Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uông Trác Thành và Vu Bân gần đây quan hệ rất tốt đã đồn ầm cả cơ quan. Cảnh sát bọn họ làm ở đây bao nhiêu năm cũng không lạ gì, Vu Bân là hắc đạo, ngấm ngầm làm chuyện phạm pháp, thủ đoạn tẩy trắng lại xuất sắc khiến phía cảnh sát không dễ dàng thu thập được chứng cứ buộc tội, từ lâu đã là cái gai trong mắt cấp trên. Lần này đối với con trai của cục trưởng cục cảnh sát thường xuyên qua lại thân thiết như vậy, không khỏi làm người ngoài dị nghị.

Uông Trác Thành xuống xe, đứng ở trước cổng vẫy tay tạm biệt, tới lúc chiếc Rolls-Royce của Vu Bân khuất hẳn mới đi vào bên trong. Nghĩ bụng muốn đi tìm Tiêu Chiến nói chuyện về vụ án kia một lúc, nhưng chưa được bao nhiêu bước liền bắt gặp anh cùng Vương Nhất Bác đang ở bàn làm việc cười cười nói nói đến vui vẻ, cùng nhau ăn cơm hộp.

Cậu nhịn không được liền đi tới, đem cốc starbuck vừa nãy mới mua đặt trước mặt Tiêu Chiến "Uống không?".

Tiêu Chiến còn chưa kịp phản ứng, Vương Nhất Bác đã đẩy cốc đó trả lại phía Uông Trác Thành, từ đằng sau đem ra hai cốc khác lắc lắc, cười đắc ý "Anh chậm một bước rồi, tôi mua trước, cứ giữ lại uống đi".

Trong lòng liền trào lên cảm giác khó chịu, thế mà Tiêu Chiến lại không uống đồ cậu mua. Uông Trác Thành này đi đâu cũng nhớ tới anh, vậy mà anh lại "có mới nới cũ", đáng hận!
Tiêu Chiến thấy tình hình có chút bất ổn, liền đem cả đồ uống của Uông Trác Thành lẫn Vương Nhất Bác ôm vào lòng "Đều là của tôi, tôi sẽ uống hết".

Uông Trác Thành hơi hướng giận dỗi, liền lấy lại tự mình uống, Trước đó còn hừ một câu "Cậu là heo hay sao?".

Tiêu Chiến cười cười nhìn cậu "Đại Thành, khi nãy thấy cậu cùng ai đó đi ăn trưa. Bạn gái sao?".


Uông Trác Thành nghe xong liền sặc, vội vàng lấy giấy lau miệng "Tôi đi cùng Vu Bân, bạn gái con khỉ!".

"Vu Bân? Ngài Vu hôm nay còn có nhã hứng ra ngoài?". Vương Nhất Bác có chút kinh ngạc, vừa nhai thịt vừa nói.

"Ra ngoài còn cần nhã hứng. Không lẽ bình thường anh ta không ăn cơm mà hít không khí để sống?".

Vương Nhất Bác nghe xong liền cười "Không phải. Anh ta thường ít khi rời nhà vào ban ngày, thường sẽ thích kiểu 'vui chơi' vào ban đêm hơn".

"Vui chơi? Chính là cái loại đua xe, sử dụng chất cấm?".

"Cậu nghĩ nhiều rồi. 'Vui chơi' ở đây chính là loại hoan lạc cùng chân dài". Vương Nhất Bác cong khoé môi, thu dọn hộp xốp của cả hai trên mặt bàn ném xuống thùng đựng rác dưới chân, dùng khăn giấy lau lau bàn tay, đem starbuck cắm ống hút đẩy về phía Tiêu Chiến.
Uông Trác Thành nghe xong liền thoáng có chút thất vọng, nhiều hơn là đau lòng. Cảm thấy loại chuyện kia chính là thực dơ bẩn, nhưng vẫn không sao rời bỏ hắn được.

Trầm mặc một lúc, Uông Trác Thành vừa định cất giọng hỏi Vương Nhất Bác vài chuyện thì đột nhiên một cấp dưới chạy vào, hét lớn "Báo cáo đội trưởng!" rồi dừng lại thở hổn hển.
Tiêu Chiến vỗ nhẹ lưng để cậu ta điều chỉnh nhịp tim, ân cần hỏi "Có chuyện gì sao?".

Cấp dưới nọ vừa thở dốc vừa gấp gáp nói "Thủ... thủ phạm, hắn ta... hắn ta chết rồi!!!".

---
Thời điểm Tân Vinh trút hơi thở cuối cùng cũng là lúc cấp dưới nọ chạy tới báo tin. Lại thêm một luồng thông tin chấn động báo chí, hàng loạt bài đăng về vụ việc này nhanh chóng được lan rộng. Tổ pháp y gấp rút đưa ra báo cáo kết quả khám nghiệm, cho thấy Tân Vinh tử vong vì mất máu. Khắp cơ thể không có dấu vết xô đẩy, chỉ có thể là tự sát.
Phương thức cắn lưỡi không thể kêu la, cho nên lúc cảnh sát vào đưa cơm mới phát hiện hắn đã mất mạng rồi. Xem ra lần này, Tân Vinh cũng đã đoán được bản thân không thoát khỏi án tù chung thân, cho nên tự mình kết liễu mạng sống thay vì chờ đợi từng ngày nhàm chán cực khổ trôi qua.

Chính là lúc Tiêu Chiến đứng trước thân thể đẫm máu của hắn, trong lòng cảm thấy thực ngột ngạt. Đã từng có một tiền bối đi trước nói với anh thế này "Kẻ ác không đáng sợ, điều đáng sợ chính là một kẻ ác có tuổi thơ đầy bất hạnh".

Quả thật là như vậy, nếu không có lửa, khói cũng chẳng thể xuất hiện. Chẳng hạn như Joker, dù điên loạn từ trước, nhưng chịu những nhân tố bên ngoài tác động lại là nguyên nhân chính khiến cho hắn bùng nổ.
Tân Vinh không cha không mẹ, không người thân thích. Bộ dạng tứ cố vô thân này của hắn không khỏi làm người khác cảm thấy kẻ ác nhân này có phần đáng thương. Cuối cùng, cục trưởng cũng đưa ra quyết định thông cáo với quần chúng.

Thẩm Tư Thanh vô tội, trắng án. Tân Vinh giết bốn mạng người, đã tự sát coi như đền tội, kết thúc vụ án "Thẩm chi đại sát". Đó cũng chính là quyết định có lợi nhất cho đôi bên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net