(4.2) Cuộc sống sau khi kết hôn của Bính Thập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[2] Cậy Sủng Sinh Kiêu

"Mau Dừng Lại !!!"

Một tiếng gầm giận dữ vang lên khiến đại sảnh đang hỗn loạn, ồn ào bỗng im bật

"Thiếu khanh đại nhân?!" Mọi người đều đồng loạt ngơ ngác nhìn Lý Bính. Lúc này, khuôn mặt Lý Bính rất đáng sợ, thái dương y vì tức giận mà rung lên, một cảm giác áp lực, lạnh lẽo bao trùm khiến mọi người đều không dám nói gì.

Lý Bính cố kìm nén cơn tức giận, nhìn xung quanh, thì đồng tử y bất chợt mở to khi thấy Trần Thập đang ngồi trên mặt đất ngơ ngác, trán và tay đều dính đầy máu.

Tim Lý Bính như bị bóp nghẹn, nó đập lên điên cuồng. Y vội vàng xông tới đỡ Trần Thập, giọng nói y lo lắng, run rẫy

"Trần Thập, em không sao chứ? Có ta ở đây, đừng sợ"

Khi Lý Bính vừa tra án quay về, vào cổng Đại Lý Tự đã nghe mọi người bàn tán về vụ việc, y lập tức chạy nhanh về Minh Kính Đường thì nhìn thấy hiện trường hỗn loạn, còn người y tâm tâm niệm niệm đang ngồi bệt dưới đất cả người toàn máu.

Trần Thập ngơ ngác nhìn Lý Bính, chậm rãi gật đầu. Lý Bính rất đau lòng khi thấy bảo bối tâm can của mình lại bị đối xử như vậy. Đồng thời ngọn lửa giận dữ trong lòng một lần nữa bùng lên. Lý Bính đen mặt, lớn tiếng mắng

"Các Ngươi Còn Đứng Đó Làm Gì?
Mau Đi Mời Đại Phu, Nhanh Lên!!"

Mọi người đều sợ hãi nhanh chóng chạy ra ngoài. Họ chưa bao giờ nhìn thấy thiếu khanh mất bình tĩnh như vậy.

Một lúc sau, trong sảnh chỉ còn bà mối Vương và vị tiểu thư kia. Lý Bính hoàn toàn làm ngơ bọn họ, coi họ như không khí, y nhấc tay bế Trần Thập lên và quay người rời đi.

Vương thẩm thấy vậy mạnh dạn tiến lên nói: "Lý thiếu khanh, chúng ta tới đây..."

"Ra Ngoài !!!" Lời còn chưa dứt đã bị Lý Bính mạnh mẽ cắt ngang. Âm thanh lạnh lẽo cực độ, làm người ta có cảm giác y đang muốn giet người.

Vương thẩm kinh hãi nhanh chóng im lặng, không dám nói thêm gì.

Nhưng vị tiểu thư kia không muốn bỏ cuộc, chạy đến chắn trước mặt Lý Bính ngăn cản

"Lý thiếu khanh, ta thật lòng đối với ngài là...."

"Ta Nói...Cô Đi Ra Ngoài...Cô Không Nghe Hiểu Sao?"

Lý Bính nhìn chằm chằm cô ta, gằn từ chữ một, trong mắt ngoài sự phẫn nộ chỉ có chán ghét đến cùng cực.

Dù cô ta có kiêu ngạo, cố chấp, ngang ngược đến đâu thì lúc này cũng sẽ phải cảm thấy sợ hãi.

"Nếu Cô Dám Động Vào Thê Tử Của Ta Một Lần Nữa. Thì Đừng Trách Ta Không Khách Khí"

Nói xong Lý Bính siết chặt tay giữ lấy Trần Thập tiếp tục đi.

Từ đó về sau, không ai dám nhắc đến việc nạp thiếp trước mặt Lý Bính.

Tất nhiên, ngoại trừ một người - Thiếu khanh phu nhân.

Vết sưng trên trán Trần Thập không nghiêm trọng, chỉ là nó chảy nhiều máu trông đáng sợ mà thôi.

Sau khi được đại phu băng bó và chữa trị, thì cậu ấy đã ổn.

Màn đêm buông xuống, bầu trời lại có tuyết rơi dày đặc, Lý Bính bước vào phòng ngủ, thấy cửa sổ vẫn còn đang mở, y vội đóng chặt cửa sổ lại, ném thêm vài cục than vào lò sưởi, trong lòng nghĩ không được để thê tử bị lạnh được.

Thấy ánh lửa trong lò sưởi bập bùng cháy, Lý Bính lặng lẽ leo lên giường, ôm chằm lấy vòng eo Trần Thập từ phía sau.

Không ngờ đến giây tiếp theo, Trần Thập xích người di chuyển vào trong, tạo ra một khoảng cách với y.

