Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uông Trác Thành cười rạng rỡ, hảo tâm vỗ vai Tiêu Chiến "Được đó người anh em, chúc mừng nhé!".

Tiêu Chiến năm đó bị bóng đen quá khứ khiến anh quên mất bản thân cũng đã trải qua thanh xuân từ rất lâu rồi. Trải qua nhiều chuyện như vậy, Uông Trác Thành cũng đã tận mắt chứng kiến Tiêu Chiến từ chối qua bao nhiêu người tốt. Cho tới hiện tại cuối cùng cũng xuất hiện một người làm anh động tâm lớn như vậy, Uông Trác Thành thực sự muốn cuộc sống sau này, Vương Nhất Bác có thể ở bên cạnh bảo hộ cho người huynh đệ tốt này của cậu.

Nghĩ lại bản thân quả thực không còn gì bất hạnh hơn. Vu Bân đối với Uông Trác Thành nửa đùa nửa thật, khiến cho cậu càng ngày càng lún sâu vào đám bùn lầy không lối thoát ấy. Sau đó lại chơi trò biến mất rồi thình lình xuất hiện khiến cậu trở tay không kịp. Uông Trác Thành thực sự không chịu nổi cảm giác người ở bên cạnh nhưng làm cách nào cũng không thể chạm tới. Mối quan hệ không rõ ràng này, cậu không muốn nữa...

Vu Bân là tên xấu xa, xấu xa hơn những gì cậu tưởng. Lần đó đưa Uông Trác Thành say khướt trở về nhà, mặc dù thần trí mơ hồ, cậu vẫn nghe rõ mồn một hắn nói chuyện điện thoại với một cô gái, chỉ cần nghe vài câu cũng đã biết bọn họ là mối quan hệ không bình thường.

Nực cười. Vậy còn đùa giỡn với cậu làm gì? Uông Trác Thành ngay một giây sau liền tỉnh ngộ, Vu Bân là hắc đạo, bên cạnh hắn thiếu nữ nhân hay sao? Hắc đạo thôi cũng bỏ đi, lại còn là loại cầm đầu một tổ chức. Hắn hoa tâm như vậy, không phải điều gì khó hiểu.

Uông Trác Thành hôm đó một mình đến hộp đêm nổi tiếng nhất Trùng Khánh, ngồi vào góc tối gọi loại rượu mạnh nhất, cứ như vậy như điên cuồng uống liền mười mấy cốc. Thỉnh thoảng sẽ có mấy cô gái chân dài, ăn mặc nóng bỏng tới "chào hỏi", cậu cũng mặc kệ, đem rượu nốc cạn đáp lại bằng ánh mắt không chút kiêng nể đằng đằng sát khí.

Cho tới khi có một nam nhân bề ngoài cao lớn đi tới cạn ly với cậu. Người này ăn mặc không khoa trương, thoạt nhìn có vẻ đứng đắn nhưng lại nói ra vài câu sặc mùi gợi tình : "Chơi đùa một chút không?".


Đối với lời gạ gẫm đó, Uông Trác Thành nghe xong liền cười nhạt, nắm cổ áo anh ta kéo xuống, tưởng chừng như chỉ một chút nữa thôi bọn họ sẽ môi chạm môi. Định bụng ghé sát bên tai người kia mắng một câu "Không nhanh cút, ngày mai tôi đem anh nhét vào trại cải tạo". Nhưng chưa kịp nói gì, tên kia đã bị kéo ra, mơ hồ ở giữa hộp đêm bị ai đó đánh cho lá gan ban nãy cũng biến mất không còn chút dấu vết.

Uông Trác Thành không thèm nhìn, cười bất đắt dĩ quay đầu uống cạn chai rượu trước mặt. Người kia đánh nhau giữa chỗ hoan lạc như vậy, nhưng không ai dám lên tiếng, ngay cả quản lí cũng phải cúi chào, ra hiệu đàn em dọn tàn tích.

Hắn đi tới gần Uông Trác Thành, đem cậu xách lên "Đi về!".

Uông Trác Thành bị làm phiền, máu nóng dồn lên não, hất tay hắn ra ngoài. Rồi lại bị người trước mặt làm cho đứng hình một lúc lâu, cậu cười nhẹ rồi giống như chưa xảy ra chuyện gì ngồi xuống ghế "Vu Bân? Lại đây uống vài ly nào...".

