước diễn biến này nên không hề tỏ ra thất vọng, ngược lại còn hào hứng lôi "Lạc Thần Phú Đồ" ra cho ông xem: "Cháu mang quà đến tặng cho ông."

Mắt Chankimha lão gia tử hơi nheo lại. Ông vừa nhìn đã biết đây là thứ mà mình tìm kiếm bấy lâu. Hơn nữa, cái mà Becky đang cầm còn là bản gốc cực kỳ quý giá, cực kỳ khó lấy được.

Chankimha lão gia theo bản năng nhích người nhưng ngay lập tức trấn tỉnh. Ông đứng im, hết nhìn bức cổ hoạ lại nhìn đến gương mặt tươi cười lấy lòng của Becky. Tuy ánh mắt ông rất chăm chú nhưng Becky không tìm ra được điểm yêu thích hay cảm kích nào. Toàn bộ, chỉ có nguội lạnh cùng chán ghét.

Ông mấp máy môi, lời phát ra rất khó nghe: "Cả cô và nó tôi đều không cần. Mau ra khỏi nhà tôi đi. Sau này tôi không muốn nhìn thấy cô đặt chân đến đây thêm một giây một phút nào nữa."

Nụ cười trên mặt Becky hơi cứng lại, tay cầm "Lạc Thần Phú Đồ" có chút run run. Nàng còn nghĩ cho dù Chankimha lão gia không quan tâm nàng thì vẫn sẽ hứng thú với bức hoạ mà ông yêu thích này. Nhưng có lẽ do nàng tự mình mang đến nên đã khiến ông ấy có cảm giác bài xích nó.

Becky nâng khoé môi, tự an ủi bản thân đôi câu. Không sao, phản ứng của Chankimha lão gia là rất bình thường. Nếu ông ấy có thể ngay lập tức tiếp nhận nàng chỉ vì một bức vẽ thì Freen đã không cần phải sợ hãi dè chừng bấy nhiêu năm.

Thấy Chankimha lão gia không định nói thêm gì, ngón tay đang rủ xuống của Becky khẽ nắm lại. Nàng bước thêm vài bước, nhẹ nhàng đặt "Lạc Thần Phú Đồ" lên bàn trà: "Cháu không làm phiền ông nghỉ ngơi nữa. Cháu về ngay đây ạ."

Chankimha lão gia liếc mắt, sau đó bất ngờ hô lớn: "Đứng lại."

Becky giật mình, ngoan ngoãn "dạ" một tiếng.

Ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, lúc sáng lúc tối. Đôi mắt hẹp dài của Chankimha lão gia cũng như ẩn như hiện vào màn đêm. Ông giơ cao cánh tay, chỉ thẳng vào bức họa: "Mang cả nó đi."

Becky dè dặt thuyết phục: "Cái này chuẩn bị riêng cho ông. Ông cứ xem như là vô tình nhặt được thôi ạ."

Becky nhấc chân, định bước ra ngoài. Nhưng trong phút chốc, bàn tay chạm đến nắm vặn cửa của nàng khựng lại. Bởi vì nàng nghe được âm thanh va đập loảng xoảng từ phía sau lưng.

Becky bần thần bất động. Nàng biết rất rõ, thứ vừa bị Chankimha lão gia đập bể nát chính là "Lạc Thần Phú Đồ" mà vất vả lắm nàng mới giành được kia.

Quả nhiên, khi Becky lấy hết dũng khí mà quay đầu, mảnh thuỷ tinh và khung gỗ nứt toát đã vương vãi đầy dưới sàn. Bức cổ hoạ mà bao nhiêu người khao khát đã trở thành một đống đổ nát. 

Hô hấp của Becky ngưng trọng, tầm mắt cũng bắt đầu có chút mông lung.

Chankimha lão gia không mấy để tâm đến biểu hiện tổn thương, mất mát của nàng. Chỉ chăm chăm phát tiết tâm tình của bản thân: "Tôi đã nói không cần là không cần. Đồ cô chạm vào, tôi đều nhìn không vừa mắt. Cũng giống như Sarocha vậy. Nó ở bên cạnh cô, tôi càng ngày càng thấy nó chẳng ra thể thống gì nữa."

Khoảng cách giữa hai người không phải là quá gần, nhưng Becky vẫn tinh tường cảm nhận được địch ý toát ra từ ông. Câu hỏi vẫn luôn thắc mắc từ lâu trong lòng nàng lại lần nữa xuất hiện. Và nàng vô thức để nó bật ra khỏi cổ họng: "Rốt cuộc tại sao ông lại ghét cháu đến vậy ạ?"

"Tất cả mọi chuyện diễn ra trên đời này đều có nguyên do của nó. Tôi vốn không tin vào tình yêu của cô dành cho Freen. Cũng giống như cái cách mà cô đã từng không tin tưởng nó vậy."

Yết hầu Becky hối hả trượt động lên xuống. Lời này của Chankimha lão gia đánh trúng vào nỗi hổ thẹn, day dứt trong lòng nàng.

