Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, Vương Nhất Bác hơi cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay nhỏ bé mà cậu đang nắm trong tay, trong lòng tự nhủ đây sẽ là cái hôn cuối cùng của đêm nay, sau đó cậu sẽ đi ngủ. 

Thế nhưng con người vẫn luôn tham lam, nhất là với người mà mình yêu.

Vương Nhất Bác nhìn anh, dù đã nhìn anh rất lâu rồi vậy mà vẫn không nỡ rời mắt. Ánh nhìn cậu dừng lại nơi đôi môi kia, cảm giác mê man bủa vây lấy lý trí, cậu chậm rãi tiến lại gần. Một chút, lại một chút, đến tận khi hơi thở nhè nhẹ của anh phả lên làn da, Vương Nhất Bác mới giật mình dừng lại. 

“ Làm sao đây?” Vương Nhất Bác nhếch miệng, gục nhẹ mái đầu lên vai anh, hàng mi mỏng cụp xuống khẽ run lên, thì thầm, “ Hình như càng ngày càng lún sâu mất rồi.”

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, mỉm cười như đang nói cho anh nghe, cậu muốn nụ hôn đầu tiên sẽ là hạnh phúc mà cả hai cùng cảm nhận. Có lẽ đó cũng là lí do mà anh vẫn thường nói, đợi chờ luôn có một thứ ma lực kì lạ khiến người ta say mê.

Sáng hôm sau, khi Vương Nhất Bác thức dậy đã thấy trên giường trống không, có lẽ anh đã dậy từ sớm. 

“ Chiến ca, hôm nay studio có việc bận gì không?” Vương Nhất Bác vừa kéo ghế ngồi xuống vừa nói.

Tiêu Chiến vẫn đang ở trong bếp chuẩn bị thức ăn, thấy cậu hỏi liền nói vọng ra bên ngoài trả lời:

“ À, ừ, cũng không bận lắm. Sao vậy?”

Vương Nhất Bác hơi nhướng mày nhìn về phía phòng bếp, giọng anh sao lại có chút kỳ lạ. Cậu nhìn đồng hồ trên tay, nói:

“ Anh muốn ra ngoài chơi một chút không? Cũng lâu lắm rồi chúng ta không đi chơi, dạo này công việc anh cũng bận mà.”

Động tác trên tay dừng lại, Tiêu Chiến cắn môi, có chút hoảng hốt mà đáp lại:

“ Hả, đi chơi á? À, ừm, anh vừa nhớ ra ở studio hôm nay có khách quen đến nên phải ra tiếp đón. Chắc là không đi được rồi.”

Không có tiếng trả lời. Tiêu Chiến thầm nghĩ, xong rồi, hình như Vương Nhất Bác giận anh rồi. Nhưng anh cũng là có nỗi khổ riêng mà, huhu. 

Lại vài phút trôi qua, bên ngoài vẫn không có động tĩnh, Tiêu Chiến sốt ruột đến mức tim bắt đầu đập thình thịch. Anh vội vã đặt con dao trong tay xuống, cởi tạp dề quay người lại định bụng đi ra bên ngoài xem sao. Nhưng rồi vừa quay người lại phát hiện Vương Nhất Bác đã đứng khoanh tay dựa người vào cừa phòng bếp nhìn mình từ bao giờ. 

“ Em, em đứng đây từ lúc nào thế?”

“ Chiến ca.” Vương Nhất Bác gọi anh, đôi chân thon dài bước về phía trước, đến khi chỉ còn cách anh một khoảng thật ngắn mới dừng lại, “ Anh làm sao thế?”

“ Anh...có sao đâu…” Tiêu Chiến chột dạ, giọng nói lắp bắp, né tránh ánh mắt của người đối diện.

Cuối cùng vẫn là Vương Nhất Bác thu ánh mắt về trước, cậu quay người ra ngoài, vừa đi vừa khoát khoát tay, tùy tiện nói:

“ Anh bận thì thôi bỏ đi, không sao.”

“ Cún con…”

Tiêu Chiến nhìn theo bóng lưng cậu, bỗng nhiên anh cảm thấy bản thân mình hình như hơi quá đáng rồi, cậu có lẽ chỉ là lo lắng anh làm việc mệt mỏi nên muốn cùng anh ra ngoài chơi cho khuây khỏa mà thôi. Anh xị mặt, hơi cúi đầu nhìn xuống ngón chân, trong lòng thầm trách bản thân nghĩ quá nhiều rồi.

“ Cún con...à thì, anh nghĩ đi chơi một hôm vẫn được đó, công việc ở studio có Hàn ca lo rồi mà.”