Vu Bân thực sự không nhìn nổi bộ dạng con sâu rượu trước mặt uống tới nỗi không còn biết chừng mực nữa. Hắn day day huyệt thái dương, nắm cổ tay cậu kéo đi "Đi về mau, chỗ này không phải nơi cậu nên đến".

Trong người có men rượu, lại dễ dàng sinh khí. Uông Trác Thành đem sự bức bối trong lòng cứ thế mà phát tiết "Anh dùng tư cách gì bắt tôi phải đi về? Tôi lớn đến từng này tuổi rồi, còn cần anh giáo huấn hay sao?".

Người kia biết rằng hiện tại nói lí lẽ với cậu cũng không có hiệu quả. Liền không hai lời, bước tới đem cả người Uông Trác Thành vác lên vai. Mặc cho người kia có giẫy giụa thế nào, dưới ánh mắt của hàng chục người, cứ thế mà vững chãi ném người vào trong xe.

Vu Bân chính là như vậy. Hắn biết cách đối phó với Uông Trác Thành trong mọi tình huống. Uông Trác Thành những lúc thế này rất dễ nói ra lời trong lòng nhưng bắt buộc phải cứng chứ không được mềm. Tên ngốc này khi say, chẳng khác gì trẻ con bị ép mới chịu uống thuốc.

Vu Bân nhìn Uông Trác Thành trên ghế phụ lái ngủ ngon lành, dừng lại một lúc không biết nên làm sao, cuối cùng cũng quyết định ôm cậu lên phòng. Bản thân sau đó đi xuống pha chút trà gừng giải rượu, tới lúc mang lên thì đối phương cũng đã ngồi dậy, ở một góc giường nhăn nhó ôm đầu.

Vu Bân cười khổ, đặt trà bên cạnh rồi ngồi xuống trước mặt. Uông Trác Thành tuy đã tỉnh hơn một chút nhưng rượu cậu gọi ở hộp đêm là loại tương đối mạnh. Trong người vẫn còn men say, thần trí cũng không tỉnh táo.

"Cậu có lời nào muốn nói với tôi không?". Vu Bân cười nhẹ, đem cốc cà phê bên cạnh nhấp một ngụm.

Uông Trác Thành bên kia vò tóc tới mức rối bù che nửa khuôn mặt, gò má đỏ ửng nghiêng đầu nhìn hắn "Anh biết rồi phải không?".

"Biết cái gì?".

Cậu cười nhạt, chế giễu diễn xuất của hắn "Làm cảnh sát bao nhiêu năm, cũng chưa từng thấy tên hắc đạo nào xấu xa như anh. Xấu xa tới mức, tôi thích anh lâu như vậy, anh luôn giả vờ không biết...".

Cốc cà phê đang lắc lư trên tay cũng bị lời nói của người kia làm cho dừng lại, Vu Bân nhìn cậu. Uông Trác Thành lúc này trông thật đẹp, cảm giác không chút phòng bị nào, toàn thân đều bị kích thích của cồn mà nóng rực, vài nút áo sơ mi cũng bị cậu làm đứt. Hắn mím môi nhìn, lại tựa người vào ghế, chút bối rối không rõ này thực sự không dễ dàng nhìn thấy "Cậu cũng biết tôi...".

"Anh là nam nhân, tôi cũng vậy. Anh là hắc đạo, tôi là cảnh sát. Anh sợ mặt mũi của bản thân, tôi là con trai cục trưởng. Anh sợ những thứ này phải không?". Uông Trác Thành có chút kích động mà cướp lời trước.

Vu Bân im lặng không nói gì, chống cằm có chút vui vẻ không rõ nhìn đối phương.

"Tôi không quan tâm ánh mắt của người khác. Cảm giác của tôi cũng không lầm, tôi thích anh thì đã làm sao? Anh không cần phải đáp lại đoạn tình cảm này. Chỉ mong rằng nếu đã không thích thì đừng cho tôi hi vọng".

Vu Bân phì cười, tiến tới trước mặt Uông Trác Thành. Người kia lầm tưởng hắn đang nhạo báng mình liền sinh khí quay đi chỗ khác.

Vài giây sau lại nhận được cái ôm từ sau lưng, bên tai khẽ cất lên giọng nói lèo nhèo như giận dỗi "Ai nói tôi không thích em?".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net