(4.1) Cuộc sống sau khi kết hôn của Bính Thập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4.
[1]Cậy Sủng Sinh Kiêu

Chớp mắt một cái đã bước vào giữa mùa đông.

Trời vừa rạng sáng, gió tuyết gào thét suốt đêm, cả kinh thành đều bị bao phủ bởi một lớp tuyết trắng xoá, dày đặc.

Lý Bính phải dậy sớm để làm công vụ, vì sợ y lạnh nên Trần Thập đã khoát thêm vài chiếc áo choàng và áo bông mùa đông cho y. Cuối cùng, cậu đưa vào tay y một cái bánh bao.

Thân thể Lý Bính ấm áp, trong lòng lại càng ấm hơn, y tiến tới ôm Trần Thập vào lòng.

Khuôn mặt nhỏ của Trần Thập ngước lên từ cổ áo lông thú của chiếc áo choàng lớn, chóp mũi có chút ửng hồng: "Bính gia, nếu ngài còn ôm ta như vậy chắc chắn sẽ bị trễ thời gian công vụ."

Lý Bính bướng bỉnh hừ một tiếng, hôn nhẹ lên trán Trần Thập, sau đó mới bất đắc dĩ buông ra.

Trần Thập tiễn Lý Bính ra đến cửa, mãi đến khi xe ngựa của y khuất tầm mắt, cậu thở ra một hơi ấm sưởi bàn tay đang lạnh, sau đó chuẩn bị quay trở về.

"Xin lỗi, đây là phủ của Lý Bính...Lý thiếu khanh, phải không?"

Một giọng nói cất lên khiến Trần Thập dừng bước. Cậu quay lại nhìn thấy một đại thẩm tầm ngoại tứ tuần (ngoài 40 tuổi)

"Đúng vậy đại thẩm, thẩm tìm ai vậy?"

Nhìn đại thẩm này rất quen, hình như là Vương phu nhân -bà mối có tiếng ở Đông thành

"Thật tốt.." Bà mối Vương mỉm cười đi tới, dãy lụa mỏng trong tay phất lên quét qua Trần Thập

"Ta tới gặp thiếu khanh nhà ngươi, có hỷ sự"

Vương thẩm thấy Trần Thập đang mặc quan phục của Đại Lý Tự nên cho rằng Trần Thập chỉ là thuộc hạ dưới trướng Lý Bính, bà đẩy nhẹ Trần Thập nói rằng bên ngoài quá lạnh, muốn vào trong bàn bạc thật kỹ càng.

Sau khi uống xong một tách trà nóng, Vương thẩm mới chậm rãi giải thích mục đích lần này đến của mình.

Hoá ra mấy ngày trước, trong một vụ án Lý Bính đã cứu nữ nhi của một thương gia buôn vải. Vị tiểu thư đó đã đem lòng mến mộ y ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó ôm tương tư nhờ vả Vương thẩm mai mối cho.

Kỳ thực những việc như này rất hiếm khi xảy ra. Ai bảo Lý thiếu khanh dung mạo như ngọc, tài năng và ngoại hình đều hơn người...

Trần Thập cảm thấy có chút khó chịu, liền nhặt một cục than ném vào lò sưởi, thẳng thừng cự tuyệt đối phương.

"Không được...không đúng, đại thẩm, thẩm không biết Bính gia đã có thê tử rồi sao?"

"Ta đương nhiên biết. Làm sao ta không biết được chứ, lễ thành hôn lúc đó rất hoành tráng, ta ở thành Đông còn nghe danh"

"Vậy thì tại sao thẩm lại..."

"Kỳ thực ta cũng rất khó xử, nhưng là vì vị tiểu thư này quá cố chấp...nghe nói Lý thiếu khanh anh tuấn, đoan chính nên nguyện làm thiếp thất của y"

Trần Thập sững người một lúc khi nghe thấy điều này

Lấy thiếp thất sao? Lý Bính chưa bao giờ đề cập đến việc như vậy. Liệu y có muốn nạp thiếp không?

Nhưng khi nghĩ đến Lý Bính kề cận người khác, lòng cậu rất đau như bị kim châm

"Như vậy cũng không được. Lý Thiếu Khanh sẽ không nạp thiếp thất" Nhìn những tia lửa nổ bập bùng trong lò sưởi, Trần Thập nghiến răng nghiến lợi nói, cậu cảm thấy mình có chút ích kỷ

Sau đó, mặc kệ bà mối có nói gì, cậu cũng cự tuyệt, cuối cùng tìm mọi cách tiễn bà ấy ra về.

