CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi được đệ Ngũ giao trọng trách trông coi Deku, Naruto liền nhặng xị lên nhưng vẫn chấp nhận vì ko muốn nhận quả đấm từ đệ Ngũ đâu. Naruto đánh giá Deku khá hiền lành qua cách ứng xử của cậu, đệ Ngũ nói đúng, cậu rất lễ phép, và cậu ta ko hề có động thái thù địch gì.

''Tôi tên là Uzumaki Naruto, rất vui khi gặp cậu, bạn cùng phòng.''- Naruto hăng hái đưa tay lên với ý định bắt tay.

''Tôi là Midoriya Izuku, tôi cũng thế.''

Deku đưa tay nắm lấy bàn tay đưa lên sẵn của Naruto, sau đó ngài Đệ Ngũ lên tiếng.

''Hãy đưa cậu ta đến đây vào tuần sau, hiện ta phải đi sang làng khác làm việc...''

Đệ Ngũ quay sang Yamato.

''... đống giấy tờ xin nhờ anh.''

''Ể!!!''- Yamato chán nản xen lẫn bất ngờ thốt lên.

''Tôi sẽ tăng lương cho anh.''

''Hừm... được rồi.''

Rồi Đệ Ngũ quay sang Deku.

''Chúng tôi hiện vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cậu, nên trong suốt một tuần, nếu cậu có động thái gì thì chúng tôi sẽ lập tức giam cậu, dù gì thì cậu có gì đó rất đặc biệt, thử nghiệm trên cậu cũng ko tồi đâu.''

Naruto nhìn ''người cùng phòng'' của mình, nhận thấy được sự bối rối, căng thẳng và sợ hãi của Deku, Naruto vỗ vào vai cậu tỏ ý ko sao, Deku cảm thấy trong lòng có chút nhẹ nhõm bớt. Trên đường đi về, ngoài Naruto ra thì còn có cả Sakura đi cùng để giám sát cậu thiếu niên tóc xoăn xanh. Sakura lên tiếng phá tan bầu ko khí yên lặng của ba người.

''Nè Midoriya-san, sao cậu lại được triệu hồi, hơn nữa là con người sống.''

''Triệu hồi á?''- Deku ngớ ngẩn đáp lại.

''Là tôi đã triệu hồi cậu đến đấy, bộ cậu là linh thú sinh trưởng dưới dạng con người à?''- Naruto nói khi nhìn Deku chằm chằm một cách tò mò.

''Tôi ko phải thú vật gì cả, và tôi cũng ko biết sao mình lại ở đây.''

Deku đáp lại, cậu thấy nơi này thật kì lạ, ko khí nơi đây mộc mạc, ko lạc hậu cũng ko hiện đại (nhà lầu, tòa nhà kính, xe hơi,...), trên đường đi cậu còn thấy có vài người mặc như ninja nhảy qua nóc nhà rồi biến mất như một vị thần. Cũng chính ngay trong lần đầu gặp mặt với Naruto, cậu cũng nhận ra ngay được, đây ko phải là thế giới của mình.

Naruto với Sakura bối rối trước cậu thanh niên tóc xoăn xanh đang lẩm bẩm một tràng mà họ ko biết có phải tiếng người hay ko, đến khi Naruto đặt tay lên vai Deku thì cậu mới tỉnh lại.

''Nè, hay chúng ta đi ăn ramen đi, tớ có phiếu giảm giá nè.''

''Ko cần đâu Uzumaki-san.''

''Ko sao đâu, với lại cậu có thể gọi tôi là Naruto cũng được.''

Sự nhiệt tình của thanh niên tóc vàng khiến Deku ko thể từ chối được, cậu đành yên phận để Naruto mời tô ramen. Ngồi trong quán, Naruto bắt chuyện trước.

''Bộ cậu được linh thú nào đó nhận nuôi rồi thành linh thú ko?''

''Ko phải đâu mà.''- Deku khổ sở rên lên.

''Cậu thật sự rất kì lạ, tôi ko thể cảm nhận được chakra bên trong cậu.''- Sakura nói.

Deku chưa kịp thích ứng câu nói thì ông chủ đã đặt xuống trước mặt cậu một tô ramen nghi ngút khói và rất thơm. Sau đó là câu nói ''Mời dùng'' quen thuộc, con gái ông quay sang Naruto.

''Đây là bạn mới của em à? Trang phục có vẻ lạ.''

''Ah, bạn ấy là người từ làng khác đến đấy ạ, hiện tại bọn em đang dẫn bạn ấy tham quan làng.''

Naruto cười, hai tô còn lại cũng được dọn ra, đến lúc thưởng thức. Cả ba tô mì đều được chén sạch sẽ, lúc này trời cũng gần tối, hai cậu trai tạm biệt cô gái tóc hồng. Trên đường đi về thì cả hai vẫn im lặng.

