#4. Chuyện của những người yêu nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dazai thức dậy trên chiếc giường đôi khi những tia nắng từ cửa sổ đã làm ấm quá nửa tấm nệm và cả băng gạc trên người. Gã vươn mình như một chú mèo lười biếng đang sưởi nắng, rồi tí ta tí tớn nhảy phốc xuống giường, đi tìm chiếc điện thoại của Oda.

Kể từ khi Oda và gã chuyển qua sống chung, gã vẫn thích làm những trò nhỏ nhặt để trêu người yêu của mình, dù rằng anh ít khi nào thể hiện sự tức giận hay biểu cảm gì khác, nhưng gã biết anh vẫn luôn để tâm đến gã. Chỉ cần những trò đó gây nguy hiểm đến Dazai, anh nhất định sẽ cảnh cáo gã lần sau không được làm như thế nữa, rồi dịu dàng hôn lên vết đỏ trên trán vì bị búng trán thay cho lời cảnh cáo.

Dazai nhìn đồng hồ, giờ này hẳn anh đang ở dưới bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả hai và cả cơm hộp mang theo nữa. Mùi thức ăn thơm lừng lan khắp căn hộ khiến trái tim Dazai chộn rộn đến lạ khi nhớ về ngày đầu tiên cả hai về chung một nhà. Thức dậy với bàn đồ ăn sáng và nụ cười dịu dàng của anh làm trái tim ruỗng mục của gã run rẩy, bởi sự mềm mại của cuộc sống như một tấm nhung mềm mại siết chặt lồng ngực gã, mà anh thì là sự dịu dàng tuyệt vời nhất trên thế gian.

À suýt thì quên, phải nhanh nhanh lên không thì Oda nấu xong mất.

Dazai ngó nghiêng ra bóng dáng đang loay hoay trong phòng bếp, rồi rón rén chạy về phía chiếc bàn ở phòng khách, nơi Oda để cặp tài liệu và các vật dụng cần thiết, chiếc áo khoác màu cát và đặc biệt là cả điện thoại của anh.

Dazai hầu như đã thử qua hết những trò ngớ ngẩn để chòng ghẹo Oda nhưng dạo này trò làm gã hứng thú là thay đổi hình nền điện thoại của anh thành thứ gì đó ngốc nghếch, thi thoảng là cả chuông điện thoại nữa. Bởi vì anh rất ít khi kiểm tra điện thoại, hầu như chỉ dùng khi nào thật sự cần thiết. Như hôm vừa rồi gã đổi hình nền của anh thành hình Leonardo DiCaprio cầm súng nước chạy và chuông điện thoại là một bài nhạc trên tiktok làm Kunikida cũng phát sốc khi mượn điện thoại anh để kiểm tra liên lạc của một tác giả.

Để xem hôm nay nên đổi thành hình gì đây...

À.

Hình người đầu ngựa đi.

"Dazai ơi, nếu cậu không mau dậy ra ăn sáng thì đồ ăn sẽ nguội đấy nhé!"

Dazai vui vẻ đáp lời, còn tay thì nhanh chóng đổi hình nền điện thoại của anh.

Gã ngồi vào bàn ăn đã được bày sẵn, các món ăn nóng hổi, nghi ngút khói. Trước đây gã vốn rất lười ăn và thường xuyên bỏ bữa, vì thế nên hay bị đau dạ dày hoặc hạ đường huyết. Vậy nên khi ở chỗ làm gã luôn bị đồng nghiệp, nhất là Chuuya lùn tỉn kia, cằn nhằn. Nhưng từ khi quen Oda, anh lúc nào cũng đảm bảo gã ăn đủ ba bữa một ngày, dù là ít cũng được. Vậy nên ở bên Oda, gã trông có sức sống hơn hẳn.

"Dazai này, chiều nay cậu có bận gì không?"

"Hử, không đâu, Odasaku muốn dẫn tôi đi đâu à?"

Vừa cho một miếng bánh mì vào miệng, Dazai vừa đáp lại lời anh nói.

"Chiều nay tôi định đi qua chỗ ông chú thăm lũ trẻ rồi đến cửa hàng mua chút đồ, cậu có muốn đi cùng không?"

"Đi chứ đi chứ! Tôi sẽ xây dựng một đế chế cua hộp khi đến cửa hàng mua đồ, ahahahahaha!"

"Ăn cua nhiều cũng không thể bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng được."

Oda vừa nói vừa ân cần lau đi chút vụn bánh mì ngay khóe miệng Dazai, sau đó liền dọn bát đĩa của cả hai lúc này đã hết nhẵn. Trong lúc anh rửa chén, Dazai lon ton đi lấy cặp táp, áo khoác và điện thoại cho anh, không quên đem theo cuốn sổ anh vẫn dùng để ghi chú cho việc viết tiểu thuyết. Oda khoác áo khoác và sửa soạn đi làm, không quên xoa nhẹ mái tóc người thương và nhắc nhở cậu cũng nên sửa soạn đi làm sớm, đi cẩn thận.
_________________

Chiều hôm đó, Dazai cùng anh đi mua đồ rồi thăm bọn trẻ. Mấy đứa nhóc vây quanh Oda vui vẻ cười nói, và nhận từ anh những món đồ chơi, cái kẹo cái bánh. Sau khi dặn dò chúng nhớ phải học tốt, nghe lời ông chú tiệm cà ri và đánh răng thật kĩ sau khi ăn đồ ngọt, Oda cùng Dazai rời đi. Nhưng thay vì rẽ về con đường quen thuộc đi về nhà, Oda nắm tay Dazai và cùng gã đi về hướng cảng biển.