Ai ngờ được mấy ngày sau, bà mối Vương và vị tiểu thư đó đã đích thân tìm đến Đại Lý Tự. Tình cờ là ngày hôm đó Lý Bính đang ra ngoài điều ra vụ án. Ở Minh Kính Đường, vị tiểu thư đó buồn chán bắt đầu dông dài về việc Lý Bính đã cứu cô ấy như thế nào, y đã yêu cô ấy ra sao và y đã lén lút liếc nhìn cô khi nào.

Tất nhiên, tất cả đều chỉ là ảo mộng của cô tiểu thư đó tự mình vẽ ra. Trần Thập càng nghe càng khó chịu, cậu ngồi xổm trong góc không nói một lời.

Vương Thất nhìn thoáng qua đã biết, vị tiểu thư này đang muốn dẫn dắt mọi người về câu chuyện tình yêu sâu đậm của cô ta, tạo ra tin đồn, sau đó ép thiếu khanh phải chấp thuận. Vương Thất lập tức kéo Trần Thập ra khỏi góc và nói

"Đừng nói nhảm nữa, thiếu khanh phu nhân đang ở đây, biết điều thì mau đi đi"

"Cô nương thỉnh tự trọng"

"Đúng vậy, đúng vậy... Câu chuyện của cô cực kỳ vô lý"

"Nếu cô còn nói những việc vô nghĩa như vậy đừng trách ta không khách khí"

Sau khi Vương Thất, Thôi Bội, Tôn Báo và Alibaba nói xong, họ quay lại nhìn Trần Thập, hy vọng  Trần Thập hành động như một thiếu khanh phu nhân ra uy cho cô ta biết khó mà lui. Không ngờ Trần Thập chỉ cau mày, cúi đầu và giơ tay lên, như thể cậu ấy không thể làm vậy được. Sau khi không thấy động tĩnh gì, Vương Thất dùng cùi chỏ thúc Trần Thập, thấp giọng nhắc nhở cậu ấy mau nói gì đó đi.

Lúc này Trần Thập mới hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn mọi người ở Minh Kính Đường, bọn họ nhìn cậu, trịnh trọng gật đầu, ý bảo cậu đừng sợ.

Trần Thập hít một hơi thật sâu, kiên định bước về phía trước. Cậu nhìn vào mắt vị tiểu thư đó và lặp lại những gì cậu đã nói vài ngày trước

"Nói không được là không được. Thiếu khanh của chúng ta sẽ không nạp thiếp thất"

Nữ nhân đanh mặt lại, không chút sợ hãi nói: "Cậu chính là thiếu khanh phu nhân à, nhìn cũng thật tầm thường. Cậu là người đã từ chối Vương phu nhân ở Lý phủ mấy ngày trước đúng không?"

Thấy Trần Thập không lên tiếng, cô ta tiếp tục nói

"Thiếu khanh thật sự đã nói không nạp thiếp thất sao? Cậu thật sự đã hỏi ý kiến của ngài ấy rồi à? Cậu không nên nhỏ nhen như vậy chứ, nhất là khi cậu là thiếu khanh phu nhân, nếu là một thê tử thật sự cậu nên rộng lượng, bao dung một chút, không nên ghen tuông vớ vẩn như vậy"

Câu nói này thật sự đả kích Trần Thập...đúng là cậu không hề hỏi Lý Bính xem thử y có muốn nạp thiếp không...Nếu y thật sự đồng ý thì phải làm sao?

Nhìn thấy Trần Thập im lặng. Trong lòng nữ nhân kia có chút kinh hỷ, cô ta nắm lấy cơ hội và tiếp tục công kích.

Giây sau cô ta liền khuỵu xuống, khóc  lóc thảm thương: "Thiếu khanh phu nhân xin hãy thành toàn cho tâm nguyện của tiểu nữ, nếu không ta thật sự không thiết sống nữa"

Nói xong, cô ta đứng dậy định đập đầu vào cột. Mọi người vội vàng lao vào ngăn cản. Tình hình cực kỳ hỗn loạn, Trần Thập thấy vậy thì hoảng hồn, không kịp nghĩ nhiều, liền chạy tới nắm lấy tay nữ nhân kéo mạnh về phía sau

"Chúng ta cần nói chuyện một cách nghiêm túc, cô đừng bất đồng mà làm điều dại dột"

Không ngờ một nữ nhân mỏng manh nhưng lại có sức lực không nhỏ, cô ta hét lên: "Tránh ra, hãy để tôi chết đi!!" Cô ấy giãy dụa, hắt mạnh Trần Thập ra, khiến Trần Thập nhất thời mất thăng bằng ngã sang một bên, đầu vô tình đập mạnh vào bàn làm việc bên cạnh. Tầm mắt Trần Thập chốt lát chợt tối sầm, theo bản năng đưa tay sờ vào vết thương, đầu cậu choáng váng, Trần Thập lắc lắc đầu cố gắng tỉnh táo thì nhìn thấy trên tay một mảng đỏ rực.

"Mau Dừng Lại !!!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net