CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm tinh mơ, tiếng chim ríu rít, hơi se lạnh sương sớm, ánh nắng dịu nhẹ thật khiến người ta ko thể chia lìa khỏi cái giường êm ái đang nằm, Naruto đang trong tình trạng đó, cậu lật người qua lại với vẻ khó chịu vì ánh nắng chiếu vào. Dần mờ tỉnh thì Naruto ngửi được một mùi thơm, cậu lần theo mùi thơm xuống bếp, trước mắt anh Nả là hai ly ramen đang nghi ngút khói, tiếng dầu mỡ nổ lách tách khiến cậu ngẩng đầu theo, là một cậu trai tóc xanh lá hơi xù đang cầm chảo chiên trứng.

''Ah, cậu dậy rồi à Naruto-kun?''

''Ừm... cậu dậy sớm thật nhể.''- Naruto đưa tay gãi lưng.

''Tớ dậy sớm riết quen rồi, mì cũng nở rồi đấy, cậu vào ăn đi, với trứng chiên nữa này.''

Deku đặt dĩa trứng ốp lết ngon lành lên bàn, cả hai cùng chắp tay nói.

''Itadakimasu.''

Ăn sáng xong, Deku cầm hai ly mì và dĩa trứng đã bị chén sạch sẽ ra bồn rửa, Naruto nhìn Deku mà buột miệng.

''Trông cậu giống một bà nội trợ lắm ấy.''

Deku giật mình sau câu nói, cậu cảm thấy thật deja vu, người đó cũng từng nói y hệt như vậy. Naruto hơi cuống trước phản ứng của cậu.

''Tớ lỡ lời... xin...''

''Ko sao ko sao, với lại tớ cũng chẳng để tâm đâu.''

Deku cười nhe răng, qua mắt con au thì đây là khoảng khắc dễ thương nhất của bông cải xanh-chan, Naruto thì ngốc ngốc cười lại. Sau đó hai con người bước ra khỏi nhà, đi song song nhau. Bên trong văn phòng của Hokage, Deku đứng nghiêm chỉnh nghe Naruto báo cáo về hoạt động của cậu cho Yamato, cậu cực kì căng thẳng đến độ mồ hôi chảy còn hơn sông khi chảy siết nữa.

''Tốt, hai cậu về đi.''

Được thả, Deku thở phào nhẹ nhõm, may mà ko bị tống vào tù hay tra tấn như Đệ ngũ nói. Trên đường về thì hai người tình cờ gặp được nhóm Lee, thấy một người mới nên cả ba tò mò nhìn cậu.

''Naruto, đây là ai vậy?''- Ten Ten chỉ vào thiếu niên tóc xoăn.

''Là khách từ làng khác ấy mà.''

Còn Rock Lee thì áp sát khuôn mặt mình vào mặt Deku khiến cậu hơi khó xử.

''Có vẻ cậu đã tập thể hình rất nhiều, muốn tập cùng tôi ko?''

''Ơ... à tớ...''- Deku lúng túng đến toát mồ hôi.

''Khoan đã nào Lee, đừng làm cậu ấy khó xử chứ.''- Ten Ten lên tiếng trách thanh niên đầu gáo dừa.

''A thì, tớ cũng ko phiền đâu.''

''Thế mới là TUỔI TRẺ chứ!!!''- Lee giơ ngón cái trước mặt thiếu niên tóc xanh.

''Cậu chắc chứ Izuku-kun?''- Naruto hỏi cậu.

''Ừm.''- Deku gật đầu.

Đến nơi (chổ có ba cây cột :v), cả ba người Naruto, Ten Ten, Neiji đều cạn lời với hai con người đang cố tập đi bằng hai tay. Lee thì thành thạo hơn, còn Deku thì đang rất cố gắng giữ cả thân trên trên hai cánh tay.

''Nè, cậu ko cần phải cố...''

Dường như ko thể chịu nổi nên Deku bị mất thăng bằng, cả người ngả ra sau, Naruto liền chạy đến đỡ nhưng có vẻ ko kịp, Deku thì nhắm mắt chờ đợi cơn đau. Ko cảm thấy đau gì cả, bản thân thì vẫn trong tư thế ''trồng cây chuối''.

''Sai, cậu từ đâu chui ra vậy?''

Naruto thốt lên, thanh niên da trắng ấy chỉ đáp lại bằng nụ cười, tay vẫn đang giữ hai chân của Deku. Sau khi tiếp đất an toàn, tạm biệt nhóm Lee thì Sai hào phóng mời Deku và Naruto ăn dango.