Lý Bính giật mình, nhận ra Trần Thập chưa ngủ, liền nhẹ giọng hỏi cậu: "Sao vậy?"

Trần Thập bướng bỉnh không quay đầu lại, mặt vẫn hướng vào trong

"Ta không muốn nói chuyện với ngài"

Giọng cậu nửa hờn dỗi, nửa phàn nàn

Lúc này Lý Bính mới nhận ra Trần Thập vẫn còn giận mình

Thế là y tiến vào, lại ôm Trần Thập nói: "Ta thật sự xin lỗi"

"Ngài đã sai ở đâu?"

"Ta đã không bảo vệ chu toàn cho thê tử của mình, khiến cho người đó bị thương tổn"

"Xem ra ngài vẫn chưa biết sai ở đâu"

Trần Thập nói xong lại xích vào bên trong

Lý Bính khẽ gãi đầu, không biết nên khóc hay nên cười, bất lực liền xích vào theo Trần Thập

"Ta thật ngốc nghếch, không biết gì cả, vậy còn là 'Bính yêu' gì chứ. Xin hãy nói cho ta biết đi"

Trần Thập im lặng một lát, hít sâu một hơi mới nói

"Ta hỏi ngài, lúc ngài cứu nữ tử kia...có phải ngài còn yêu nàng ta sâu đậm, liếc mắt đưa tình với nàng ta?"

Lý Bính nghẹn ngào không nói nên lời, lẩm bẩm nữ nhân này thật giỏi bịa chuyện. Thật không ngờ hơn là thỏ nhỏ nhà y thật sự tin!? Cậu cũng quá tin người rồi.

"Thê tử của ta, tiểu bảo bối của ta...lòng ta rất nhỏ, chỉ đủ để chứa một mình ngươi thôi"

Nhìn thấy Trần Thập im lặng, Lý Bính vội bổ sung

"Lúc đó Alibaba và Tôn Báo có thể làm chứng. Nếu không phải cô ta mà là người khác, ta cũng sẽ cứu, ta cứu chỉ bởi vì ta là thiếu khanh của Đại Lý Tự, chứ không phải vì ta yêu thích, đây chỉ là trách nghiệm thôi"

Hơn nữa y đã không còn nhớ gì chuyện này từ lâu. Nếu không có ngày hôm nay, y cũng không nhớ mình đã từng cứu nữ nhân này.

Lý Bính nói xong, chờ đợi Trần Thập phản ứng, không khí bỗng chốt trở nên yên tĩnh.

Y không biết mình đã đợi bao lâu, lâu đến mức Lý Bính tưởng rằng Trần Thập đã ngủ. Liền đưa tay ra đắp thêm chăn cho cậu.

Đôi mắt Trần Thập vẫn mở trong bóng tối 

"Lý Bính, ta nói cho ngài biết...nếu đã có ta...ngài sẽ không thể lấy thêm thiếp thất nữa ngài có đồng ý không?"

Đây là lần đầu tiên Trần Thập gọi tên Lý Bính, y có chút giật mình, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn gật đầu nói: "Ta nguyện ý"

"Nếu ngài dám ăn nói hai lời, có thêm người khác, ta...ta sẽ..."

Lý Bính căng thẳng chờ đợi phán quyết của Trần Thập. Có vẻ lần này, thỏ nhỏ thật sự rất tức giận.

"Ta sẽ chuyển về Minh Kính Đường" Trần Thập suy nghĩ hồi lâu mới nói ra

Lý Bính ngẩng người, khẽ cười nhẹ, tưởng rằng sẽ là một sự trừng phạt kinh thiên động địa nào đó, nhưng hoá ra chỉ như thế này. Thê tử của y đúng là chú thỏ nhỏ đáng yêu nhất trên đời.

Tuy nhiên, loại trừng phạt này cũng đủ khiến y khó chịu, bức rức rồi.

Lý Bính đưa tay ôm Trần Thập vào lòng: "Bài học phu nhân đã dạy quả thật không sai, ta thật sự đã sai rồi"

"Chỉ là phu nhân đừng xa cách ta như vậy được không?"

"Em đã quên ta sợ lạnh rồi à? Phải ôm phu nhân vào lòng ta mới có thể an tâm ngủ ngon được"

Trần Thập khẽ hừ một tiếng, sau đó ngoan ngoãn đưa tay ôm lấy Lý Bính

"Trần Thập, hình như em có chút thay đổi rồi"

"Ta thay đổi sao?"

"Trước đay em chưa bao giờ đối xử lạnh nhạt với ta như vậy. Khi nãy còn gọi ta là Lý Bính"

"Hừm..."

"Nói cho ta biết, em đây có phải là cậy sủng sinh kiêu không?"

"Đương nhiên không phải"

Khoé miệng Lý Bính nhếch lên, cúi đầu hôn lên chóp mũi đang ửng hồng của Trần Thập

"Nhưng mà...ta rất thích dáng vẻ sinh kiêu này của em"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net