Yêu nhau hai năm, nhưng nàng lại dễ dàng bị những lời đồn thổi vô căn cứ làm cho dao động. Freen dùng cả bản thân để bảo vệ nàng khỏi vụ tai nạn, nhưng nàng ngược lại dùng chính nó làm lý do để quên mất Freen. Là Freen dũng cảm lần nữa tiến lại gần nàng, kết hôn với nàng. Rồi khi đã nhớ ra mọi thứ, nàng lựa chọn rời khỏi Freen.

Nếu Freen không cố chấp, không nhẫn nại, không kiên trì. Có lẽ giờ phút này các nàng vẫn còn đang mơ hồ mà bỏ lỡ nhau.

Đầu quả tim Becky cứ như bị một cái gai ghim lấy. Âm ỉ đau nhức, châm chích khó chịu.

Qua một lúc lâu, mắt Becky trở nên đỏ hoe, nhưng nàng không hề khóc. Bởi vì trong lòng nàng đã có một niềm an ủi rất lớn. Đó là nàng yêu Freen. Cho dù xảy ra bao nhiêu chuyện, đến cuối cùng người nàng yêu nhất vẫn chỉ có Freen.

Chankimha lão gia thấy Becky không dám phản bác gì, vung tay áo lên tiếp tục hừ lạnh: "Cô đừng có không biết tốt xấu nữa. Bây giờ cho dù có bỏ qua tất cả những lỗi lầm, thì cô cảm thấy cô sẽ cho Freen được cái gì?"

Thái độ của Becky vô cùng bình tĩnh: "Ông đừng hỏi cháu cho đi được gì. Cái ông cần phải hỏi là Freen muốn thế nào?"

"Không phải đều như nhau cả sao. Tôi chân thành khuyên cô, làm người đừng nên quá ngoan cố. Cô tiếp tục dây dưa cùng Freen, sớm muộn gì cô cũng sẽ hại đến nó thôi."

"Mặc dù không có nhiều tiền như ông hay chị ấy, nhưng cháu có tự tin. Cháu yêu Freen, nên những gì chị ấy cần, cháu đều có thể cho chị ấy được. Thậm chí là bản thân cháu. Bọn cháu ở bên nhau không vì lợi ích, càng không phải chuyện thương thiên hại lý. Giả sử như thật sự có trở ngại khó khăn như lời ông nói, thì so với rời xa chị ấy, cháu càng hy vọng cùng chị ấy đối mặt hơn."

Chankimha lão gia lộ ra ý cười châm chọc cùng khinh miệt: "Ấu trĩ."

Becky tiến thêm một bước, giọng điệu kiên quyết: "Cháu muốn Freen hạnh phúc. Còn muốn chị ấy nhận được lời chúc phúc của tất cả mọi người. Và cả ông nữa ạ."

Chankimha lão gia thở phì một hơi, nói chắc như đinh đóng cột: "Nếu cuộc sống của nó bao gồm cả cô trong đó...thì nằm mơ đi."

Sau đó ông xoay người, hằn học quát: "Không tiễn."

Becky không muốn chọc ông thêm tức giận nên thức thời ngừng tranh luận. Nàng lật đật lại gần bức hoạ đã vỡ, khom người nhặt lên. Nàng lén lút bĩu môi, tiếc nuối ngẩng nhìn bóng lưng Chankimha lão gia một cái. Trước khi rời đi, nàng nhẹ nhàng để lại cho ông một câu: "Cháu giúp ông mang nó đi sửa. Hôm sau lại đến thăm ông. Trời trở lạnh rồi, ông chú ý mặc nhiều vào. Cháu về đây ạ."

Becky đi rồi, Chankimha lão gia lập tức thu lại toàn bộ khí tràng hung ác. Ông liếc nhìn đống thuỷ tinh vương vãi trên sàn, tâm trí rối bời. Ông thở dài, định bụng lớn tiếng gọi giúp việc, vừa lúc thấy cô hớt hãi mang theo dụng cụ dọn vệ sinh chạy vào.

Giúp việc nhìn biểu cảm dò xét của ông, cúi đầu ngập ngừng giải thích: "Là Becky tiểu thư tìm tôi. Cô ấy bảo tôi nhanh chóng vào dọn dẹp để tránh làm lão gia bị thương. Tôi vội quá nên...mong lão gia thứ lỗi."

"Ừm. Dọn đi." Chankimha lão gia phất tay, không tiếp tục truy cứu.

Ông lần nữa tới bên bậu cửa sổ, dõi mắt nhìn xuống hướng cổng biệt thự. Becky đang kệ nệ ôm một bức hoạ to gấp bốn, năm lần cơ thể mình, vất vả bước đi. Bên ngoài đường lớn, một chiếc taxi đang pha đèn và đậu sẵn ở đó.

Thấy không phải Freen đón nàng, Chankimha lão gia mạnh dạn đoán là Becky tự mình lên kế hoạch lấy lòng ông.

Hèn gì mà ông còn đang thắc mắc, Freen sao có thể để Becky chạy đến đây một mình. Chẳng phải từ trước đến giờ cô sợ nhất là để Becky đơn độc tiếp xúc với ông hay sao.

Hoá ra nguyên nhân là do Freen không biết gì về chuyện này cả.

Chankimha lão gia lại nén một hồi phiền não. Âm thanh quét dọn loạt xoạt của giúp việc truyền đến bên tai. Chankimha lão gia càng nghe, tâm trạng càng thêm phức tạp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net