Vương Nhất Bác quay đầu, nhìn nụ cười ngọt ngào trên môi anh khiến trái tim cậu mềm đi, giọng nói cậu vang lên thật nhẹ tựa như đang lo sợ điều gì:

“ Thực ra, nếu anh không thích thì không…”

“ Xin lỗi em.” Tiêu Chiến rũ mi khẽ nói, “ Ban nãy là do anh nghĩ linh tinh thôi, không phải là anh không thích đâu.”

Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng ôm lấy khung cửa sổ trắng sáng, khẽ thì thầm vào tai lời ngỏ muốn ghé thăm nhà rồi mới dịu dàng chiếu vào khoảng không trong căn phòng ánh lên thứ ánh sáng ấm áp và dễ chịu.

Vương Nhất Bác nhìn vào đôi mắt anh, ở đó dường như chứa cả giọt sáng của tia nắng kia bỏ lại, ấm áp và ngọt ngào khiến Vương Nhất Bác trong thoáng chốc mỉm cười.

“ Được, vậy chúng ta đi chơi nhé.”

“ Ừ, đi thôi.”

Tiêu Chiến nghiêng đầu, khóe miệng cong lên thành nụ cười thật nhẹ cũng thật dịu dàng.

***

Địa điểm đi chơi lần này của bọn họ là sân trượt tuyết nhân tạo ở phía bên kia thành phố, đường đi có chút xa nên hai người quyết định sẽ đi tàu điện ngầm. Lúc hai người đi ra ga đã là hơn 8 giờ sáng, cũng đã qua giờ đi làm nên tàu điện không quá đông. Tiêu Chiến chọn một chỗ gần cửa khoang rồi kéo Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh, anh hơi nghiêng người nói nhỏ:

“ Em đã đi tàu điện lần nào chưa?”

“ Đây là lần đầu tiên em được đi.” Vương Nhất Bác đảo chiếc kẹo mút trong miệng sang một bên má, cũng bắt chước mà nghiêng về phía anh thì thầm đáp lại.

“ Haha, thế thì để anh đây dẫn em đi nhé.”

Tiêu Chiến cười cười nói đùa, còn không quên nháy mắt một cái đầy tinh nghịch, dáng vẻ vô cùng tự tin. Vương Nhất Bác nhìn anh, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, rõ ràng là Tiêu Chiến hơn cậu 6 tuổi thế nhưng đôi lúc cậu lại thấy anh giống như một đứa trẻ vậy.

“ Đừng lo lắng nha, có anh đây rồi.” Tiêu Chiến vỗ vỗ vào vai cậu, sự tự tin tràn đầy khuôn mặt.

Hai tiếng sau, tàu đã vào ga, giảm dần tốc độ rồi dừng hẳn lại. Tiêu Chiến giật mình tỉnh dậy, mơ mơ màng màng đứng lên cũng chẳng buồn để ý vừa rồi mình ngủ đã dựa vào đâu, còn không quên kéo tay người ngồi bên cạnh, lơ ngơ nói:

“ Đến nơi rồi, đi thôi.”

Nhưng rồi vừa ra đến ngoài, Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn quanh một hồi, lúc này mới hoảng hốt nhận ra bọn họ xuống nhầm ga mất rồi!

Huhu, cũng tại anh ngủ quên mất.

“ Chiến ca, Tiêu Chiến ca ca, anh bảo là anh sẽ dẫn em đi mà đúng không nhỉ?” Vương Nhất Bác nén cười, vẻ mặt giả vờ ngạc nhiên nhưng giọng nói lại hàm chứa nét trêu chọc.

Tiêu Chiến gãi gãi đầu, cười gượng:

“ Haha, tại cái ghế của tàu điện êm quá đó nên anh mới ngủ quên mất.”

“ Ghế êm còn vai em mỏi chết đây này.”

Trông thấy Tiêu Chiến ngơ ngác “Hả” một tiếng khiến Vương Nhất Bác không nhịn được bật cười, rút chiếc kẹo mút ra khỏi miệng kêu chụt một tiếng rồi  vươn tay vỗ vỗ vào một bên má anh rồi quay người đi, vừa đi vừa nói:

“ Nào đi thôi, bây giờ ra ngoài bắt xe quay lại chắc vẫn kịp đó.”

May mắn là hai người vẫn bắt kịp xe. Khoảng một tiếng sau thì đến nơi, đây là một sân trượt tuyết nhân tạo tư nhân, không gian không quá lớn nhưng khách cũng không nhiều vậy nên nhìn qua khá thoáng đãng. Vương Nhất Bác nắm lấy cổ tay anh kéo đi về phía phòng bán vé, cậu cúi đầu nhìn qua cái khoang hở nhỏ vui vẻ nói:

“ Chú Duật!”

