(1) Cuộc sống sau khi kết hôn của Bính Thập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 鹿阿栗
Trans: _manchy_

_______

1. "Bánh bao nóng hổi đến đây!!" Trần Thập bước vào với một đĩa bánh bao lớn như mọi ngày. Mọi người ở Đại Lý Tự đang chờ bữa sáng ở chính điện, sáng sớm ai nấy đều tỉnh cả ngủ vì đói bụng

"Mọi người đừng đứng đó nữa, mau đến đây, mỗi người một phần" Trần Thập vừa bước vào cửa, liền bị người quây quanh

Vương Thất cầm lấy hai cái bánh bao, ném cho Thôi Bội
"Có đồ ăn ngon ngươi còn không mau lấy, lần nào cũng nhờ vào ta"

"Cảm ơn" Thôi Bội -người luôn mang vẻ mặt chán nản- nhìn Vương Thất và mỉm cười.

Sau đó Vương Thất mới cầm lấy bánh bao và cắn một miếng lớn với vẻ hài lòng
"Ừm~ mùi vị vẫn như trước, đa tạ thiếu khanh phu nhân"

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lúc đầu đều sửng sốt, giây sau lập tức cười lớn, đồng thanh nói: "Đa tạ thiếu khanh phu nhân"

Trần Thập sau khi nghe thấy tên 'thiếu khanh phu nhân', khuôn mặt màu mật ong của Trần Thập lập tức đỏ ửng đến tận mang tai

"Mọi người cứ gọi ta là Trần Thập được rồi. Ta không quen với danh hiệu này"

Nói xong, Trần Thập chen qua đám đông đứng trước mặt Vương Thất

"Thất gia, không phải huynh đã đồng ý với ta là sẽ không gọi như vậy nữa sao...Phu nhân là sao? cứ gọi ta như trước giờ. Gọi như vậy thật sự rất xấu hổ"

Chỉ vì Trần Thập đã thành thân với Lý Bính nên được đối xử khác biệt so với trước đây, rõ ràng hai việc này chẳng liên quan gì nhau. Trần Thập chỉ muốn thành thật làm việc, ghi chép ở Đại Lý Tự, chứ không phải là một thiếu khanh phu nhân

Vương Thất vừa ăn vừa mơ hồ nói: "Ngươi là thê tử của thiếu khanh, nên sớm thích ứng việc này.."

"Ây ya...đừng nói nữa..." Trần Thập càng đỏ mặt hơn, nhanh chóng tiến lên bịt miệng Vương Thất

"Thiếu khanh phu nhân lại làm bánh bao cho mọi người à"

Đột nhiên một giọng nói trong trẻo truyền vào tai Trần Thập, Trần Thập nghe vậy vội vàng muốn quay đầu phản bác: "Đã bảo là đừng gọi ta là phu nhân nữa mà...."

Chưa kịp nói xong đã thấy Lý thiếu khanh đứng cách đó không xa

"Em vừa nói đừng gọi gì cơ?"

"Bính...Bính gia...là ngài à"

Lý Bính nghiêng đầu nhìn thấy Trần Thập sắc mặt đỏ bừng không khỏi mỉm cười

"Trần Thập, về thôi..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net