Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cục cảnh sát Trung ương Trùng Khánh lần nữa dậy sóng. Cảnh sát trưởng của bọn họ thế mà lại vô cớ mất tích. Mấy ngày liền, Uông Trác Thành ăn không ngon, ngủ không yên, thức trắng nhiều đêm liền vừa giải quyết đơn người dân trình lên vừa lo điều động nhân lực tìm Tiêu Chiến. Thực sự mà nói, Uông Trác Thành từ trước đến nay coi trọng nhất chính là người anh em này, hiện tại lại không biết sống chết thế nào, thực sự là lo lắng phát điên.

"Báo cáo đội trưởng Uông, đã rà soát hết nhưng vẫn không có tin tức...".

"Được rồi. Tìm tiếp đi". Uông Trác Thành ôm đầu mệt mỏi gục xuống bàn làm việc. Thần kinh căng ra cố tìm kiếm những nơi có khả năng nhất. Nếu hôm nay tìm không xong, chắc chắn anh ấy đã bị bắt cóc.

Uông Trác Thành vò đầu bứt tai, hai mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, nhăn mặt khó chịu đi ra ngoài "Có chuyện gì?".

"Đội trưởng, hắn khăng khăng muốn vào gặp anh". Một cấp dưới vẻ mặt sợ hãi, khó khăn nhìn Uông Trác Thành.

Uông Trác Thành ngẩng lên, vừa nhìn người kia không hiểu sao đáy mắt lại hiện lên tia vui vẻ, lập tức vật lại chút sức sống "Vu Bân? Anh tới đây làm gì?".

Vu Bân nghiêm nghị nhìn Uông Trác Thành, đưa tay chỉnh lại quần áo "Tiêu Chiến đâu?".

"Anh không thể tùy tiện điều tra tung tích của cảnh sát.". Uông Trác Thành liền tranh thủ lúc này nhìn cho rõ gương mặt của người kia.

Vu Bân hai tay nắm thành quyền, nhấn mạnh từng chữ "Tiêu! Chiến! Đâu?!".

Uông Trác Thành trong lòng có chút tức giận không rõ "Không biết!".

"Vậy... Vương Nhất Bác cũng mất tích rồi". Sau đó, mi tâm của hắn ta liền triệt để nhíu lại.

"Hắn ta mất tích thì liên quan...". Ngưng lại một lúc liền hiểu ra sự tình "Ý anh là...?".

Vu Bân phía đối diện liền khẽ gật đầu "Bọn họ cùng bị bắt đi".

---
"Chúng tôi đã tìm cả ba ngày rồi, kết quả vẫn là con số không". Uông Trác Thành vô lực nhìn tín hiệu bộ đàm của cảnh sát trên màn hình từ lâu đã nhiễu sóng.

"Vậy...". Vu Bân ngồi phía đối diện cũng căng thẳng không kém. Trong đầu chợt nhớ ra cái gì đó, Vu Bân liền gấp gáp nhìn Uông Trác Thành "Cho tôi mượn máy tính".

Uông Trác Thành ra hiệu cho cấp dưới đi lấy máy tính đặt trước mặt Vu Bân. Hắn nhanh chóng mở máy, đôi tay thon dài mạnh mẽ lướt trên bàn phím gõ một loạt kí hiệu. Ánh mắt sắc bén chuyên chú nhìn vào màn hình. Lúc này, dáng vẻ tập trung làm việc của hắn thực sự rất hút mắt.

Uông Trác Thành cười nhạt chế giễu bản thân. Tự xem lại mình, đang âm thầm thích một con người thế này... Thử hỏi, có lần nào hắn ta tới tìm riêng cậu hay chưa? Nếu không phải tìm Vương Nhất Bác, thì có lẽ sẽ tìm Tiêu Chiến. Uông Trác Thành chỉ có thể im lặng đứng một bên, mỏi mắt dõi theo Vu Bân từ đằng xa.