“ A, Tiểu Bác đấy à?” Giọng nói của một người đàn ông trung niên vọng ra, bàn tay rám nắng có phần thô ráp thò ra khỏi khoang bán vé, vỗ vỗ vài cái lên mãi tóc nâu mềm của Vương Nhất Bác, “ Lâu lắm rồi không thấy con qua, dạo này bố mẹ con thế nào rồi?”

“ Dạo này con học hành cũng hơi bận, bố mẹ con vẫn khỏe chú ạ.” Vương Nhất Bác đưa một tay ra sau sờ sờ lên chỏm tóc vểnh lên sau gáy, cười hì hì đáp lại. Sau đó lại tiếp tục nói:

“ Chú bán con hai vé người lớn với, nay con đi với bạn.”

“ Bạn hả? Đâu đâu, ra chú xem nào. Khiếp, bạn gái hay sao đấy, bao lâu nay có thấy dẫn bạn đi bao giờ đâu.” Chú Duật cười lớn trêu chọc.

Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến ra phía trước rồi lại nhanh chóng buông bàn tay đang nắm lấy cổ tay anh ra khiến anh theo phản xạ nhìn xuống nơi da thịt trống vắng, cậu vui vẻ giới thiệu:

“ Đây bạn con, Tiêu Chiến.”

“ Úi chà, trông đẹp trai gớm nhỉ? Đúng là mấy đứa đẹp trai hay đi với nhau đấy nhỉ, haha. Chào con, cứ gọi chú là chú Duật được rồi.”

“ Dạ, con chào chú.” Tiêu Chiến hơi cong lưng xuống, lễ phép chào hỏi.

“ Thôi thôi, chú đưa bọn con vé đi còn vào trong đây, ban nãy bọn con đi quá ga tàu mất tận một tiếng nữa mới ra đến đây chú ạ.”

“ À thế hả, đây vé đây, vào đi, cứ chơi thoải mái, chả mấy khi Tiểu Bác dẫn bạn về chơi, nay chú cho mấy đứa chơi thả ga luôn.”

Vương Nhất Bác tinh nghịch làm hình trái tim về phía chú Duật khiến ông bật cười hớn hở sau đó nhanh chóng đẩy đẩy Tiêu Chiến về phía trước, vừa đi vừa nói:

“ Chú Duật là em họ của mẹ em, sân trượt tuyết này cũng là chú ấy tự mở.”

Tiêu Chiến “ồ” lên một tiếng, gật gật gù gù, nhưng chỉ vài giây sau anh đột nhiên khựng lại, quay sang nhìn khuôn mặt vui vẻ của cậu, nhíu nhíu mày:

“ Này, nếu đây đã là chỗ của chú em thì em phải biết rõ địa điểm chứ?”

“ Ừ, em biết rõ mà, em có bảo em không biết đâu.” Vương Nhất Bác tỉnh bơ trả lời.

“ Biết rõ? Thế sao đến đúng ga tàu em không gọi anh dậy hả? Lại còn tỏ vẻ khổ sở như thể đi lạc là thế nào hả?” Tiêu Chiến tức giận nghiến răng mà nói, nói xong không quên thò tay véo vào eo cậu một cái, hai cái răng thỏ phía trước cũng lộ ra đầy hậm hực.

Vương Nhất Bác cũng không bị vẻ giận dữ của anh làm cho sợ hãi mà ngược lại còn thấy rất đáng yêu. Ngón tay cậu đưa lên kẹp lấy que kẹo mút rút ra miệng sau đó nhanh chóng gõ gõ đầu kẹo tròn vo vào hai chiếc răng nhỏ kia của anh, buồn cười nói:

“ Anh là thỏ hả, nhe răng cái gì?”

Hành động bất ngờ này của Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến trong phút chốc ngơ ngẩn, anh theo phản xạ mím môi giấu đi chiếc răng thỏ nhỏ của mình, hai mắt trợn trừng nhìn cậu. Thấy anh như vậy, Vương Nhất Bác liền nhanh chóng thu lại nụ cười, nhưng hai mắt lại chẳng kìm được mà cong lên. Vẻ mặt giấu đầu hở đuôi này lại càng khiến Tiêu Chiến uất ức muốn chết, hung hăng véo vào eo cậu thêm hai cái nữa rồi sải chân bước đi thật nhanh bỏ lại cậu phía sau cười đến gập cả người.
.
.
.
“ Nào, đưa tay đây, em kéo anh đi.”