"Chúng ta đang đi đâu thế Odasaku, không phải bây giờ ta phải mau về nhà để thưởng thức mấy hộp cua này hả?"

Dazai vừa dứt lời đã thấy hiện ra trước mắt mình là một cảng biển với những dây đèn neon giăng lấp lánh. Những cơn sóng biển ở phía xa rù rì với bờ cát dịu êm những tiếng nhẹ nhàng dễ chịu, tựa như những câu chữ về một đêm tối lãng mạn của tiểu thuyết gia mộng mơ.

"Odasaku khó đoán thật đó, ai mà ngờ anh lại dẫn tôi đi xem cảnh đẹp thế này."

"Dazai, lại đây."

Từ lúc nào anh đã đứng cạnh gờ đê xây cao nơi cảng biển, dang hai tay ra hướng về phía Dazai, dịu dàng cười. Gã thoáng chút bỡ ngỡ, bởi dường như trong phút chốc, gã cảm thấy vườn địa đàng hay thiên đường xinh đẹp cũng chẳng thể làm trái tim gã rung động như hình ảnh anh ngay lúc này đây.

Đắm mình trong vòng ôm chắc nịch, rộng lớn của người yêu, Dazai thoáng cảm thấy lo sợ bởi sự bình yên quá đỗi của cuộc sống này. Gã thật sự xứng đáng với điều này chứ? Kẻ đã chùn chân mà nhận mình mất tư cách làm người có thể lưu lạc rồi chìm đắm trong bến bờ yêu thương như thế này chăng. Hạnh phúc là một thứ mơ hồ quá đỗi, nhưng bởi vì mơ hồ, cho nên mới hạnh phúc. Dù kẻ như gã có bị nhân gian ruồng bỏ đi chăng nữa, Dazai vẫn nguyện vùi mình trong sự mơ hồ này.

Chỉ cần anh vẫn ở đây.

"Dazai này!"

"Ơi?"

Dazai ngẩng lên khi Oda gọi, thấy anh đang hướng mắt về phía cánh tay đưa lên, gã cũng vô thức nhìn theo. Trên tay anh, điện thoại kêu một tiếng "tách" nho nhỏ. Khuôn mặt Oda nghiêm túc nhìn vào máy ảnh cùng nụ cười của Dazai được phủ một vẻ bừng sáng và lung linh nhờ những dây đèn neon và cả ánh sáng của chúng khi phản chiếu với mặt biển phía xa.

"Haha, thật là, tôi chưa bao giờ có thể đoán được hành động của Odasaku hết."

Dazai nhìn tấm ảnh rồi cười.

"Có mà, có một thứ cậu có thể đoán."

"Hả, là gì là gì?"

Oda cúi xuống, chạm nhẹ một cái hôn lên môi Dazai. Gió biển nồng nàn ôm ấp, gom góp sự dịu dàng và cả tình cảm giữa hai người, vẽ lên gò má cả hai chút phớt hồng.

"Cậu có đoán ra được không?"
________________

Dazai thức dậy trên chiếc giường đôi khi những tia nắng từ cửa sổ đã làm ấm quá nửa tấm nệm và cả băng gạc trên người. Gã vươn mình như một chú mèo lười biếng đang sưởi nắng, rồi tí ta tí tớn nhảy phốc xuống giường, đi tìm chiếc điện thoại của Oda.

Gã ngó nghiêng ra bóng dáng đang loay hoay trong phòng bếp, rồi rón rén chạy về phía chiếc bàn ở phòng khách, nơi Oda để cặp tài liệu và các vật dụng cần thiết, chiếc áo khoác màu cát và đặc biệt là cả điện thoại của anh.

Dazai hí hửng mở điện thoại của anh lên, lại tính làm trò con bò thay hình nền điện thoại để chọc nghẹo anh. Nhưng ngay khi màn hình điện thoại vừa sáng, đập vào ánh mắt ngạc nhiên của Dazai là hình hai người cùng chụp ở bờ biển vào tối hôm qua, với ánh đèn neon lấp lánh xung quanh.

"Dazai ơi, nếu cậu không mau dậy ra ăn sáng thì đồ ăn sẽ nguội đấy nhé!"

Dazai lớn tiếng đáp lại, đoạn tắt điện thoại anh đi, cất gọn vào trong áo khoác như ban đầu. Khóe miệng cong lên một nụ cười, gã nhảy chân sáo ra bàn ăn, bỗng dưng thấy bầu trời hôm nay xinh đẹp đến lạ.

Odasaku lúc nào cũng vậy, thật là khó hiểu quá đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net