Ngay từ lần đầu tiên hắn bước vào cục cảnh sát, cũng là lần đầu tiên đứng ra bảo lãnh cho Vương Nhất Bác, thời điểm đó cách đây đã hai năm. Uông Trác Thành khi ấy mới chuyển công tác về nhậm chức ở cục cảnh sát Trùng Khánh. Chạy tới chạy lui làm việc, không để ý đụng trúng Vu Bân làm cốc Capuchino trên tay đổ vào bộ vest của hắn.

Hắn giơ tay ra hiệu đàn em không được làm càn, liền cúi xuống đỡ Uông Trác Thành dậy, ôn nhu từ trong túi áo rút ra một chiếc khăn tay đưa cho cậu, nhẹ nhàng hỏi "Không sao chứ?".

Uông Trác Thành lúc này đứng hình, trong ánh mắt chỉ có gương mặt của hắn. Chiếc khăn tay đó thế mà giữ tới tận bây giờ, ngày nào cậu cũng mang bên mình. Thỉnh thoảng lấy ra dùng, sẽ nhìn thật lâu vào chữ "Vu Bân" được thêu bên dưới, đơn giản mà đẹp đẽ.

Uông Trác Thành thích Vu Bân như thế, nhưng từ trước tới nay chỉ có Tiêu Chiến biết. Anh mắng cậu là đồ ngốc, thích ai không thích lại đi thích hắn ta. Vu Bân và Uông Trác Thành là hai thế giới khác biệt, cậu là cảnh sát, hắn là hắc đạo. Trái ngược như hình ảnh phản chiếu trong gương, như vậy có thể đi cùng một lối hay sao? Đừng ảo tưởng nữa, tất cả đều không thể.

Uông Trác Thành đơn phương trong vô vọng, Vu Bân sẽ mãi mãi không biết. Cũng đừng nên cho hắn biết, dù sao cũng không có kết quả, vậy nên không cần lưu tâm.

"Này. Cậu đang nghĩ gì thế? Đã định vị được rồi".

Uông Trác Thành bị kéo ra từ luồng suy nghĩ miên man, liền giật mình nhìn đối phương "Hả? Sao cơ?".

Vu Bân mất kiên nhẫn đóng laptop, đứng dậy "Đi thôi, cứu người."

---
Bọn họ dò theo định vị dẫn tới khu rừng đó, cả người của cảnh sát lẫn tay chân hắc đạo đều theo chỉ thị của Vu Bân và Uông Trác Thành mà tiến vào. Vu Bân nhìn tín hiệu lấp lóe trong điện thoại, quay sang khẽ nói "Có lẽ phải đi bộ một đoạn đường dài nữa".

Uông Trác Thành gật nhẹ đầu, ra hiệu cấp dưới của mình theo sát. Mọi người bắt đầu theo hướng được chỉ dần đi vào. Vào càng sâu, ánh sáng mặt trời càng giảm đi rồi chậm rãi mất hút sau núi.

Đường rừng vốn khó đi, không phòng tránh được việc té ngã, Uông Trác Thành quay lại dặn dò mọi người bước chân cẩn thận.

Nhưng thật không ngờ rằng cuối cùng chính cậu là người đầu tiên vấp ngã. Uông Trác Thành vướng phải một khúc cây lớn, không thể giữ thăng bằng nên cả cơ thể liền nhào về phía trước, theo quán tính bám vào người bên cạnh.

Người bên cạnh là Vu Bân theo phản xạ đỡ lấy. Uông Trác Thành dần định hình, lập tức tim đập mạnh tới nỗi muốn phá lồng ngực đi ra. Lâu thật lâu, cả hai chợt cảm thấy bối rối, Vu Bân liền đỡ Uông Trác Thành đứng dậy, hơi mất tự nhiên hỏi "Không sao chứ?".

Uông Trác Thành mặt đỏ như cà cũng né tránh, trả lời "Không... không sao".

"Cẩn thận một chút, đừng đi nhanh quá".

"Tôi biết rồi".

Thêm một chút ấm áp, thêm một chút quan tâm làm tâm can người nào đó vô thức nở hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net