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đứng vững vàng phía trước, bàn tay to lớn của cậu xòe ra trước mặt anh. Cũng chẳng rõ tại sao nhưng dường như trái tim anh có cảm giác thật kì lạ nhưng cũng thật mơ hồ. Đến khi tay anh đặt lên lòng bàn tay lớn kia, cảm giác da thịt tiếp xúc ấm áp đến mức trái tim đập nhanh hơn, Tiêu Chiến loạng choạng trượt đến cạnh cậu, khuôn mặt cúi xuống không dám ngẩng lên nhằm che đi sợi hồng khẽ vương bên má.

Từ nhỏ Vương Nhất Bác đã đến đây rất nhiều lần rồi, kĩ năng trượt tuyết cũng rất tốt, được cậu kéo đi, Tiêu Chiến cũng không bị ngã lần nào, còn cực kì vững chắc mà tiến về phía trước. Nhưng tất nhiên để làm được điều này cũng cần có kĩ thuật riêng, Tiêu Chiến nhìn bàn tay đang nắm gọn tay anh trong lòng kia rồi lại cúi đầu nhìn đến một bàn tay khác nhẹ nhàng đặt lên eo anh kéo về phía trước, tư thế này hình như có chút không đúng…

Chơi đùa một hồi cũng đã thấm mệt, hai người ngồi tạm xuống bên dưới gốc một cây thông giả phủ đầy tuyết trắng nghỉ ngơi. Tiêu Chiến xoa xoa hai bàn tay vào nhau, thổi một hơi nhẹ, nói:

“ Sân ở đây có hệ thống làm lạnh xịn thật đấy, mùa hè mà vào trong này lạnh như mùa đông thật ấy nhỉ? Em đi bao nhiêu lần rồi mà vẫn quên bảo anh lấy găng tay ở trong tủ đồ hả?”

“ Em có quên đâu.” Vương Nhất Bác vừa nói vừa úp hai bàn tay vào nhau, miệng tiến sát lại thổi hơi ấm vào giữa lòng bàn tay, sau đó nhanh chóng đưa tay qua, dùng bàn tay vừa được thổi ấm của mình ôm lấy hai bàn tay nhỏ của anh, khẽ nói, “ Em cố tình đấy.”

Trong lúc Tiêu Chiến vẫn đang ngơ người nhìn bốn bàn tay lồng vào nhau kia, Vương Nhất Bác nghiêng người, mái đầu mềm mại rũ xuống, vầng trán tựa vào vai anh, nhẹ giọng:

“ Có phải đêm hôm qua anh vẫn thức đúng không?”

Câu hỏi này khiến cả người Tiêu Chiến cứng đờ trong giây lát, anh chột dạ quay đầu, cánh môi hết mở ra lại đóng lại, mãi không thể trả lời.

“ Anh có ghét em không, sau khi em làm những điều đó với anh?” Giọng nói Vương Nhất Bác vang lên thật nhẹ, tựa như thì thầm bên tai anh khiến Tiêu Chiến cảm giác dường như có cả một nỗi lo sợ đang ẩn sau trong giọng nói ấy. Anh hoảng hốt quay về phía cậu, bàn tay rút ra khỏi chiếc ổ ấm áp kia, đặt lên hai má lành lạnh của cậu kéo mặt cậu khỏi vai anh. hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau.

“ Không hề, anh không có ghét em. Vương Nhất Bác, anh không ghét em.”

Trái tim Vương Nhất Bác bất giác ấm lên, dường như cũng chẳng còn cảm giác được nhiệt độ lạnh lẽo xung quanh nữa, niềm hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến cậu tự hỏi liệu đây có phải thật hay không nhưng rồi vẫn e dè đặt tay lên bàn tay anh đang áp lên má mình:

“ Anh không ghét em, vậy anh có thích em không, giống như...giống như, em thích anh vậy, Tiêu Chiến à. Em rất thích anh.”

Lời tỏ tình ngắn ngủi nhưng lại chứa đựng thứ tình cảm chân thành biết mấy, từng mạch máu như đang vận động mãnh liệt khiến toàn thân nóng lên, từ thân thể cho đến tâm can, tất cả đều rung động theo từng câu từng chữ. Hơi thở trở nên ngày càng dồn dập, và rồi cũng chẳng biết từ lúc nào hai thân thể run rẩy mà ôm lấy nhau, truyền cho nhau thứ hơi ấm kì lạ, hâm nóng một đoạn tình cảm chớm nở, hâm nóng một mối quan hệ bắt đầu, và hâm nóng cả một cuộc sống mới, một cuộc sống không còn một mình lẻ bóng nữa mà giờ đây đã có một người sẵn sàng ở bên cạnh yêu thương và chăm sóc. 

Dù có chút lo lắng nhưng anh cũng thích em, Nhất Bác à, rất thích em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net