''Dango ngon thật đấy.''- Deku cảm thán.

''Ở đây bán dango ngon nhất đấy.''

Naruto vừa nhai vừa nói rất buồn cười, Sai thì vẫn nhấp nháp trà mà dĩa thì chưa ăn một cây nào.

''Nè Midoriya-san...''

''Gì vậy?''- Deku đáp lại anh chàng da trắng như tuyết.

''Tôi mới có được thông tin, là Kazekage cũng đang sở hữu quyển thư triệu hồi giống hệt cái cậu bị triệu hồi. Và có lẽ ngài Đệ Ngũ sẽ về sớm hơn 1 2 ngày.''- Sai đưa tay nâng ly trà.

''Vậy... Izuku-kun, ngoài cậu ra còn ai khác ko???''- Naruto quay sang Deku một cách hơi hoang mang.

''Tớ... tớ nhớ là chỉ có một mình tớ thôi mà...''- Deku lo sợ.

''Chúng ta sẽ biết khi Đệ Ngũ dẫn ta đi xem mặt kẻ đó, bây giờ tớ phải đi rồi.''

Sai mở quyển thư, lập tức xuất hiện một con phượng hoàng trắng đen như được vẽ theo phong cách trung hoa, Sai nhảy lên lưng phượng, nó vỗ cánh rồi bay mất trước sự ngỡ ngàng và kinh ngạc của Deku.

''Tuyệt thật.''- Deku mắt sáng rực rỡ.

''Cậu thích à?''- Naruto hiếu kì hỏi cậu.

''Thích lắm luôn!!! Tội phạm sẽ dễ dàng bị tóm gọn hơn và cả việc cứu con tin, nạn nhân nữa.''

Deku hơi nuối tiếc vì bây giờ cậu ko có quyển notebook để ghi chép lại năng lực lạ này.

''Ở thế giới của Izuku có nhiều thứ thú vị nhỉ, mà cậu là gì ở đó.''

''Tớ chỉ là anh hùng tập sự thôi nên chưa có nhiều kinh nghiệm lắm.''- Deku gãi sau đầu.

''Nghe tuyệt phết nhỉ.''- Naruto nói.

''Ừm... tuyệt lắm...''

Deku hai tay nắm chặt ly trà trên đùi mình, ánh mắt thoáng qua nét buồn. Thế giới của cậu, mọi người đang làm gì? Mình biến mất có ảnh hưởng gì lớn không? Nghĩ đến đây trong lòng bỗng cảm thấy nhói lên, cậu nhớ mọi người, mẹ và chú All Might nữa...

''Ah... cho tớ xin lỗi, tớ nói làm cậu buồn à?''

Naruto nhận thấy sự buồn rầu qua đôi mắt của Deku, cảm thấy mình đã nói câu không nên ríu rít xin lỗi, Deku thì phủi tay ý ko sao cả. Bỗng từ đâu một thanh kunai bay đến sượt qua mặt Deku khiến cậu bất ngờ la lên, Naruto nhận thấy nguy hiểm liền kéo Deku ra sau còn mình thì nhanh tay lấy kunai của mình ra đỡ 3 shuriken bay đến. Nhờ phản xạ nhạy bén, Deku liền vận 5% năng lực ôm lấy Naruto nhảy lên nóc nhà, thứ bay đến là một quả lựu đạn hơi gây mê có phạm vi rộng. Cả hai nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm và chạy đến trụ sở. Yamato liền ra chỉ thị cử một vài ninja đi kiểm tra, có kẻ đã xâm nhập vào làng, nhưng bằng cách nào?

''Izuku-kun, cậu bị chảy máu kìa.''

Naruto chỉ tay vào má phải của Deku, vết thương tuy nhỏ nhưng máu lại chảy ra khá nhiều, Deku hốt hoảng đưa tay lên...

''Tìm thấy rồi...''

Mọi thứ xung quanh trở nên méo mó và tối dần, thân vô lực ngã xuống nền mặc cho cậu trai tóc vàng gọi to tên cậu.

''IZUKU!!!''

-----------------------------

Tui quay lại rồi nè, tin được hông, mới đầu hk2 đã ăn con 3.5 nè :''^)))

Từ hố bnha, tui đã nhảy sang hố hypmic và giãy sml :^))), ko thể ngoi lên được nữa rồi :^)))))
Với cả đừng xem chùa nha, bình chọn cho mình đi nà, nếu hông là ra chương mới chậm lắm đó :^)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net