(2) Cuộc sống sau khi kết hôn của Bính Thập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


2. Gần đây có một vụ án lớn xảy ra, mấy ngày nay mọi người ở Minh Kính Đường đều bận rộn không ngớt. Vì thế, Lý Bính thường xuyên thức khuya, Trần Thập ngoan ngoãn ở bên cạnh y, giúp y mài mực, thay đèn, sắp xếp hồ sơ

Ngày hôm đó, khi Trần Thập đang rót trà, cậu vô tình nhìn thấy trên vai bộ quan phục của Lý Bính có một vết rách

Sau khi được nhắc, Lý Bính đưa tay chạm vào vai: "Có lẽ là do vô tình bị bung ra, mấy hôm nay ta bận quá nên không để ý việc này"

"Không có gì đâu, vết rách không lớn lắm, ta sẽ khâu lại cho ngài"

Trần Thập vừa nói vừa lôi kim chỉ từ dưới gầm bàn ra

"Nhưng trước tiên phải cởi quan phục ra đã"

"Việc một thiếu khanh của Đại Lý Tự bị người ngoài nhìn thấy trong bộ dạng y phục không chỉnh tề, không phải sẽ thành trò cười sao?" Lý Bính mỉm cười xoa đầu Trần Thập

Trần Thập suy nghĩ một lát, liền thu kim chỉ lại

"Vậy thì đúng là không được. Không sao, chúng ta về nhà sẽ làm sau"

Lý Bính đột nhiên ngăn bàn tay đang thu dọn của Trần Thập lại

"Có chuyện gì vậy, Bính gia?"

"Ehem..." Lý Bính nắm chặt nắm tay đưa lên miệng ho khan vài tiếng, y cố ý phát ra âm thanh lớn  để che đậy khoé môi đang nhếch lên của mình

"Thật ra còn có một cách khác"

"Cách gì?..." Trần Thập đột nhiên có một loại dự cảm không lành

Lý Bính cười ranh mãnh, giây tiếp theo liền kéo Trần Thập ngồi vào trong lòng

"Bính...Bính gia"

"Như vậy không phải khâu được rồi sao?.."

"Ngài thật sự muốn khâu thế này sao?"

Trần Thập đỏ mặt, tư thế này quá giống...quá giống với tư thế của họ khi 'làm' ở nhà.....

"Được cứ khâu thế này đi" Lý Bính hài lòng ôm lấy vòng eo thon gọn của Trần Thập

Mấy ngày hôm nay, Lý Bính quá bận rộn nên không có thời gian gần gũi với thê tử của mình. Y muốn lúc nào cũng được gần, thật gần với Trần Thập...

"Nếu...lỡ có người nhìn thấy chúng ta thì sao? Thôi thì để khi nào về nhà rồi hẵn khâu lại"

Nói xong Trần Thập đang muốn đứng dậy, tay Lý Bính lập tức siết chặt, kéo cậu trở lại và ấn xuống

"Không sao đâu~ giờ này bọn họ chắc đã về nghỉ ngơi cả rồi"

Lý Bính nhắm mắt lại, tựa cằm vào cổ Trần Thập, ngửi thấy mùi hương quen thuộc làm cho đầu óc căng thẳng của y những ngày qua được thả lỏng không ít.

"Thật...thật sao..." Trần Thập đành phải cắn răng, khâu lại

"Thiếu Khanh!!! Bọn Ta Đã Tìm Thấy Được Manh Mối Mới"

Vương Thất và những người khác đột nhiên bật cửa xông vào
Vì thế, những gì hiện ra trước mắt họ là cảnh tượng đôi phu phu thiếu khanh đang ôm nhau trong tư thế khó tả.

Lý thiếu khanh nhìn chằm chằm bọn họ một cách thiếu kiên nhẫn
Trần Thập quay lại với vẻ mặt sửng sốt, cậu lập tức thoát khỏi vòng tay Lý Bính, khuôn mặt nhỏ của cậu nhanh chóng đỏ bừng bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Không khí đông cứng trong giây lát, Vương Thất phản ứng lại nhanh nhất rồi bỏ chạy
"Ta còn có chút việc chưa xử lý, ta đi trước đây..."

"Trời ơi, đột nhiên mắt 'tui' bị mù rồi, 'tui' không thấy gì hết. Đây là đâu? 'Tui' phải quay lại phân tích vụ án đây" Alibaba giả vờ mù và nhanh chóng bỏ chạy theo Vương Thất

Thôi Bội nhìn thấy hai người kia bỏ chạy, liền lấy ra một cuốn sổ nhỏ chuẩn bị ghi chép.

Tôn Báo sửng sốt, lập tức nắm lấy tay Thôi Bội kéo đi: "Biết bây giờ là giờ nào rồi không? Thiếu Khanh, đến giờ bọn ta đi Tây Thành điều tra tình hình rồi, không quấy rầy ngài nữa"

Tôn Báo vừa nói vừa kéo Thôi Bội biến mất khỏi tầm mắt của Lý Bính

Lý Bính rất tức giận khi bầu không khí tốt như vậy lại bị bọn họ phá hỏng. Y vẫn còn chưa ôm đủ mà...

"Trần Thập, ngươi tiếp tục..."

Chưa kịp nói xong Lý Bính đã bị Trần Thập cắt ngang, cậu che mặt lại ngồi xổm xuống: "Xong rồi...xong rồi...sau này ta làm sao đối mặt với mọi người trong Đại Lý Tự đây"

Lý Bính hơi ngơ ngác vài giây, rồi sau đó bật cười trước sự đáng yêu từ tiểu kiều thê của mình


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net