Buổi tối, Naruto nằm trên giường còn Deku thì nằm trên nệm trải trên sàn.

''Sao vậy? Bộ ko ổn à?''- Naruto thò đầu xuống hỏi cậu tóc xanh bên dưới.

''Ko đâu Naruto-kun, vậy còn hơn cả tốt đấy, cảm ơn vì cho tớ ngủ nhờ.''

Im lặng được một lúc thì Naruto bỗng lên tiếng.

''Nè, sao cậu lại được triệu hồi từ quyển thư đó vậy?''

''Tớ cũng ko biết tại sao vậy? Nhưng tớ chắc đã có ai đó khiến tớ ra nông nỗi này.''- Deku trầm mặc.

''Là ai chứ?''- Naruto vò đầu khó hiểu.

''Tớ ko thấy được mặt của hắn... ko lẽ... hắn ta...''

Deku một lần nữa lầm bầm một tràng với tốc độ thần thánh, Naruto ko thể theo kịp được tốc độ này nhưng lại nghe thoáng qua có từ ''kosei''.

''Izuku-kun đến từ đâu vậy? Là nơi của mấy linh thú, hay những làng lớn bên kia bán cầu?''

''Tớ ko nghĩ... mình thuộc về thế giới này...''

''Ý là cậu đến từ thế giới khác?''- Naruto thông minh đột xuất.

''Ờ.. ừm...''- Deku ngập ngừng.

''Vậy nó như thế nào?''

Deku kể cho Naruto nghe về thế giới của cậu, nơi có những năng lực mà con người có thể là anh hùng hay villain. Anh hùng được đào tạo để chống lại những villain, cũng như ninja được đào tạo để bảo vệ làng. Cậu ko kể chuyện mình là kẻ vô năng hay về chú All Might, tuy hơi dài dòng nhưng rất lôi cuốn.

''Nghe giống truyện viễn tưởng ghê.''

Bỗng Naruto giật mình trước ánh mắt hoang mang tột độ của cậu.

''Tớ phải tìm cách trở về... nếu ko...''

Deku bắt đầu hơi hoảng loạn, cậu bị villain bắt đi trong sơ xuất, mọi người rất lo cho cậu nữa, và lời hứa danh dự bảo vệ học sinh U.A của hiệu trưởng sẽ bị bẽ gãy, và cả việc All Might hứa với mẹ sẽ bảo vệ cậu nữa. Mọi chuyện đều là do cậu hết cả, cậu ko hề muốn như vậy.

''Thôi, chuyện để mai hẳn tính. Còn giờ thì ngủ đi, tớ đây có khi có thể giúp cậu trở về đấy, nên đừng tiêu cực như thế. Giờ thì chúc ngủ ngon.''

Sau đó cậu kéo chăn lại, những dòng suy nghĩ tiêu cực của Deku ngừng lại, cậu cảm thấy nhẹ nhõm bớt sau câu nói của Naruto, nhưng những suy nghĩ ấy vẫn đang đè nặng trong lòng. Deku vỗ vào mặt mình hai cái rõ kêu, rồi chùm chăn lên. Cậu mang theo hi vọng khi tỉnh lại mọi thứ sẽ như bình thường.

Ngay lúc này lại phòng giam làng Cát...

''Đ*T MẸ CHÚNG MÀY!!! THẢ TAO RA!!!''

Một tù nhân đang gào thét rất dữ dội trong phòng khiến cai ngục chán nản, dù có la mắng hay đe dọa vẫn chẳng chịu ngậm mồm lại.

''Thằng oắt đó vẫn la hét à?''

Kankuro bước vào, đứng trước song sắt, ngay trước mặt thiếu niên nóng tính.

''Lũ dị hợm mấy người khôn hồn thì thả ta ra!''

''Ngươi thôi la hét được ko? Nhức cả tai, nếu cứ la hét ta sẽ cho mi xuống tham quan địa ngục đấy.''

Kankuro nói với giọng chán nản có chút thách thức, cậu lại la to hơn nữa.

''IM ĐÊ THẰNG NHÓC ĐẦU SẦU RIÊNG KIA!!!''

''CÂM MỒM!!! THẰNG ĐỘI MŨ QUÁI DỊ TRẺ TRÂU XĂM TRỔ!!!''

Kankuro thật sự rất tức giận và sẵn sàng cho cậu một mũi tên nhưng Temari đã ngăn lại.

''Chúng ta được triệu tập, mau lên đi.''

Hai người đi lên khỏi tầng giam để lại cậu tóc sầu riêng la hét giận dữ.

''TA SẼ GIẾT HẾT MẤY NGƯỜI!!!''

--------------------------------

Tui mệt quá, ko muốn viết nữa, nhưng lỡ rồi cũng ráng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC